Màn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."…

Chương 85: 85: Muốn Đánh Nhau Sao

Mưa Rơi Ở Kim ThànhTác giả: Nhất Dạ Thịnh HạTruyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."… Thẩm Dịch An đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh biển cách đó không xa, ánh mặt trời chói chang, sắc biển và bầu trời hoà làm một.Sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, anh không quay đầu lại, giống như đã phân biệt được người tới là ai.Nghiêm Thấm từ phía sau ôm lấy anh.Thẩm Dịch An đứng một lúc lâu, sau đó từ từ quay đầu lại: "Chuẩn bị xong rồi?"Gò má khẽ cọ, cô gật đầu, "Em nên mặc cái nào?" Cô hỏi anh.Thẩm Dịch An quay đầu lại, nhìn trong tay cô giơ lên hai bộ đồ bơi, một bộ là bikini và một bộ là áo tắm xẻ, hai bộ đều không có bộ nào kín đáo, "Đều không được."Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn anh, nhìn lại đồ tắm chính mình tỉ mỉ chọn lựa, nói với anh: "Đây là những bộ bán chạy nhất."Thẩm Dịch An trực tiếp cầm đi hai bộ, ném lên nóc tủ quần áo của mình giấu đi: "Mặc quần áo hiện tại của em đi."Hiện tại cô đang mặc áo sơmi màu hồng nhạt lộ một bên vai, cùng với quần short màu sữa, lộ ra hai đùi trắng nõn và cân xứng, căng tràn cảm giác tươi mới."Em muốn mặc áo tắm." Cô chỉ ngoài cửa sổ, những người phụ nữ đang vui đùa bên bờ biển: "Các cô gái đều mặc chúng."Thẩm Dịch An dừng một lúc, hỏi cô: "Em biết bơi không?"Cô gái nhỏ lắc đầu."Những người biết bơi mới mặc áo tắm, em chơi trên cát, không cần mặc." Mặt anh không biểu tình, bổ sung một câu: ".....Sẽ bị cháy nắng."Anh cảm thấy tuổi của cô còn nhỏ, lần đầu tiên đi biển chơi không biết gì, liền lừa cô.Nhưng anh quên mất rằng cô chỉ trông vô hại, không phải thật sự ngây thơ.Cô kiễng mũi chân trước tủ quần áo nơi anh giấu áo tắm, cố gắng vài lần đều không được, liền nhảy hẳn lên đi lấy.Thẩm Dịch An cánh tay dài vươn tới từ phía sau ôm cô lôi đi."Dịch An, chờ lát nữa----"Trên tay cầm Ipad đang định gõ cửa thì cửa bị đẩy ra, Doãn Kinh Mặc hơi dừng một chút, còn tưởng rằng anh đi ra ngoài không đóng cửa lại, nhưng vừa nhấc mắt, nhìn đến lại là cảnh hai người đang ôm nhau.Hắn ngơ ngẩn, đầu trống rỗng: "Hai người—" hắn được dạy bảo rất khuôn phép nên không tức giận chất vấn ngay, dù cho là lúc này nhưng vẫn duy trì giọng điệu thường ngày: "Đang làm gì vậy?"Thẩm Dịch An buông ra Nghiêm Thấm trong ngực.Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.Việc này anh có thể dễ dàng giải thích, chỉ cần anh nói một câu, Nghiêm Thấm chuẩn bị áo tắm quá mức hở hang, anh đây là đang ngăn lại, thì chuyện này sẽ qua đi.Cuối cùng thì, cảnh tượng anh nghĩ đến vô cùng tích cực, cũng không có điều gì có thể khiến cho Doãn Kinh Mặc nảy sinh lòng nghi ngờ.Nhưng hắn---Không có.Doãn Kinh Mặc bỏ xuống Ipad trong tay, trên đó là người giúp việc gửi tới menu món ăn."Thẩm Dịch An, tôi đang hỏi cậu." Hắn cụp mắt, suy nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên hiểu ra: "Đây chính là lý do cậu không cho phép tôi và cô ấy hẹn hò?"Nếu đã thích, sao ngay từ đầu không nói?Bây giờ hắn và Nghiêm Thấm đã ở bên nhau, cậu ta đang muốn làm ra cái vẻ gì?!Doãn Kinh Mặc nắm chặt tay tới gần."Anh Kinh Mặc, anh sao vậy?" Nghiêm Thấm dang tay chắn trước mặt Thẩm Dịch An.Doãn Kinh Mặc rũ mắt nhìn cô, ánh mắt cô trong veo, nhìn không ra một chút giả dối nào: "Em gái Nghiêm, hai người vừa rồi, đang làm gì?"Cô gái nhỏ chỉ vào áo tắm phía trên tủ quần áo: "Anh Kinh mặc có thể lấy cho em thứ kia xuống không? Anh Dịch An không cho em mặc, liền giấu đi, em với không tới."Doãn Kinh Mặc nhìn theo hướng cô chỉ tay, giơ tay lấy xuống, nắm trong tay, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại cầm đồ này tới hỏi cậu ấy?""Anh Dịch An có thể giúp em chọn." Nói xong, mang theo vài phần buồn bực: "Nhưng anh ấy nói đều không đẹp."Bộ dáng tức giận của cô, nhìn không ra một chút khác thường nào.Cô trời sinh có thể đem kịch bản diễn dung nhập tới cuộc sống đời thường.Doãn Kinh Mặc yết hầu lăn lộn, hít sâu một hơi, nhìn về phía Thẩm Dịch An: "Chúng ta cần phải nói chuyện.""Được." Thẩm Dịch An đáp.Nghiêm Thấm túm lấy cánh tay Doãn Kinh Mặc, quơ quơ: "Anh Kinh Mặc, anh sao vậy? Sao anh lại tức giận?"Cô đều biết rõ hơn so với ai khác, nhưng lại bày ra vẻ so với ai khác đều thiếu hiểu biết.Thẩm Dịch An nhìn, khoé miệng không thể giải thích được có chút co rút, bỗng nhiên anh tự hỏi tất cả những chuyện này có phải là do cô cố ý hay không.Tại sao lại muốn làm như vậy?Doãn Kinh Mặc muốn đẩy tay cô ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của cô: "Không có việc gì."Doãn Kinh Mặc cùng Thẩm Dịch An đi ra cửa, nhưng lại nhìn thấy một bóng người mang vẻ bất cần dựa vào cửa, là Quý Hậu..

