Màn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."…

Chương 29: 29: Nghiêm Thấm Khiêu Khích

Mưa Rơi Ở Kim ThànhTác giả: Nhất Dạ Thịnh HạTruyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."… Anh trông như có vẻ bình tĩnh, nhưng giọng điệu khác xa với sự thanh lãnh lúc trước: "Nghiêm Thấm, em làm gì vậy?!"Tiếng quát lớn của anh thiếu chút nữa làm cho cây kéo trong tay cô gái nhỏ cắt phải chỗ không nên cắt, Thẩm Dịch An nhịn không được bắt đầu thay đổi sắc mặt: "Tháo dây ra!"Nghiêm Thấm từ chối rất quyết liệt: "Không."Ngày hôm nay cô nhất định phải huỷ hoại anh ta, huỷ hoại niềm hi vọng duy nhất của Thẩm gia."Nghiêm Thấm!""Không là không, anh có năng lực hãy tự mình thoát ra."Cô gái nhỏ khẳng định anh không thể tự mình thoát khỏi, cô bắt đầu làm việc mình nên làm, ngồi lên trên người anh bắt đầu cắn cắn yết hầu.Toàn thân cô hiện tại khó chịu, vô cùng khó chịu, giống như có một con bọ nhỏ bò ở vị trí không thể nói ra được, tại thời điểm đụng chạm da thịt của anh khiến cô giống như một người chết đuối tìm thấy khúc gỗ, một người khát tìm được nguồn nước, gấp gáp muốn cùng anh càng thêm thân mật.Hô hấp của cô mang theo một mùi hương thơm, trong thế giới tĩnh lặng của Thẩm Dịch An bắt đầu xuất hiện một con ngựa hoang dã mất cương."Buông, tháo dây ra!" Thẩm Dịch An động đậy cánh tay."I, WANNA, f*ck, YOU!" Đôi môi mềm mại của cô gái áp lên má anh, trầm thấp nói.Thẩm Tuấn Tài hạ dược cô, không phải sao?Vậy thì cô sẽ tìm đến con trai ông ta để giải dược.Nghĩ đến sau này biểu cảm Thẩm Tuấn Tài biết hết mọi chuyện, Nghiêm Thấm cảm thấy rất vui sướng.Khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, thanh thuần cùng sự khiêu khích nồng đậm đan xen lẫn nhau, mang theo nụ cười quyến rũ mị hoặc, làm cho Thẩm Dịch An vài giây thất thần.Dước tác dụng của xuân dược, thân nhiệt trên người Nghiêm Thấm rất cao, cô đem đầu vùi vào cổ anh, thở gấp, đôi môi mềm khẽ chạm sườn mặt anh, hôn không ngừng từ gò má tới môi lại đến cổ.Ngón tay được cắt gọn sạch sẽ đan vào mái tóc ngắn của anh, nằm trên người anh, ch*m r** v**t v* lồng ngực của anh.Bộ dáng thanh lãnh đến mức nào cũng có ngày đỏ mặt, Thẩm Dịch An hai mắt đỏ au: "Nghiêm, Thấm!""Thẩm mỹ nhân, anh giữ lại chút sức lực đi, lát nữa lại kêu!." Cô gái nhỏ nhẹ nhàng đè ngón tay ở lồng ngực đang hô hấp lên xuống của anh, hơi cong lưng, ở trên mặt anh nhẹ nhàng hôn.Thẩm Dịch An cơ bắp đều căng chặt, nhiệt độ trên người cô nóng như lửa đốt, bén cả lên cơ thể anh nóng kinh người.Cánh tay anh bởi vì kịch liệt giãy giụa, dây thừng siết chặt vào da thịt, mang theo vệt đỏ.Nghiêm Thấm dừng lại, nghĩ đến việc anh vì cô mà gỡ xương cá, thần trí thanh tỉnh hơn trước."Anh không thoát được đâu." Cô rũ đôi mắt xuống, nhẹ giọng nói.Toàn thân cô khó chịu bắt đầu tiến hành bước cuối cùng, dây thừng trói Thẩm Dịch An bỗng nhiên bung ra, chàng trai trên trán đầy mồ hôi đẩy mạnh người phía trên, giật đứt đoạn dây còn lại, lảo đảo đứng dậy.Bản thân Nghiêm Thấm hiện tại không thể khống chế hành vi, bị anh đẩy như vậy, không chút sức lực ngã trên mặt đất, nước mắt lưng tròng.Thẩm Dịch An gắt gao nắm chặt tay, muốn đem cô giáo huấn một trận."A-----""Lạnh, lạnh quá."Thẩm Dịch An chế trụ cổ tay cô, đem người cô gái nhỏ không ngừng giãy giụa lộn xộn ném vào bồn tắm chứa đầy nước lạnh, dưới tác dụng của thuốc, cô lúc này không còn mấy ý thức, chỉ cảm thấy thân thể như bị lửa đốt.Nước lạnh không có một chút tác dụng đối với cô.Cô dựa vào bể cá bên cạnh, hai chân xoắn xuýt vào với nhau giống như loài cây dây leo, lại giống một nàng tiên cá quyến rũ, miệng nhỏ non mềm không ngừng kêu tên anh: "Anh Dịch An, hức! Em rất khó chịu!.""Hức!.thật khó chịu!.""Ùm--." Toàn thân cô ướt sũng muốn bò ra khỏi bồn tắm, Thẩm Dịch An đứng bên cạnh gắt gao đem người giữ chặt lại.Trên người cô nhiệt độ vẫn rất cao, thậm chí còn truyền sang cho cả anh, cô vẫn còn giãy giụa kêu gào trong nước lạnh, lại không hề hay biết đáy mắt anh đã sớm biến sắc.Sức lực của anh rất lớn, không còn như ban nãy cho cô muốn làm gì thì làm, cô không có cách nào từ trong bồn tắm thoát ra, dựa vào thành bồn, lớn mật đè lên cánh tay anh, ánh mắt khiêu khích câu dẫn nhìn thẳng anh.Thẩm Dịch An biểu tình căng thẳng, cố làm lơ đi ánh mắt đùa cợt của cô.Nước trong bồn tắm đã được thay một lượt khác, Nghiêm Thấm run cả người vì lạnh, sau đó dựa vào bồn tắm, không hề lộn xộn, cũng không kêu tên anh nữa."Nghiêm! Nghiêm Thấm? Nghiêm Thấm tỉnh lại đi."Thẩm Dịch An nhìn cô gái nhắm mắt lặng yên không còn một tiếng động, trong tức khắc liền bắt đầu hoảng sợ.Nghiêm Thấm trong khoảng thời gian mất đi ý thức, có thể cảm nhận bản thân đang được ôm trong một vòng tay vô cùng ấm áp, khiến cô bất giác muốn dựa vào, "Ba----".

