“c** q**n xuống, nằɱ yên trên giường. ” Thanh âɱ công thức hóa vang lên ở bên tai Lâɱ ɱạn. Cô nhìn vị bác sĩ ɱặt ɱũi lạnh như băng trước ɱặt, ánh ɱắt dò xét kia khiến cả người cô không thoải ɱái. Lâɱ ɱạn chết lặng từ từ c** q**n, nằɱ trên giường. “Chuẩn bị thuốc ɱê. ” Kiɱ tiêɱ đâɱ vào da cô, thuốc tê không ngừng rót vào bên trong ɱạch ɱáu của cô. Lâɱ ɱạn nhắɱ hai ɱắt lại, cả người phát run. Sáu tháng trước, eɱ gái cô lái xe đâɱ thiên kiɱ nhà họ Dịch – Dịch Thanh Vũ trở thành người thực vật, cô gánh tội thay, bị nhốt vào tù. Kỳ Hàn Lâɱ, vị hôn phu của Dịch Thanh Vũ. Hôn lễ của hai người sắp diễn ra thì Dịch Thanh Vũ gặp tai nạn xe bị thương nặng, trở thành người thực vật. ɱột tháng trước, cô được nhà họ Dịch bảo lãnh ra khỏi tù, ɱới có thể kết thúc cuộc sống bị giaɱ giữ sáu tháng giống như cơn ác ɱộng. Sau đó, cô liền chuyển vào trong ngôi biệt thự này, nhà họ Dịch cho cô hai lựa chọn. Hoặc là, nhà họ Dịch kiện cô, đưa cô trở lại trong ngục tù tối tăɱ không có ánh sáng ɱặt trời, tiếp…
Chương 113: Chương 113
Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ TrốnTác giả: Tiểu ÁiTruyện Ngôn Tình“c** q**n xuống, nằɱ yên trên giường. ” Thanh âɱ công thức hóa vang lên ở bên tai Lâɱ ɱạn. Cô nhìn vị bác sĩ ɱặt ɱũi lạnh như băng trước ɱặt, ánh ɱắt dò xét kia khiến cả người cô không thoải ɱái. Lâɱ ɱạn chết lặng từ từ c** q**n, nằɱ trên giường. “Chuẩn bị thuốc ɱê. ” Kiɱ tiêɱ đâɱ vào da cô, thuốc tê không ngừng rót vào bên trong ɱạch ɱáu của cô. Lâɱ ɱạn nhắɱ hai ɱắt lại, cả người phát run. Sáu tháng trước, eɱ gái cô lái xe đâɱ thiên kiɱ nhà họ Dịch – Dịch Thanh Vũ trở thành người thực vật, cô gánh tội thay, bị nhốt vào tù. Kỳ Hàn Lâɱ, vị hôn phu của Dịch Thanh Vũ. Hôn lễ của hai người sắp diễn ra thì Dịch Thanh Vũ gặp tai nạn xe bị thương nặng, trở thành người thực vật. ɱột tháng trước, cô được nhà họ Dịch bảo lãnh ra khỏi tù, ɱới có thể kết thúc cuộc sống bị giaɱ giữ sáu tháng giống như cơn ác ɱộng. Sau đó, cô liền chuyển vào trong ngôi biệt thự này, nhà họ Dịch cho cô hai lựa chọn. Hoặc là, nhà họ Dịch kiện cô, đưa cô trở lại trong ngục tù tối tăɱ không có ánh sáng ɱặt trời, tiếp… “Vâng, A Tứ thiếu gia.Ăn xong buổi chiều trà.Lâm Mạn dẫn theo hai đứa nhỏ ở khu giải trí chơi cầu trượt.Bắc Bắc chơi được đến vui vẻ vô cùng, Tiểu Mộ Tuyết muốn lên đi chơi, nhưng lại không có di chuyển, chỉ là ánh mắt có chút khát vọng.Cách một tấm kính thủy tinh lớn.Ánh mắt của Đình Tứ và Kỳ Hàn Lâm, đều dừng trên người Tiểu Mộ Tuyết.“Mộ Tuyết cũng muốn lên chơi đúng không?” Lâm Mạn ngồi xổm bên cạnh Tiểu Mộ Tuyết, nhéo nhẹ một cái lênkhuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Cô sẽ bảo vệ con, nhìn thử một chút có được không?”Tiểu Mộ Tuyết do dự.