Thẩm Dịch An đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh biển cách đó không xa, ánh mặt trời chói chang, sắc biển và bầu trời hoà làm một.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, anh không quay đầu lại, giống như đã phân biệt được người tới là ai.

Nghiêm Thấm từ phía sau ôm lấy anh.

Thẩm Dịch An đứng một lúc lâu, sau đó từ từ quay đầu lại: "Chuẩn bị xong rồi?"

Gò má khẽ cọ, cô gật đầu, "Em nên mặc cái nào?" Cô hỏi anh.

Thẩm Dịch An quay đầu lại, nhìn trong tay cô giơ lên hai bộ đồ bơi, một bộ là bikini và một bộ là áo tắm xẻ, hai bộ đều không có bộ nào kín đáo, "Đều không được."

Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn anh, nhìn lại đồ tắm chính mình tỉ mỉ chọn lựa, nói với anh: "Đây là những bộ bán chạy nhất."

Thẩm Dịch An trực tiếp cầm đi hai bộ, ném lên nóc tủ quần áo của mình giấu đi: "Mặc quần áo hiện tại của em đi."

Hiện tại cô đang mặc áo sơmi màu hồng nhạt lộ một bên vai, cùng với quần short màu sữa, lộ ra hai đùi trắng nõn và cân xứng, căng tràn cảm giác tươi mới.

"Em muốn mặc áo tắm." Cô chỉ ngoài cửa sổ, những người phụ nữ đang vui đùa bên bờ biển: "Các cô gái đều mặc chúng."

Thẩm Dịch An dừng một lúc, hỏi cô: "Em biết bơi không?"

Cô gái nhỏ lắc đầu.

"Những người biết bơi mới mặc áo tắm, em chơi trên cát, không cần mặc." Mặt anh không biểu tình, bổ sung một câu: ".....Sẽ bị cháy nắng."

Anh cảm thấy tuổi của cô còn nhỏ, lần đầu tiên đi biển chơi không biết gì, liền lừa cô.

Nhưng anh quên mất rằng cô chỉ trông vô hại, không phải thật sự ngây thơ.

Cô kiễng mũi chân trước tủ quần áo nơi anh giấu áo tắm, cố gắng vài lần đều không được, liền nhảy hẳn lên đi lấy.

Thẩm Dịch An cánh tay dài vươn tới từ phía sau ôm cô lôi đi.

"Dịch An, chờ lát nữa----"

Trên tay cầm Ipad đang định gõ cửa thì cửa bị đẩy ra, Doãn Kinh Mặc hơi dừng một chút, còn tưởng rằng anh đi ra ngoài không đóng cửa lại, nhưng vừa nhấc mắt, nhìn đến lại là cảnh hai người đang ôm nhau.

Hắn ngơ ngẩn, đầu trống rỗng: "Hai người—" hắn được dạy bảo rất khuôn phép nên không tức giận chất vấn ngay, dù cho là lúc này nhưng vẫn duy trì giọng điệu thường ngày: "Đang làm gì vậy?"

Thẩm Dịch An buông ra Nghiêm Thấm trong ngực.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Việc này anh có thể dễ dàng giải thích, chỉ cần anh nói một câu, Nghiêm Thấm chuẩn bị áo tắm quá mức hở hang, anh đây là đang ngăn lại, thì chuyện này sẽ qua đi.