Anh trông như có vẻ bình tĩnh, nhưng giọng điệu khác xa với sự thanh lãnh lúc trước: "Nghiêm Thấm, em làm gì vậy?!"

Tiếng quát lớn của anh thiếu chút nữa làm cho cây kéo trong tay cô gái nhỏ cắt phải chỗ không nên cắt, Thẩm Dịch An nhịn không được bắt đầu thay đổi sắc mặt: "Tháo dây ra!"

Nghiêm Thấm từ chối rất quyết liệt: "Không.

"

Ngày hôm nay cô nhất định phải huỷ hoại anh ta, huỷ hoại niềm hi vọng duy nhất của Thẩm gia.

"Nghiêm Thấm!"

"Không là không, anh có năng lực hãy tự mình thoát ra.

"

Cô gái nhỏ khẳng định anh không thể tự mình thoát khỏi, cô bắt đầu làm việc mình nên làm, ngồi lên trên người anh bắt đầu cắn cắn yết hầu.

Toàn thân cô hiện tại khó chịu, vô cùng khó chịu, giống như có một con bọ nhỏ bò ở vị trí không thể nói ra được, tại thời điểm đụng chạm da thịt của anh khiến cô giống như một người chết đuối tìm thấy khúc gỗ, một người khát tìm được nguồn nước, gấp gáp muốn cùng anh càng thêm thân mật.

