Màn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."…

Chương 125: Em Cũng Muốn Anh Đau

Mưa Rơi Ở Kim ThànhTác giả: Nhất Dạ Thịnh HạTruyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."… Cô gái nhỏ phân tâm, gật đầu.Bác sĩ chọc kim tiêm vào, cô muốn cử động, bị Thẩm Dịch An đè lại, "Thấm Thấm ngoan."Nghiêm Thấm nghe được xưng hô thân mật, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp nâng lên, hàng mi cong vút khẽ động.Chàng trai ngây ra một lúc, gò má lạnh lùng lơ đãng quay đi, bên tai lặng lẽ phiếm hồng.Một tiếng "Thấm Thấm" là buột miệng nói ra, tự nhiên mà tới, nhưng có lẽ không phải xuất phát từ trái tim.Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.Trong lúc bác sĩ rút kim ra đồng thời nhìn hai người, hiểu ý cười một cái, cũng chính ở độ tuổi này mới có được những phản ứng tự nhiên như vậy.Hai người tay trong tay đi trong hành lang bệnh viên, bỗng nhiên Nghiêm Thấm bước nhanh hơn một bước, "Anh Dịch An đi nhanh lên."Thẩm Dịch An vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, cô gái nhỏ đã kéo anh vào khu thoát hiểm."Sao—"Lời còn chưa dứt, Nghiêm Thấm đẩy anh vào tường, nhón mũi chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.Khu thoát hiểm vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cửa đóng chặt, khung cảnh tối đen, đèn cảm ứng bật lại tắt, lúc này chỉ có biển báo trong góc ánh màu xanh xanh.Hơi thở của cô nhẹ nhàng, khiến tim anh loạn nhịp nhảy lên, một nhịp, hai nhịp.Một nhịp, hai nhịp.Một nhịp, hai nhịp.Cánh tay dài quàng eo cô, tay còn lại đặt ở gáy, xoay người đem cô đè trên tường, hơi thở nóng bỏng phả ra, tựa hồ anh còn có thể nghe thấy được âm thanh trong trẻo trong giọng nói của anh, anh hỏi: "Muốn hôn nữa không?"Nghiêm Thấm ngửa đầu, hôn lên cái cằm của anh, vui vẻ chơi đùa."Ưm—"Đôi mắt Thẩm Dịch An tối lại, nhéo cằm cô hôn lên, khác với nụ hôn nhẹ nhàng dịu dàng của cô, nụ hôn của anh mang theo hương vị cường thế, đoạt lấy mọi hơi thở của cô.Không khí trong lối thoát hiểm dần dần tăng cao.Bàn ttay cô gái nhỏ bất giác siết chặt quần ao của anh, thân thể mềm mại áp sát người anh."Ưm ưm~~"Tình yêu vô tình được khơi dậy, anh không tự chủ được cắn lên môi cô, rốt cuộc thì dù có bình tĩnh trầm ổn như thế nào, thiếu niên chung quy vẫn là thiếu niên, thời điểm đ*ng t*nh khó tránh khỏi hành vi mất tự chủ.Cô cảm thấy đau, cau mày đẩy anh ra.Thẩm Dịch An rũ mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* cánh môi bị trầy da của cô, "Đau không?".Truyện Xuyên KhôngNghiêm Thấm mở miệng cắn ngón tay anh, hàm răng trắng dùng sức, lực cắn không hề nhân nhượng, cô nói: "Em cũng muốn anh đau."Anh khiến cô đau, cô cũng trả lại cho anh, là một cô gái nhỏ rất thật thà.Thẩm Dịch An gỡ sợi tóc bên tai cô: "Ừm."Nghiêm Thấm nhìn hai mắt anh, bỗng nhiên túm cổ áo, chu cái miệng nhỏ cắn yết hầu của anh.Đáng tiếc, không thể thực hiện được, anh cúi đầu, tiếp tục hỏi thăm đôi môi mềm mại của cô."Kítt—"Bỗng nhiên cánh cửa lối thoát hiểm bị một người đẩy ra, đèn cảm ứng theo tiếng động mà bật lên, Viên Như Nhất muốn đi bộ từ đây xuống, mắt nhìn đến hai người đang trình diễn ở góc tường thì sững lại, sau đó nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.Thẩm Dịch An ngây người, bởi vì người vừa rồi, là mẹ của Doãn Kinh Mặc.Mà Viên Như Nhất- người vừa đóng cửa, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa thoát hiểm.Cái thanh niên trẻ tuổi vừa rồi, hình như là....!Con trai nhà họ Thẩm?Nhưng ý nghĩ này lại cảm thấy không có khả năng, Thẩm Dịch An nổi tiếng cư xử đúng mực, sao lại có chuyện không kiểm soát được mà hôn ai đó ở bệnh viện?Viên Như Nhất nửa chần chờ, nửa muốn chứng thực, lại đẩy cánh cửa thoát hiểm ra một lần nữa—.