“Anh cũng sẽ bảo vệ em gái Mộ Tuyết nữa.” Bắc Bắc cười với Mộ Tuyết.Khuôn mặt Bắc Bắc như thiên sứ, treo lên nụ cười đơn thuần thánh khiết, thoáng chốc chọt trúng tim Mộ Tuyết.Cô bé chậm rãi gật đầu, đưa một bàn tay cho Lâm Mạn, tay kia thì đưa cho Bắc Bắc.Ba người cùng nhau đi đến cầu trượt.‘Đã nhiều năm như vậy, con bé rốtcục cũng giống một đứa bé, có thể chơi những cái công trình này, tôi vốn lo lắng lần đó rơi vào hồ đó sẽ gây ra bóng ma trong lòng Mộ Tuyết, xem ra, là tôi quá lo lắng rồi.” Đình Tứ bưng lên cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm.Quả nhiên đứa nhỏ vẫn cần mẹ.“Nói như vậy, thật sự cần phải lưu Dịch Thanh Vũ lại?”“Tất nhiên, cô ta là mẹ của đứa bé‘ »1 má.Đình Tử trong lời nói lý hơi mang theo mấy phần trào phúng, Kỳ Hàn Lâm đã hiểu, nhưng cũng không để ý.Anh chỉ cần người nối dõi tông đường, không cần phụ nữ.Huống chi, người mà anh muốn tìm, còn chưa có tìm được.Tầm mắt Đình Tử chậm rãi từ trên người Tiểu Mộ Tuyết mà chuyển tới trên người Lâm Mạn.Nụ cười của cô rất có sức cuốn hút, cho người khác nhịn không được mà cong môi.“Lại nói, nếu cậu tìm được người phụ nữ năm năm trước kia, cậu sẽ làm gì?”Cho cô ta tiền.” Kỳ Hàn Lâm dựalưng vào ghế tựa, hơi híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời vào buổi chiều, ngữ điệu quyến rũ mà lười biếng.Bộ dạng tuấn mỹ quý khí này của anh, đủ để ‘g**t ch*t’ hàng vạn hàng nghìn cô gái.Đình Tứ nhếch mày: “Nói như vậy cậu cũng không ngại cô ấy bị người đàn ông khác chạm vào sao?”“Câm miệng.”“Tôi thế nào lại có cảm giác, cậu rất sợ tôi cướp đi của người phụ nữ của cậu?”Một giây trước hai người vân là anhem hòa thuận.Trong nháy mắt một giây tiếp theo đã muốn gươm cung bạt kiếm.Cuối cùng, Đình Tứ cười nhìn chỗ khác: “Tôi đùa thôi, đừng để trong lòng.”Tầm mắt của anh ta dừng bên ngoài cửa sổ thủy tinh——Tiểu Mộ Tuyết lần đầu tiên thành công trượt xong cầu trượt.Chính cô bé còn không biết đã xảy ra cái gì, mờ mịt đứng dưới cầu trượt.Bắc Bắc và Lâm Mạn đứng ở bêncạnh cô bé, lôi kéo của bàn tay nhỏ của cô bé mà nhảy lên.Sau khi về nhà, liền nuôi ở trong vườn hoa nhỏ..
“Vâng, A Tứ thiếu gia.
Ăn xong buổi chiều trà.
Lâm Mạn dẫn theo hai đứa nhỏ ở khu giải trí chơi cầu trượt.
Bắc Bắc chơi được đến vui vẻ vô cùng, Tiểu Mộ Tuyết muốn lên đi chơi, nhưng lại không có di chuyển, chỉ là ánh mắt có chút khát vọng.
Cách một tấm kính thủy tinh lớn.
Ánh mắt của Đình Tứ và Kỳ Hàn Lâm, đều dừng trên người Tiểu Mộ Tuyết.
“Mộ Tuyết cũng muốn lên chơi đúng không?” Lâm Mạn ngồi xổm bên cạnh Tiểu Mộ Tuyết, nhéo nhẹ một cái lên
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Cô sẽ bảo vệ con, nhìn thử một chút có được không?”
Tiểu Mộ Tuyết do dự.
“Anh cũng sẽ bảo vệ em gái Mộ Tuyết nữa.
” Bắc Bắc cười với Mộ Tuyết.
Khuôn mặt Bắc Bắc như thiên sứ, treo lên nụ cười đơn thuần thánh khiết, thoáng chốc chọt trúng tim Mộ Tuyết.