Hô hấp của cô mang theo một mùi hương thơm, trong thế giới tĩnh lặng của Thẩm Dịch An bắt đầu xuất hiện một con ngựa hoang dã mất cương.

"Buông, tháo dây ra!" Thẩm Dịch An động đậy cánh tay.

"I, WANNA, f*ck, YOU!" Đôi môi mềm mại của cô gái áp lên má anh, trầm thấp nói.

Thẩm Tuấn Tài hạ dược cô, không phải sao?

Vậy thì cô sẽ tìm đến con trai ông ta để giải dược.

Nghĩ đến sau này biểu cảm Thẩm Tuấn Tài biết hết mọi chuyện, Nghiêm Thấm cảm thấy rất vui sướng.

Khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, thanh thuần cùng sự khiêu khích nồng đậm đan xen lẫn nhau, mang theo nụ cười quyến rũ mị hoặc, làm cho Thẩm Dịch An vài giây thất thần.

Dước tác dụng của xuân dược, thân nhiệt trên người Nghiêm Thấm rất cao, cô đem đầu vùi vào cổ anh, thở gấp, đôi môi mềm khẽ chạm sườn mặt anh, hôn không ngừng từ gò má tới môi lại đến cổ.

Ngón tay được cắt gọn sạch sẽ đan vào mái tóc ngắn của anh, nằm trên người anh, ch*m r** v**t v* lồng ngực của anh.

Bộ dáng thanh lãnh đến mức nào cũng có ngày đỏ mặt, Thẩm Dịch An hai mắt đỏ au: "Nghiêm, Thấm!"

"Thẩm mỹ nhân, anh giữ lại chút sức lực đi, lát nữa lại kêu!.

" Cô gái nhỏ nhẹ nhàng đè ngón tay ở lồng ngực đang hô hấp lên xuống của anh, hơi cong lưng, ở trên mặt anh nhẹ nhàng hôn.

Thẩm Dịch An cơ bắp đều căng chặt, nhiệt độ trên người cô nóng như lửa đốt, bén cả lên cơ thể anh nóng kinh người.

Cánh tay anh bởi vì kịch liệt giãy giụa, dây thừng siết chặt vào da thịt, mang theo vệt đỏ.

Nghiêm Thấm dừng lại, nghĩ đến việc anh vì cô mà gỡ xương cá, thần trí thanh tỉnh hơn trước.

"Anh không thoát được đâu.

" Cô rũ đôi mắt xuống, nhẹ giọng nói.

Toàn thân cô khó chịu bắt đầu tiến hành bước cuối cùng, dây thừng trói Thẩm Dịch An bỗng nhiên bung ra, chàng trai trên trán đầy mồ hôi đẩy mạnh người phía trên, giật đứt đoạn dây còn lại, lảo đảo đứng dậy.

Bản thân Nghiêm Thấm hiện tại không thể khống chế hành vi, bị anh đẩy như vậy, không chút sức lực ngã trên mặt đất, nước mắt lưng tròng.

Thẩm Dịch An gắt gao nắm chặt tay, muốn đem cô giáo huấn một trận.

"A-----"

"Lạnh, lạnh quá.

"

Thẩm Dịch An chế trụ cổ tay cô, đem người cô gái nhỏ không ngừng giãy giụa lộn xộn ném vào bồn tắm chứa đầy nước lạnh, dưới tác dụng của thuốc, cô lúc này không còn mấy ý thức, chỉ cảm thấy thân thể như bị lửa đốt.

Nước lạnh không có một chút tác dụng đối với cô.

Cô dựa vào bể cá bên cạnh, hai chân xoắn xuýt vào với nhau giống như loài cây dây leo, lại giống một nàng tiên cá quyến rũ, miệng nhỏ non mềm không ngừng kêu tên anh: "Anh Dịch An, hức! Em rất khó chịu!.

"

"Hức!.

thật khó chịu!.

"

"Ùm--.

" Toàn thân cô ướt sũng muốn bò ra khỏi bồn tắm, Thẩm Dịch An đứng bên cạnh gắt gao đem người giữ chặt lại.