Cô gái nhỏ phân tâm, gật đầu.

Bác sĩ chọc kim tiêm vào, cô muốn cử động, bị Thẩm Dịch An đè lại, "Thấm Thấm ngoan."

Nghiêm Thấm nghe được xưng hô thân mật, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp nâng lên, hàng mi cong vút khẽ động.

Chàng trai ngây ra một lúc, gò má lạnh lùng lơ đãng quay đi, bên tai lặng lẽ phiếm hồng.

Một tiếng "Thấm Thấm" là buột miệng nói ra, tự nhiên mà tới, nhưng có lẽ không phải xuất phát từ trái tim.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Trong lúc bác sĩ rút kim ra đồng thời nhìn hai người, hiểu ý cười một cái, cũng chính ở độ tuổi này mới có được những phản ứng tự nhiên như vậy.

Hai người tay trong tay đi trong hành lang bệnh viên, bỗng nhiên Nghiêm Thấm bước nhanh hơn một bước, "Anh Dịch An đi nhanh lên."

Thẩm Dịch An vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, cô gái nhỏ đã kéo anh vào khu thoát hiểm.

"Sao—"

Lời còn chưa dứt, Nghiêm Thấm đẩy anh vào tường, nhón mũi chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Khu thoát hiểm vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cửa đóng chặt, khung cảnh tối đen, đèn cảm ứng bật lại tắt, lúc này chỉ có biển báo trong góc ánh màu xanh xanh.

Hơi thở của cô nhẹ nhàng, khiến tim anh loạn nhịp nhảy lên, một nhịp, hai nhịp.

Một nhịp, hai nhịp.

Một nhịp, hai nhịp.

Cánh tay dài quàng eo cô, tay còn lại đặt ở gáy, xoay người đem cô đè trên tường, hơi thở nóng bỏng phả ra, tựa hồ anh còn có thể nghe thấy được âm thanh trong trẻo trong giọng nói của anh, anh hỏi: "Muốn hôn nữa không?"

Nghiêm Thấm ngửa đầu, hôn lên cái cằm của anh, vui vẻ chơi đùa.

"Ưm—"

Đôi mắt Thẩm Dịch An tối lại, nhéo cằm cô hôn lên, khác với nụ hôn nhẹ nhàng dịu dàng của cô, nụ hôn của anh mang theo hương vị cường thế, đoạt lấy mọi hơi thở của cô.

Không khí trong lối thoát hiểm dần dần tăng cao.

Bàn ttay cô gái nhỏ bất giác siết chặt quần ao của anh, thân thể mềm mại áp sát người anh.

"Ưm ưm~~"

Tình yêu vô tình được khơi dậy, anh không tự chủ được cắn lên môi cô, rốt cuộc thì dù có bình tĩnh trầm ổn như thế nào, thiếu niên chung quy vẫn là thiếu niên, thời điểm đ*ng t*nh khó tránh khỏi hành vi mất tự chủ.

Cô cảm thấy đau, cau mày đẩy anh ra.

Thẩm Dịch An rũ mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* cánh môi bị trầy da của cô, "Đau không?".

Truyện Xuyên Không

Nghiêm Thấm mở miệng cắn ngón tay anh, hàm răng trắng dùng sức, lực cắn không hề nhân nhượng, cô nói: "Em cũng muốn anh đau."

Anh khiến cô đau, cô cũng trả lại cho anh, là một cô gái nhỏ rất thật thà.

Thẩm Dịch An gỡ sợi tóc bên tai cô: "Ừm."

Nghiêm Thấm nhìn hai mắt anh, bỗng nhiên túm cổ áo, chu cái miệng nhỏ cắn yết hầu của anh.

Đáng tiếc, không thể thực hiện được, anh cúi đầu, tiếp tục hỏi thăm đôi môi mềm mại của cô.

"Kítt—"

Bỗng nhiên cánh cửa lối thoát hiểm bị một người đẩy ra, đèn cảm ứng theo tiếng động mà bật lên, Viên Như Nhất muốn đi bộ từ đây xuống, mắt nhìn đến hai người đang trình diễn ở góc tường thì sững lại, sau đó nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.

Thẩm Dịch An ngây người, bởi vì người vừa rồi, là mẹ của Doãn Kinh Mặc.

Mà Viên Như Nhất- người vừa đóng cửa, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa thoát hiểm.

Cái thanh niên trẻ tuổi vừa rồi, hình như là....!

Con trai nhà họ Thẩm?

Nhưng ý nghĩ này lại cảm thấy không có khả năng, Thẩm Dịch An nổi tiếng cư xử đúng mực, sao lại có chuyện không kiểm soát được mà hôn ai đó ở bệnh viện?

Viên Như Nhất nửa chần chờ, nửa muốn chứng thực, lại đẩy cánh cửa thoát hiểm ra một lần nữa—.

