Tác giả:

“c** q**n xuống, nằɱ yên trên giường. ” Thanh âɱ công thức hóa vang lên ở bên tai Lâɱ ɱạn. Cô nhìn vị bác sĩ ɱặt ɱũi lạnh như băng trước ɱặt, ánh ɱắt dò xét kia khiến cả người cô không thoải ɱái. Lâɱ ɱạn chết lặng từ từ c** q**n, nằɱ trên giường. “Chuẩn bị thuốc ɱê. ” Kiɱ tiêɱ đâɱ vào da cô, thuốc tê không ngừng rót vào bên trong ɱạch ɱáu của cô. Lâɱ ɱạn nhắɱ hai ɱắt lại, cả người phát run. Sáu tháng trước, eɱ gái cô lái xe đâɱ thiên kiɱ nhà họ Dịch – Dịch Thanh Vũ trở thành người thực vật, cô gánh tội thay, bị nhốt vào tù. Kỳ Hàn Lâɱ, vị hôn phu của Dịch Thanh Vũ. Hôn lễ của hai người sắp diễn ra thì Dịch Thanh Vũ gặp tai nạn xe bị thương nặng, trở thành người thực vật. ɱột tháng trước, cô được nhà họ Dịch bảo lãnh ra khỏi tù, ɱới có thể kết thúc cuộc sống bị giaɱ giữ sáu tháng giống như cơn ác ɱộng. Sau đó, cô liền chuyển vào trong ngôi biệt thự này, nhà họ Dịch cho cô hai lựa chọn. Hoặc là, nhà họ Dịch kiện cô, đưa cô trở lại trong ngục tù tối tăɱ không có ánh sáng ɱặt trời, tiếp…