Cuối cùng thì, cảnh tượng anh nghĩ đến vô cùng tích cực, cũng không có điều gì có thể khiến cho Doãn Kinh Mặc nảy sinh lòng nghi ngờ.

Nhưng hắn---

Không có.

Doãn Kinh Mặc bỏ xuống Ipad trong tay, trên đó là người giúp việc gửi tới menu món ăn.

"Thẩm Dịch An, tôi đang hỏi cậu." Hắn cụp mắt, suy nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên hiểu ra: "Đây chính là lý do cậu không cho phép tôi và cô ấy hẹn hò?"

Nếu đã thích, sao ngay từ đầu không nói?

Bây giờ hắn và Nghiêm Thấm đã ở bên nhau, cậu ta đang muốn làm ra cái vẻ gì?!

Doãn Kinh Mặc nắm chặt tay tới gần.

"Anh Kinh Mặc, anh sao vậy?" Nghiêm Thấm dang tay chắn trước mặt Thẩm Dịch An.

Doãn Kinh Mặc rũ mắt nhìn cô, ánh mắt cô trong veo, nhìn không ra một chút giả dối nào: "Em gái Nghiêm, hai người vừa rồi, đang làm gì?"

Cô gái nhỏ chỉ vào áo tắm phía trên tủ quần áo: "Anh Kinh mặc có thể lấy cho em thứ kia xuống không? Anh Dịch An không cho em mặc, liền giấu đi, em với không tới."

Doãn Kinh Mặc nhìn theo hướng cô chỉ tay, giơ tay lấy xuống, nắm trong tay, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại cầm đồ này tới hỏi cậu ấy?"

"Anh Dịch An có thể giúp em chọn." Nói xong, mang theo vài phần buồn bực: "Nhưng anh ấy nói đều không đẹp."

Bộ dáng tức giận của cô, nhìn không ra một chút khác thường nào.

Cô trời sinh có thể đem kịch bản diễn dung nhập tới cuộc sống đời thường.

Doãn Kinh Mặc yết hầu lăn lộn, hít sâu một hơi, nhìn về phía Thẩm Dịch An: "Chúng ta cần phải nói chuyện."

"Được." Thẩm Dịch An đáp.

Nghiêm Thấm túm lấy cánh tay Doãn Kinh Mặc, quơ quơ: "Anh Kinh Mặc, anh sao vậy? Sao anh lại tức giận?"

Cô đều biết rõ hơn so với ai khác, nhưng lại bày ra vẻ so với ai khác đều thiếu hiểu biết.

Thẩm Dịch An nhìn, khoé miệng không thể giải thích được có chút co rút, bỗng nhiên anh tự hỏi tất cả những chuyện này có phải là do cô cố ý hay không.

Tại sao lại muốn làm như vậy?

Doãn Kinh Mặc muốn đẩy tay cô ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của cô: "Không có việc gì."

Doãn Kinh Mặc cùng Thẩm Dịch An đi ra cửa, nhưng lại nhìn thấy một bóng người mang vẻ bất cần dựa vào cửa, là Quý Hậu..