Cô bé chậm rãi gật đầu, đưa một bàn tay cho Lâm Mạn, tay kia thì đưa cho Bắc Bắc.
Ba người cùng nhau đi đến cầu trượt.
‘Đã nhiều năm như vậy, con bé rốt
cục cũng giống một đứa bé, có thể chơi những cái công trình này, tôi vốn lo lắng lần đó rơi vào hồ đó sẽ gây ra bóng ma trong lòng Mộ Tuyết, xem ra, là tôi quá lo lắng rồi.
” Đình Tứ bưng lên cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm.
Quả nhiên đứa nhỏ vẫn cần mẹ.
“Nói như vậy, thật sự cần phải lưu Dịch Thanh Vũ lại?”
“Tất nhiên, cô ta là mẹ của đứa bé
‘ »1 má.
Đình Tử trong lời nói lý hơi mang theo mấy phần trào phúng, Kỳ Hàn Lâm đã hiểu, nhưng cũng không để ý.
Anh chỉ cần người nối dõi tông đường, không cần phụ nữ.
Huống chi, người mà anh muốn tìm, còn chưa có tìm được.
Tầm mắt Đình Tử chậm rãi từ trên người Tiểu Mộ Tuyết mà chuyển tới trên người Lâm Mạn.
Nụ cười của cô rất có sức cuốn hút, cho người khác nhịn không được mà cong môi.
“Lại nói, nếu cậu tìm được người phụ nữ năm năm trước kia, cậu sẽ làm gì?”
Cho cô ta tiền.
” Kỳ Hàn Lâm dựa
lưng vào ghế tựa, hơi híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời vào buổi chiều, ngữ điệu quyến rũ mà lười biếng.
Bộ dạng tuấn mỹ quý khí này của anh, đủ để ‘g**t ch*t’ hàng vạn hàng nghìn cô gái.
Đình Tứ nhếch mày: “Nói như vậy cậu cũng không ngại cô ấy bị người đàn ông khác chạm vào sao?”
“Câm miệng.
”
“Tôi thế nào lại có cảm giác, cậu rất sợ tôi cướp đi của người phụ nữ của cậu?”
Một giây trước hai người vân là anh
em hòa thuận.
Trong nháy mắt một giây tiếp theo đã muốn gươm cung bạt kiếm.
Cuối cùng, Đình Tứ cười nhìn chỗ khác: “Tôi đùa thôi, đừng để trong lòng.
”
Tầm mắt của anh ta dừng bên ngoài cửa sổ thủy tinh——
Tiểu Mộ Tuyết lần đầu tiên thành công trượt xong cầu trượt.
Chính cô bé còn không biết đã xảy ra cái gì, mờ mịt đứng dưới cầu trượt.
Bắc Bắc và Lâm Mạn đứng ở bên
cạnh cô bé, lôi kéo của bàn tay nhỏ của cô bé mà nhảy lên.
Sau khi về nhà, liền nuôi ở trong vườn hoa nhỏ.
.
Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ TrốnTác giả: Tiểu ÁiTruyện Ngôn Tình“c** q**n xuống, nằɱ yên trên giường. ” Thanh âɱ công thức hóa vang lên ở bên tai Lâɱ ɱạn. Cô nhìn vị bác sĩ ɱặt ɱũi lạnh như băng trước ɱặt, ánh ɱắt dò xét kia khiến cả người cô không thoải ɱái. Lâɱ ɱạn chết lặng từ từ c** q**n, nằɱ trên giường. “Chuẩn bị thuốc ɱê. ” Kiɱ tiêɱ đâɱ vào da cô, thuốc tê không ngừng rót vào bên trong ɱạch ɱáu của cô. Lâɱ ɱạn nhắɱ hai ɱắt lại, cả người phát run. Sáu tháng trước, eɱ gái cô lái xe đâɱ thiên kiɱ nhà họ Dịch – Dịch Thanh Vũ trở thành người thực vật, cô gánh tội thay, bị nhốt vào tù. Kỳ Hàn Lâɱ, vị hôn phu của Dịch Thanh Vũ. Hôn lễ của hai người sắp diễn ra thì Dịch Thanh Vũ gặp tai nạn xe bị thương nặng, trở thành người thực vật. ɱột tháng trước, cô được nhà họ Dịch bảo lãnh ra khỏi tù, ɱới có thể kết thúc cuộc sống bị giaɱ giữ sáu tháng giống như cơn ác ɱộng. Sau đó, cô liền chuyển vào trong ngôi biệt thự này, nhà họ Dịch cho cô hai lựa chọn. Hoặc là, nhà họ Dịch kiện cô, đưa cô trở lại trong ngục tù tối tăɱ không có ánh sáng ɱặt trời, tiếp… “Vâng, A Tứ thiếu gia.