Trên người cô nhiệt độ vẫn rất cao, thậm chí còn truyền sang cho cả anh, cô vẫn còn giãy giụa kêu gào trong nước lạnh, lại không hề hay biết đáy mắt anh đã sớm biến sắc.

Sức lực của anh rất lớn, không còn như ban nãy cho cô muốn làm gì thì làm, cô không có cách nào từ trong bồn tắm thoát ra, dựa vào thành bồn, lớn mật đè lên cánh tay anh, ánh mắt khiêu khích câu dẫn nhìn thẳng anh.

Thẩm Dịch An biểu tình căng thẳng, cố làm lơ đi ánh mắt đùa cợt của cô.

Nước trong bồn tắm đã được thay một lượt khác, Nghiêm Thấm run cả người vì lạnh, sau đó dựa vào bồn tắm, không hề lộn xộn, cũng không kêu tên anh nữa.

"Nghiêm! Nghiêm Thấm? Nghiêm Thấm tỉnh lại đi.

"

Thẩm Dịch An nhìn cô gái nhắm mắt lặng yên không còn một tiếng động, trong tức khắc liền bắt đầu hoảng sợ.

Nghiêm Thấm trong khoảng thời gian mất đi ý thức, có thể cảm nhận bản thân đang được ôm trong một vòng tay vô cùng ấm áp, khiến cô bất giác muốn dựa vào, "Ba----".