Chương 127: Chương 127

Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ TrốnTác giả: Tiểu ÁiTruyện Ngôn Tình“c** q**n xuống, nằɱ yên trên giường. ” Thanh âɱ công thức hóa vang lên ở bên tai Lâɱ ɱạn. Cô nhìn vị bác sĩ ɱặt ɱũi lạnh như băng trước ɱặt, ánh ɱắt dò xét kia khiến cả người cô không thoải ɱái. Lâɱ ɱạn chết lặng từ từ c** q**n, nằɱ trên giường. “Chuẩn bị thuốc ɱê. ” Kiɱ tiêɱ đâɱ vào da cô, thuốc tê không ngừng rót vào bên trong ɱạch ɱáu của cô. Lâɱ ɱạn nhắɱ hai ɱắt lại, cả người phát run. Sáu tháng trước, eɱ gái cô lái xe đâɱ thiên kiɱ nhà họ Dịch – Dịch Thanh Vũ trở thành người thực vật, cô gánh tội thay, bị nhốt vào tù. Kỳ Hàn Lâɱ, vị hôn phu của Dịch Thanh Vũ. Hôn lễ của hai người sắp diễn ra thì Dịch Thanh Vũ gặp tai nạn xe bị thương nặng, trở thành người thực vật. ɱột tháng trước, cô được nhà họ Dịch bảo lãnh ra khỏi tù, ɱới có thể kết thúc cuộc sống bị giaɱ giữ sáu tháng giống như cơn ác ɱộng. Sau đó, cô liền chuyển vào trong ngôi biệt thự này, nhà họ Dịch cho cô hai lựa chọn. Hoặc là, nhà họ Dịch kiện cô, đưa cô trở lại trong ngục tù tối tăɱ không có ánh sáng ɱặt trời, tiếp… Sau khi rót sữa cho Kỳ Hàn Nguyệt, cô đem cái chai trả về chỗ cũ.“Tôi còn muốn ăn trứng chiên, cô giúp tôi lấy rồi cắt ra.” Kỳ Hàn Nguyệt như đang chỉ huy những người giúp việc vậy, sai sử Lâm Mạn.“Vâng.” Lâm Mạn đáp ứng.ở trước mặt Bắc Bắc, cô không muốn nhiều chuyện.Nhưng mà, Bắc Bắc thấy cô bị đối đãi như vậy, trong lòng vô cùng không thoải mái, theo bản năng phải rời khỏichỗ ngồi, muốn đi giúp mẹTay của Lâm Mạn bị người khác nắm lại.Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, là Kỳ Hàn Lâm.“Tới ăn đi.” Anh đặt cô tới vị trí của mình, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía Kỳ Hàn Nguyệt: “Tự mình không có tay sao?”“Anh! Sao anh lại giúp cô ta chứ!” Kỳ Hàn Nguyệt giận tới cực điểm, nhưng lại không dám hó hé với Kỳ Hàn Lâm: “Cô ta là người hầu, em gọi cô ta giúp em thì làm sao?”“Cô ấy không phải là người hầu.Kỳ Hàn Nguyệt ủy khuất cực kỳ, dư quang nhìn thoáng qua Dịch Thanh Vũ, chợt nhớ là có thể lấy vị hôn thê này ra để ‘Quản’ anh mình.“Chị dâu, chị xem anh em đi!”Câu ‘Chị dâu’ giòn giã này khiến cho trong lòng Dịch Thanh Vũ rất thoải mái.Cô hơi khó xử mở miệng: “Cái này… Anh Hàn Lâm, Hàn Nguyệt cũng không có này ý gì, chỉ là nhờ Lâm tiểu thư giúp một chút mà thôi, cô ấy chắc sẽ không để bụng đâu.”Đình Tứ thu hết vào mắt, vẫn lạnh nhạt dùng bữa như cũ.Chỉ là.Anh ta cảm thấy cả ngày hôm nay của mình, chỉ sợ không cần uống trà xanh nữa rồi.Sáng sớm này, đã uống đủ rồi.Kỳ Hàn Lâm giơ tay liếc mắt nhìn đồng hồ: “Ăn nhanh lên, mười năm phút sau, Mộ Tuyết phải đi học.’“Vâng.” Lâm Mạn đáp lại, cầm dao nĩa lên bắt đầu dùng bữa.Nụ cười trên Dịch Thanh Vũ cứng lại, nhìn dao nĩa trong tay Lâm Mạn, hai mắt tựa hò như muốn lóe lên tia lửa.Đây là dao nĩa mà anh Hàn Lâm đã dùng qua, sao cô ta dám!“Mẹ, bộ đồ ăn mẹ cầm là của chú Kỳ Hàn Lâm đấy.” Bắc Bắc lấy bộ đồ ăn trong tay cô đi, đưa cái của mình cho cô.Kỳ Hàn Lâm lạnh lẽo ‘Ha’ một tiếng, cũng không biết là bất mãn với Bắc Bắc, hay là bất mãn với Lâm Mạn.Nhưng một tiếng này của anh, quả thật dọa tới Lâm Mạn, cô vội vàng buông dao nĩa anh đã dùng qua xuống, nhận dao nĩa Bắc Bắc đưa tới.Cô nghiêng người hôn một cái lên mặt Bắc Bắc: “Bắc Bắc của chúng ta thật tốt.”“Mẹ đã là làm mẹ rồi, không thể mơ hồ như vậy.”“Được, mẹ nhớ kỹ.”Nhìn thấy mẹ con thân mật tương trợlẫn nhau.Tức giận trong mắt Dịch Thanh Vũ, hơi thu liễm lại một chút.Lâm Mạn tùy tiện như thế, còn có thể chăm sóc tốt Mộ Tuyết, thật đúng là kỳ tích.Lâm Mạn bắt đầu dùng bữa..

Sau khi rót sữa cho Kỳ Hàn Nguyệt, cô đem cái chai trả về chỗ cũ.

“Tôi còn muốn ăn trứng chiên, cô giúp tôi lấy rồi cắt ra.

” Kỳ Hàn Nguyệt như đang chỉ huy những người giúp việc vậy, sai sử Lâm Mạn.

“Vâng.

” Lâm Mạn đáp ứng.

ở trước mặt Bắc Bắc, cô không muốn nhiều chuyện.