Ăn xong buổi chiều trà.Lâm Mạn dẫn theo hai đứa nhỏ ở khu giải trí chơi cầu trượt.Bắc Bắc chơi được đến vui vẻ vô cùng, Tiểu Mộ Tuyết muốn lên đi chơi, nhưng lại không có di chuyển, chỉ là ánh mắt có chút khát vọng.Cách một tấm kính thủy tinh lớn.Ánh mắt của Đình Tứ và Kỳ Hàn Lâm, đều dừng trên người Tiểu Mộ Tuyết.“Mộ Tuyết cũng muốn lên chơi đúng không?” Lâm Mạn ngồi xổm bên cạnh Tiểu Mộ Tuyết, nhéo nhẹ một cái lênkhuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Cô sẽ bảo vệ con, nhìn thử một chút có được không?”Tiểu Mộ Tuyết do dự.“Anh cũng sẽ bảo vệ em gái Mộ Tuyết nữa.” Bắc Bắc cười với Mộ Tuyết.Khuôn mặt Bắc Bắc như thiên sứ, treo lên nụ cười đơn thuần thánh khiết, thoáng chốc chọt trúng tim Mộ Tuyết.Cô bé chậm rãi gật đầu, đưa một bàn tay cho Lâm Mạn, tay kia thì đưa cho Bắc Bắc.Ba người cùng nhau đi đến cầu trượt.‘Đã nhiều năm như vậy, con bé rốtcục cũng giống một đứa bé, có thể chơi những cái công trình này, tôi vốn lo lắng lần đó rơi vào hồ đó sẽ gây ra bóng ma trong lòng Mộ Tuyết, xem ra, là tôi quá lo lắng rồi.” Đình Tứ bưng lên cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm.Quả nhiên đứa nhỏ vẫn cần mẹ.“Nói như vậy, thật sự cần phải lưu Dịch Thanh Vũ lại?”“Tất nhiên, cô ta là mẹ của đứa bé‘ »1 má.Đình Tử trong lời nói lý hơi mang theo mấy phần trào phúng, Kỳ Hàn Lâm đã hiểu, nhưng cũng không để ý.Anh chỉ cần người nối dõi tông đường, không cần phụ nữ.Huống chi, người mà anh muốn tìm, còn chưa có tìm được.Tầm mắt Đình Tử chậm rãi từ trên người Tiểu Mộ Tuyết mà chuyển tới trên người Lâm Mạn.Nụ cười của cô rất có sức cuốn hút, cho người khác nhịn không được mà cong môi.“Lại nói, nếu cậu tìm được người phụ nữ năm năm trước kia, cậu sẽ làm gì?”Cho cô ta tiền.” Kỳ Hàn Lâm dựalưng vào ghế tựa, hơi híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời vào buổi chiều, ngữ điệu quyến rũ mà lười biếng.Bộ dạng tuấn mỹ quý khí này của anh, đủ để ‘g**t ch*t’ hàng vạn hàng nghìn cô gái.Đình Tứ nhếch mày: “Nói như vậy cậu cũng không ngại cô ấy bị người đàn ông khác chạm vào sao?”“Câm miệng.”“Tôi thế nào lại có cảm giác, cậu rất sợ tôi cướp đi của người phụ nữ của cậu?”Một giây trước hai người vân là anhem hòa thuận.Trong nháy mắt một giây tiếp theo đã muốn gươm cung bạt kiếm.Cuối cùng, Đình Tứ cười nhìn chỗ khác: “Tôi đùa thôi, đừng để trong lòng.”Tầm mắt của anh ta dừng bên ngoài cửa sổ thủy tinh——Tiểu Mộ Tuyết lần đầu tiên thành công trượt xong cầu trượt.Chính cô bé còn không biết đã xảy ra cái gì, mờ mịt đứng dưới cầu trượt.Bắc Bắc và Lâm Mạn đứng ở bêncạnh cô bé, lôi kéo của bàn tay nhỏ của cô bé mà nhảy lên.Sau khi về nhà, liền nuôi ở trong vườn hoa nhỏ..