Mưa Rơi Ở Kim ThànhTác giả: Nhất Dạ Thịnh HạTruyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."… Anh trông như có vẻ bình tĩnh, nhưng giọng điệu khác xa với sự thanh lãnh lúc trước: "Nghiêm Thấm, em làm gì vậy?!"Tiếng quát lớn của anh thiếu chút nữa làm cho cây kéo trong tay cô gái nhỏ cắt phải chỗ không nên cắt, Thẩm Dịch An nhịn không được bắt đầu thay đổi sắc mặt: "Tháo dây ra!"Nghiêm Thấm từ chối rất quyết liệt: "Không."Ngày hôm nay cô nhất định phải huỷ hoại anh ta, huỷ hoại niềm hi vọng duy nhất của Thẩm gia."Nghiêm Thấm!""Không là không, anh có năng lực hãy tự mình thoát ra."Cô gái nhỏ khẳng định anh không thể tự mình thoát khỏi, cô bắt đầu làm việc mình nên làm, ngồi lên trên người anh bắt đầu cắn cắn yết hầu.Toàn thân cô hiện tại khó chịu, vô cùng khó chịu, giống như có một con bọ nhỏ bò ở vị trí không thể nói ra được, tại thời điểm đụng chạm da thịt của anh khiến cô giống như một người chết đuối tìm thấy khúc gỗ, một người khát tìm được nguồn nước, gấp gáp muốn cùng anh càng thêm thân mật.Hô hấp của cô mang theo một mùi hương thơm, trong thế giới tĩnh lặng của Thẩm Dịch An bắt đầu xuất hiện một con ngựa hoang dã mất cương."Buông, tháo dây ra!" Thẩm Dịch An động đậy cánh tay."I, WANNA, f*ck, YOU!" Đôi môi mềm mại của cô gái áp lên má anh, trầm thấp nói.Thẩm Tuấn Tài hạ dược cô, không phải sao?Vậy thì cô sẽ tìm đến con trai ông ta để giải dược.Nghĩ đến sau này biểu cảm Thẩm Tuấn Tài biết hết mọi chuyện, Nghiêm Thấm cảm thấy rất vui sướng.Khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, thanh thuần cùng sự khiêu khích nồng đậm đan xen lẫn nhau, mang theo nụ cười quyến rũ mị hoặc, làm cho Thẩm Dịch An vài giây thất thần.Dước tác dụng của xuân dược, thân nhiệt trên người Nghiêm Thấm rất cao, cô đem đầu vùi vào cổ anh, thở gấp, đôi môi mềm khẽ chạm sườn mặt anh, hôn không ngừng từ gò má tới môi lại đến cổ.Ngón tay được cắt gọn sạch sẽ đan vào mái tóc ngắn của anh, nằm trên người anh, ch*m r** v**t v* lồng ngực của anh.Bộ dáng thanh lãnh đến mức nào cũng có ngày đỏ mặt, Thẩm Dịch An hai mắt đỏ au: "Nghiêm, Thấm!""Thẩm mỹ nhân, anh giữ lại chút sức lực đi, lát nữa lại kêu!." Cô gái nhỏ nhẹ nhàng đè ngón tay ở lồng ngực đang hô hấp lên xuống của anh, hơi cong lưng, ở trên mặt anh nhẹ nhàng hôn.Thẩm Dịch An cơ bắp đều căng chặt, nhiệt độ trên người cô nóng như lửa đốt, bén cả lên cơ thể anh nóng kinh người.Cánh tay anh bởi vì kịch liệt giãy giụa, dây thừng siết chặt vào da thịt, mang theo vệt đỏ.Nghiêm Thấm dừng lại, nghĩ đến việc anh vì cô mà gỡ xương cá, thần trí thanh tỉnh hơn trước."Anh không thoát được đâu." Cô rũ đôi mắt xuống, nhẹ giọng nói.Toàn thân cô khó chịu bắt đầu tiến hành bước cuối cùng, dây thừng trói Thẩm Dịch An bỗng nhiên bung ra, chàng trai trên trán đầy mồ hôi đẩy mạnh người phía trên, giật đứt đoạn dây còn lại, lảo đảo đứng dậy.Bản thân Nghiêm Thấm hiện tại không thể khống chế hành vi, bị anh đẩy như vậy, không chút sức lực ngã trên mặt đất, nước mắt lưng tròng.Thẩm Dịch An gắt gao nắm chặt tay, muốn đem cô giáo huấn một trận."A-----""Lạnh, lạnh quá."Thẩm Dịch An chế trụ cổ tay cô, đem người cô gái nhỏ không ngừng giãy giụa lộn xộn ném vào bồn tắm chứa đầy nước lạnh, dưới tác dụng của thuốc, cô lúc này không còn mấy ý thức, chỉ cảm thấy thân thể như bị lửa đốt.Nước lạnh không có một chút tác dụng đối với cô.Cô dựa vào bể cá bên cạnh, hai chân xoắn xuýt vào với nhau giống như loài cây dây leo, lại giống một nàng tiên cá quyến rũ, miệng nhỏ non mềm không ngừng kêu tên anh: "Anh Dịch An, hức! Em rất khó chịu!.""Hức!.thật khó chịu!.""Ùm--." Toàn thân cô ướt sũng muốn bò ra khỏi bồn tắm, Thẩm Dịch An đứng bên cạnh gắt gao đem người giữ chặt lại.Trên người cô nhiệt độ vẫn rất cao, thậm chí còn truyền sang cho cả anh, cô vẫn còn giãy giụa kêu gào trong nước lạnh, lại không hề hay biết đáy mắt anh đã sớm biến sắc.Sức lực của anh rất lớn, không còn như ban nãy cho cô muốn làm gì thì làm, cô không có cách nào từ trong bồn tắm thoát ra, dựa vào thành bồn, lớn mật đè lên cánh tay anh, ánh mắt khiêu khích câu dẫn nhìn thẳng anh.Thẩm Dịch An biểu tình căng thẳng, cố làm lơ đi ánh mắt đùa cợt của cô.Nước trong bồn tắm đã được thay một lượt khác, Nghiêm Thấm run cả người vì lạnh, sau đó dựa vào bồn tắm, không hề lộn xộn, cũng không kêu tên anh nữa."Nghiêm! Nghiêm Thấm? Nghiêm Thấm tỉnh lại đi."Thẩm Dịch An nhìn cô gái nhắm mắt lặng yên không còn một tiếng động, trong tức khắc liền bắt đầu hoảng sợ.Nghiêm Thấm trong khoảng thời gian mất đi ý thức, có thể cảm nhận bản thân đang được ôm trong một vòng tay vô cùng ấm áp, khiến cô bất giác muốn dựa vào, "Ba----".

Chương 29: 29: Nghiêm Thấm Khiêu Khích