Tác giả:

Chương 1 “Choang!” Tiếng cốc nước rơi vỡ vang lên, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ. Trương Minh Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, cau mày hỏi: “Cô lại làm cái quái gì vậy?” Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. Dáng vẻ cao sang, nước da trắng mịn, sống mũi tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai. Bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người cao gầy gợi cảm của cô, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mặt Lâm Kiều Hân lạnh tanh, thờ ơ nói: “Đồ anh từng chạm vào khiến tôi thấy bẩn”. Chỉ một câu nói đã khiến Trương Minh Vũ nổi giận bừng bừng. “Chị gái của tôi ơi, tôi đang lau bàn mà! Tôi mới chỉ nhấc cái cốc lên một tí thôi!” “Chê tôi bẩn sao còn ăn cơm tôi nấu làm gì? Tại sao cô còn ngồi lên sofa tôi đã lau?” Trương Minh Vũ bất lực đáp, cảm thấy vô cùng oan ức. Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh giọng nói: “Đây là giá trị duy nhất của anh”. “Không thích thì cút!” Trương Minh Vũ suýt thì tức nổ phổi, toàn thân run lên vì giận dữ! Anh cắn răng, đấu…

Chương 2212

Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của TôiTác giả: Tử TôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1 “Choang!” Tiếng cốc nước rơi vỡ vang lên, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ. Trương Minh Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, cau mày hỏi: “Cô lại làm cái quái gì vậy?” Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. Dáng vẻ cao sang, nước da trắng mịn, sống mũi tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai. Bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người cao gầy gợi cảm của cô, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mặt Lâm Kiều Hân lạnh tanh, thờ ơ nói: “Đồ anh từng chạm vào khiến tôi thấy bẩn”. Chỉ một câu nói đã khiến Trương Minh Vũ nổi giận bừng bừng. “Chị gái của tôi ơi, tôi đang lau bàn mà! Tôi mới chỉ nhấc cái cốc lên một tí thôi!” “Chê tôi bẩn sao còn ăn cơm tôi nấu làm gì? Tại sao cô còn ngồi lên sofa tôi đã lau?” Trương Minh Vũ bất lực đáp, cảm thấy vô cùng oan ức. Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh giọng nói: “Đây là giá trị duy nhất của anh”. “Không thích thì cút!” Trương Minh Vũ suýt thì tức nổ phổi, toàn thân run lên vì giận dữ! Anh cắn răng, đấu… Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt hơi do dự.  Thật hay giả vậy?  Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Trước tiên cô hãy nói cho tôi biết bị cắn chỗ nào? Tôi mới quyết định có giúp cô hút ra hay không”.  Tần Minh Nguyệt gần như nghẹt thở!  Còn... chê tôi ư?  Lúc sau, Tần Minh Nguyệt mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Hông! Sau lưng!"  Trương Minh Vũ bĩu môi, nói: "Cố chịu đi”.  Nói xong, trong lòng rất đắc ý!  Suy cho cùng đây không phải lần đầu anh làm việc này.  Từ nhỏ đã lớn lên ở trong rừng, bị rắn cắn là chuyện thường xảy ra!  Tần Minh Nguyệt thấy vậy trong lòng càng tức giận!  Nhưng...   Hừ!  Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt cũng chỉ có thể hừ một tiếng!  Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Mau nằm xuống đi, còn ngây ra đó làm gì?"  "Chờ độc lan ra sao?"  Tần Minh Nguyệt trợn mắt nhìn một cách hung hăng!  Cuối cùng, vẫn từ từ nằm ở trên bãi cỏ, trong lòng... có một sự sỉ nhục không thể giải thích!  Vậy mà...   Hừ!  Nhưng cho dù thế nào, Tần Minh Nguyệt bây giờ cũng không thể làm được gì.  Trương Minh Vũ ngồi xổm xuống, lẩm bẩm nói: "Haizz, càng không có hứng thú... càng dâng đến miệng!"  "Thật là...”  Nói xong, anh cười xấu xa.  Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng.  Vốn dĩ muốn bắt thóp Trương Minh Vũ, không ngờ... anh lại lợi dụng một cách quang minh chính đại!  Hừ!  Tần Minh Nguyệt lại hừ một tiếng.  Trong lòng cực kỳ bất mãn!  Nhưng cuối cùng, Tần Minh Nguyệt cũng không thể nói được gì.  Trương Minh Vũ chậm rãi đưa tay vén vạt áo của Tần Minh Nguyệt lên.  Da thịt trắng nõn, vòng eo hấp dẫn...   Ừng ực!  Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt, động tác hơi khựng lại.  Ngây người nhìn.  Chân mày của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, hỏi: "Anh làm gì vậy?"  Trương Minh Vũ cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi nhìn vết thương”.  Nói xong, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.  Không lâu sau, anh thấy ở hông quả nhiên có hai lỗ nhỏ.  Trương Minh Vũ cau mày.  Một lúc sau, mới lên tiếng: "Cô đừng nhúc nhích, tôi chuẩn bị hút đây”.  Cơ thể Tần Minh Nguyệt ngay lập tức căng thẳng.  Khẽ gật đầu.  Trương Minh Vũ không do dự nữa, từ từ cúi người xuống.  Xít lại gần ra sau, một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt bay mũi.  Tim của Trương Minh Vũ đập nhanh hơn.  Nước bọt của anh phun vào da của Tần Minh Nguyệt.  Cơ thể Tần Minh Nguyệt giống như điện giật!  Rất không thoải mái! 

Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt hơi do dự.  

Thật hay giả vậy?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Trước tiên cô hãy nói cho tôi biết bị cắn chỗ nào? Tôi mới quyết định có giúp cô hút ra hay không”.  

Tần Minh Nguyệt gần như nghẹt thở!  

Còn... chê tôi ư?  

Lúc sau, Tần Minh Nguyệt mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Hông! Sau lưng!"  

Trương Minh Vũ bĩu môi, nói: "Cố chịu đi”.  

Nói xong, trong lòng rất đắc ý!  

Suy cho cùng đây không phải lần đầu anh làm việc này.  

Từ nhỏ đã lớn lên ở trong rừng, bị rắn cắn là chuyện thường xảy ra!  

Tần Minh Nguyệt thấy vậy trong lòng càng tức giận!  

Nhưng...   

Hừ!  

Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt cũng chỉ có thể hừ một tiếng!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Mau nằm xuống đi, còn ngây ra đó làm gì?"  

"Chờ độc lan ra sao?"  

Tần Minh Nguyệt trợn mắt nhìn một cách hung hăng!  

Cuối cùng, vẫn từ từ nằm ở trên bãi cỏ, trong lòng... có một sự sỉ nhục không thể giải thích!  

Vậy mà...   

Hừ!  

Nhưng cho dù thế nào, Tần Minh Nguyệt bây giờ cũng không thể làm được gì.  

Trương Minh Vũ ngồi xổm xuống, lẩm bẩm nói: "Haizz, càng không có hứng thú... càng dâng đến miệng!"  

"Thật là...”  

Nói xong, anh cười xấu xa.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng.  

Vốn dĩ muốn bắt thóp Trương Minh Vũ, không ngờ... anh lại lợi dụng một cách quang minh chính đại!  

Hừ!  

Tần Minh Nguyệt lại hừ một tiếng.  

Trong lòng cực kỳ bất mãn!  

Nhưng cuối cùng, Tần Minh Nguyệt cũng không thể nói được gì.  

Trương Minh Vũ chậm rãi đưa tay vén vạt áo của Tần Minh Nguyệt lên.  

Da thịt trắng nõn, vòng eo hấp dẫn...   

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt, động tác hơi khựng lại.  

Ngây người nhìn.  

Chân mày của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, hỏi: "Anh làm gì vậy?"  

Trương Minh Vũ cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi nhìn vết thương”.  

Nói xong, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.  

Không lâu sau, anh thấy ở hông quả nhiên có hai lỗ nhỏ.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Một lúc sau, mới lên tiếng: "Cô đừng nhúc nhích, tôi chuẩn bị hút đây”.  

Cơ thể Tần Minh Nguyệt ngay lập tức căng thẳng.  

Khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, từ từ cúi người xuống.  

Xít lại gần ra sau, một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt bay mũi.  

Tim của Trương Minh Vũ đập nhanh hơn.  

Nước bọt của anh phun vào da của Tần Minh Nguyệt.  

Cơ thể Tần Minh Nguyệt giống như điện giật!  

Rất không thoải mái! 

Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của TôiTác giả: Tử TôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1 “Choang!” Tiếng cốc nước rơi vỡ vang lên, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ. Trương Minh Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, cau mày hỏi: “Cô lại làm cái quái gì vậy?” Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. Dáng vẻ cao sang, nước da trắng mịn, sống mũi tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai. Bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người cao gầy gợi cảm của cô, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mặt Lâm Kiều Hân lạnh tanh, thờ ơ nói: “Đồ anh từng chạm vào khiến tôi thấy bẩn”. Chỉ một câu nói đã khiến Trương Minh Vũ nổi giận bừng bừng. “Chị gái của tôi ơi, tôi đang lau bàn mà! Tôi mới chỉ nhấc cái cốc lên một tí thôi!” “Chê tôi bẩn sao còn ăn cơm tôi nấu làm gì? Tại sao cô còn ngồi lên sofa tôi đã lau?” Trương Minh Vũ bất lực đáp, cảm thấy vô cùng oan ức. Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh giọng nói: “Đây là giá trị duy nhất của anh”. “Không thích thì cút!” Trương Minh Vũ suýt thì tức nổ phổi, toàn thân run lên vì giận dữ! Anh cắn răng, đấu… Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt hơi do dự.  Thật hay giả vậy?  Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Trước tiên cô hãy nói cho tôi biết bị cắn chỗ nào? Tôi mới quyết định có giúp cô hút ra hay không”.  Tần Minh Nguyệt gần như nghẹt thở!  Còn... chê tôi ư?  Lúc sau, Tần Minh Nguyệt mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Hông! Sau lưng!"  Trương Minh Vũ bĩu môi, nói: "Cố chịu đi”.  Nói xong, trong lòng rất đắc ý!  Suy cho cùng đây không phải lần đầu anh làm việc này.  Từ nhỏ đã lớn lên ở trong rừng, bị rắn cắn là chuyện thường xảy ra!  Tần Minh Nguyệt thấy vậy trong lòng càng tức giận!  Nhưng...   Hừ!  Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt cũng chỉ có thể hừ một tiếng!  Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Mau nằm xuống đi, còn ngây ra đó làm gì?"  "Chờ độc lan ra sao?"  Tần Minh Nguyệt trợn mắt nhìn một cách hung hăng!  Cuối cùng, vẫn từ từ nằm ở trên bãi cỏ, trong lòng... có một sự sỉ nhục không thể giải thích!  Vậy mà...   Hừ!  Nhưng cho dù thế nào, Tần Minh Nguyệt bây giờ cũng không thể làm được gì.  Trương Minh Vũ ngồi xổm xuống, lẩm bẩm nói: "Haizz, càng không có hứng thú... càng dâng đến miệng!"  "Thật là...”  Nói xong, anh cười xấu xa.  Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng.  Vốn dĩ muốn bắt thóp Trương Minh Vũ, không ngờ... anh lại lợi dụng một cách quang minh chính đại!  Hừ!  Tần Minh Nguyệt lại hừ một tiếng.  Trong lòng cực kỳ bất mãn!  Nhưng cuối cùng, Tần Minh Nguyệt cũng không thể nói được gì.  Trương Minh Vũ chậm rãi đưa tay vén vạt áo của Tần Minh Nguyệt lên.  Da thịt trắng nõn, vòng eo hấp dẫn...   Ừng ực!  Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt, động tác hơi khựng lại.  Ngây người nhìn.  Chân mày của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, hỏi: "Anh làm gì vậy?"  Trương Minh Vũ cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi nhìn vết thương”.  Nói xong, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.  Không lâu sau, anh thấy ở hông quả nhiên có hai lỗ nhỏ.  Trương Minh Vũ cau mày.  Một lúc sau, mới lên tiếng: "Cô đừng nhúc nhích, tôi chuẩn bị hút đây”.  Cơ thể Tần Minh Nguyệt ngay lập tức căng thẳng.  Khẽ gật đầu.  Trương Minh Vũ không do dự nữa, từ từ cúi người xuống.  Xít lại gần ra sau, một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt bay mũi.  Tim của Trương Minh Vũ đập nhanh hơn.  Nước bọt của anh phun vào da của Tần Minh Nguyệt.  Cơ thể Tần Minh Nguyệt giống như điện giật!  Rất không thoải mái! 

Chương 2212