Mưa Rơi Ở Kim ThànhTác giả: Nhất Dạ Thịnh HạTruyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."… Thẩm Dịch An đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh biển cách đó không xa, ánh mặt trời chói chang, sắc biển và bầu trời hoà làm một.Sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, anh không quay đầu lại, giống như đã phân biệt được người tới là ai.Nghiêm Thấm từ phía sau ôm lấy anh.Thẩm Dịch An đứng một lúc lâu, sau đó từ từ quay đầu lại: "Chuẩn bị xong rồi?"Gò má khẽ cọ, cô gật đầu, "Em nên mặc cái nào?" Cô hỏi anh.Thẩm Dịch An quay đầu lại, nhìn trong tay cô giơ lên hai bộ đồ bơi, một bộ là bikini và một bộ là áo tắm xẻ, hai bộ đều không có bộ nào kín đáo, "Đều không được."Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn anh, nhìn lại đồ tắm chính mình tỉ mỉ chọn lựa, nói với anh: "Đây là những bộ bán chạy nhất."Thẩm Dịch An trực tiếp cầm đi hai bộ, ném lên nóc tủ quần áo của mình giấu đi: "Mặc quần áo hiện tại của em đi."Hiện tại cô đang mặc áo sơmi màu hồng nhạt lộ một bên vai, cùng với quần short màu sữa, lộ ra hai đùi trắng nõn và cân xứng, căng tràn cảm giác tươi mới."Em muốn mặc áo tắm." Cô chỉ ngoài cửa sổ, những người phụ nữ đang vui đùa bên bờ biển: "Các cô gái đều mặc chúng."Thẩm Dịch An dừng một lúc, hỏi cô: "Em biết bơi không?"Cô gái nhỏ lắc đầu."Những người biết bơi mới mặc áo tắm, em chơi trên cát, không cần mặc." Mặt anh không biểu tình, bổ sung một câu: ".....Sẽ bị cháy nắng."Anh cảm thấy tuổi của cô còn nhỏ, lần đầu tiên đi biển chơi không biết gì, liền lừa cô.Nhưng anh quên mất rằng cô chỉ trông vô hại, không phải thật sự ngây thơ.Cô kiễng mũi chân trước tủ quần áo nơi anh giấu áo tắm, cố gắng vài lần đều không được, liền nhảy hẳn lên đi lấy.Thẩm Dịch An cánh tay dài vươn tới từ phía sau ôm cô lôi đi."Dịch An, chờ lát nữa----"Trên tay cầm Ipad đang định gõ cửa thì cửa bị đẩy ra, Doãn Kinh Mặc hơi dừng một chút, còn tưởng rằng anh đi ra ngoài không đóng cửa lại, nhưng vừa nhấc mắt, nhìn đến lại là cảnh hai người đang ôm nhau.Hắn ngơ ngẩn, đầu trống rỗng: "Hai người—" hắn được dạy bảo rất khuôn phép nên không tức giận chất vấn ngay, dù cho là lúc này nhưng vẫn duy trì giọng điệu thường ngày: "Đang làm gì vậy?"Thẩm Dịch An buông ra Nghiêm Thấm trong ngực.Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.Việc này anh có thể dễ dàng giải thích, chỉ cần anh nói một câu, Nghiêm Thấm chuẩn bị áo tắm quá mức hở hang, anh đây là đang ngăn lại, thì chuyện này sẽ qua đi.Cuối cùng thì, cảnh tượng anh nghĩ đến vô cùng tích cực, cũng không có điều gì có thể khiến cho Doãn Kinh Mặc nảy sinh lòng nghi ngờ.Nhưng hắn---Không có.Doãn Kinh Mặc bỏ xuống Ipad trong tay, trên đó là người giúp việc gửi tới menu món ăn."Thẩm Dịch An, tôi đang hỏi cậu." Hắn cụp mắt, suy nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên hiểu ra: "Đây chính là lý do cậu không cho phép tôi và cô ấy hẹn hò?"Nếu đã thích, sao ngay từ đầu không nói?Bây giờ hắn và Nghiêm Thấm đã ở bên nhau, cậu ta đang muốn làm ra cái vẻ gì?!Doãn Kinh Mặc nắm chặt tay tới gần."Anh Kinh Mặc, anh sao vậy?" Nghiêm Thấm dang tay chắn trước mặt Thẩm Dịch An.Doãn Kinh Mặc rũ mắt nhìn cô, ánh mắt cô trong veo, nhìn không ra một chút giả dối nào: "Em gái Nghiêm, hai người vừa rồi, đang làm gì?"Cô gái nhỏ chỉ vào áo tắm phía trên tủ quần áo: "Anh Kinh mặc có thể lấy cho em thứ kia xuống không? Anh Dịch An không cho em mặc, liền giấu đi, em với không tới."Doãn Kinh Mặc nhìn theo hướng cô chỉ tay, giơ tay lấy xuống, nắm trong tay, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại cầm đồ này tới hỏi cậu ấy?""Anh Dịch An có thể giúp em chọn." Nói xong, mang theo vài phần buồn bực: "Nhưng anh ấy nói đều không đẹp."Bộ dáng tức giận của cô, nhìn không ra một chút khác thường nào.Cô trời sinh có thể đem kịch bản diễn dung nhập tới cuộc sống đời thường.Doãn Kinh Mặc yết hầu lăn lộn, hít sâu một hơi, nhìn về phía Thẩm Dịch An: "Chúng ta cần phải nói chuyện.""Được." Thẩm Dịch An đáp.Nghiêm Thấm túm lấy cánh tay Doãn Kinh Mặc, quơ quơ: "Anh Kinh Mặc, anh sao vậy? Sao anh lại tức giận?"Cô đều biết rõ hơn so với ai khác, nhưng lại bày ra vẻ so với ai khác đều thiếu hiểu biết.Thẩm Dịch An nhìn, khoé miệng không thể giải thích được có chút co rút, bỗng nhiên anh tự hỏi tất cả những chuyện này có phải là do cô cố ý hay không.Tại sao lại muốn làm như vậy?Doãn Kinh Mặc muốn đẩy tay cô ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của cô: "Không có việc gì."Doãn Kinh Mặc cùng Thẩm Dịch An đi ra cửa, nhưng lại nhìn thấy một bóng người mang vẻ bất cần dựa vào cửa, là Quý Hậu..

Chương 85: 85: Muốn Đánh Nhau Sao