Mưa Rơi Ở Kim ThànhTác giả: Nhất Dạ Thịnh HạTruyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."… Cô gái nhỏ phân tâm, gật đầu.Bác sĩ chọc kim tiêm vào, cô muốn cử động, bị Thẩm Dịch An đè lại, "Thấm Thấm ngoan."Nghiêm Thấm nghe được xưng hô thân mật, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp nâng lên, hàng mi cong vút khẽ động.Chàng trai ngây ra một lúc, gò má lạnh lùng lơ đãng quay đi, bên tai lặng lẽ phiếm hồng.Một tiếng "Thấm Thấm" là buột miệng nói ra, tự nhiên mà tới, nhưng có lẽ không phải xuất phát từ trái tim.Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.Trong lúc bác sĩ rút kim ra đồng thời nhìn hai người, hiểu ý cười một cái, cũng chính ở độ tuổi này mới có được những phản ứng tự nhiên như vậy.Hai người tay trong tay đi trong hành lang bệnh viên, bỗng nhiên Nghiêm Thấm bước nhanh hơn một bước, "Anh Dịch An đi nhanh lên."Thẩm Dịch An vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, cô gái nhỏ đã kéo anh vào khu thoát hiểm."Sao—"Lời còn chưa dứt, Nghiêm Thấm đẩy anh vào tường, nhón mũi chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.Khu thoát hiểm vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cửa đóng chặt, khung cảnh tối đen, đèn cảm ứng bật lại tắt, lúc này chỉ có biển báo trong góc ánh màu xanh xanh.Hơi thở của cô nhẹ nhàng, khiến tim anh loạn nhịp nhảy lên, một nhịp, hai nhịp.Một nhịp, hai nhịp.Một nhịp, hai nhịp.Cánh tay dài quàng eo cô, tay còn lại đặt ở gáy, xoay người đem cô đè trên tường, hơi thở nóng bỏng phả ra, tựa hồ anh còn có thể nghe thấy được âm thanh trong trẻo trong giọng nói của anh, anh hỏi: "Muốn hôn nữa không?"Nghiêm Thấm ngửa đầu, hôn lên cái cằm của anh, vui vẻ chơi đùa."Ưm—"Đôi mắt Thẩm Dịch An tối lại, nhéo cằm cô hôn lên, khác với nụ hôn nhẹ nhàng dịu dàng của cô, nụ hôn của anh mang theo hương vị cường thế, đoạt lấy mọi hơi thở của cô.Không khí trong lối thoát hiểm dần dần tăng cao.Bàn ttay cô gái nhỏ bất giác siết chặt quần ao của anh, thân thể mềm mại áp sát người anh."Ưm ưm~~"Tình yêu vô tình được khơi dậy, anh không tự chủ được cắn lên môi cô, rốt cuộc thì dù có bình tĩnh trầm ổn như thế nào, thiếu niên chung quy vẫn là thiếu niên, thời điểm đ*ng t*nh khó tránh khỏi hành vi mất tự chủ.Cô cảm thấy đau, cau mày đẩy anh ra.Thẩm Dịch An rũ mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* cánh môi bị trầy da của cô, "Đau không?".Truyện Xuyên KhôngNghiêm Thấm mở miệng cắn ngón tay anh, hàm răng trắng dùng sức, lực cắn không hề nhân nhượng, cô nói: "Em cũng muốn anh đau."Anh khiến cô đau, cô cũng trả lại cho anh, là một cô gái nhỏ rất thật thà.Thẩm Dịch An gỡ sợi tóc bên tai cô: "Ừm."Nghiêm Thấm nhìn hai mắt anh, bỗng nhiên túm cổ áo, chu cái miệng nhỏ cắn yết hầu của anh.Đáng tiếc, không thể thực hiện được, anh cúi đầu, tiếp tục hỏi thăm đôi môi mềm mại của cô."Kítt—"Bỗng nhiên cánh cửa lối thoát hiểm bị một người đẩy ra, đèn cảm ứng theo tiếng động mà bật lên, Viên Như Nhất muốn đi bộ từ đây xuống, mắt nhìn đến hai người đang trình diễn ở góc tường thì sững lại, sau đó nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.Thẩm Dịch An ngây người, bởi vì người vừa rồi, là mẹ của Doãn Kinh Mặc.Mà Viên Như Nhất- người vừa đóng cửa, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa thoát hiểm.Cái thanh niên trẻ tuổi vừa rồi, hình như là....!Con trai nhà họ Thẩm?Nhưng ý nghĩ này lại cảm thấy không có khả năng, Thẩm Dịch An nổi tiếng cư xử đúng mực, sao lại có chuyện không kiểm soát được mà hôn ai đó ở bệnh viện?Viên Như Nhất nửa chần chờ, nửa muốn chứng thực, lại đẩy cánh cửa thoát hiểm ra một lần nữa—.

Chương 125: Em Cũng Muốn Anh Đau