Nhưng mà, Bắc Bắc thấy cô bị đối đãi như vậy, trong lòng vô cùng không thoải mái, theo bản năng phải rời khỏi

chỗ ngồi, muốn đi giúp mẹ

Tay của Lâm Mạn bị người khác nắm lại.

Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, là Kỳ Hàn Lâm.

“Tới ăn đi.

” Anh đặt cô tới vị trí của mình, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía Kỳ Hàn Nguyệt: “Tự mình không có tay sao?”

“Anh! Sao anh lại giúp cô ta chứ!” Kỳ Hàn Nguyệt giận tới cực điểm, nhưng lại không dám hó hé với Kỳ Hàn Lâm: “Cô ta là người hầu, em gọi cô ta giúp em thì làm sao?”

“Cô ấy không phải là người hầu.

Kỳ Hàn Nguyệt ủy khuất cực kỳ, dư quang nhìn thoáng qua Dịch Thanh Vũ, chợt nhớ là có thể lấy vị hôn thê này ra để ‘Quản’ anh mình.

“Chị dâu, chị xem anh em đi!”

Câu ‘Chị dâu’ giòn giã này khiến cho trong lòng Dịch Thanh Vũ rất thoải mái.

Cô hơi khó xử mở miệng: “Cái này… Anh Hàn Lâm, Hàn Nguyệt cũng không có này ý gì, chỉ là nhờ Lâm tiểu thư giúp một chút mà thôi, cô ấy chắc sẽ không để bụng đâu.

Đình Tứ thu hết vào mắt, vẫn lạnh nhạt dùng bữa như cũ.

Chỉ là.

Anh ta cảm thấy cả ngày hôm nay của mình, chỉ sợ không cần uống trà xanh nữa rồi.

Sáng sớm này, đã uống đủ rồi.

Kỳ Hàn Lâm giơ tay liếc mắt nhìn đồng hồ: “Ăn nhanh lên, mười năm phút sau, Mộ Tuyết phải đi học.

“Vâng.

” Lâm Mạn đáp lại, cầm dao nĩa lên bắt đầu dùng bữa.

Nụ cười trên Dịch Thanh Vũ cứng lại, nhìn dao nĩa trong tay Lâm Mạn, hai mắt tựa hò như muốn lóe lên tia lửa.

Đây là dao nĩa mà anh Hàn Lâm đã dùng qua, sao cô ta dám!

“Mẹ, bộ đồ ăn mẹ cầm là của chú Kỳ Hàn Lâm đấy.

” Bắc Bắc lấy bộ đồ ăn trong tay cô đi, đưa cái của mình cho cô.

Kỳ Hàn Lâm lạnh lẽo ‘Ha’ một tiếng, cũng không biết là bất mãn với Bắc Bắc, hay là bất mãn với Lâm Mạn.

Nhưng một tiếng này của anh, quả thật dọa tới Lâm Mạn, cô vội vàng buông dao nĩa anh đã dùng qua xuống, nhận dao nĩa Bắc Bắc đưa tới.

Cô nghiêng người hôn một cái lên mặt Bắc Bắc: “Bắc Bắc của chúng ta thật tốt.

“Mẹ đã là làm mẹ rồi, không thể mơ hồ như vậy.

“Được, mẹ nhớ kỹ.

Nhìn thấy mẹ con thân mật tương trợ

lẫn nhau.

Tức giận trong mắt Dịch Thanh Vũ, hơi thu liễm lại một chút.

Lâm Mạn tùy tiện như thế, còn có thể chăm sóc tốt Mộ Tuyết, thật đúng là kỳ tích.

Lâm Mạn bắt đầu dùng bữa.

.

Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ TrốnTác giả: Tiểu ÁiTruyện Ngôn Tình“c** q**n xuống, nằɱ yên trên giường. ” Thanh âɱ công thức hóa vang lên ở bên tai Lâɱ ɱạn. Cô nhìn vị bác sĩ ɱặt ɱũi lạnh như băng trước ɱặt, ánh ɱắt dò xét kia khiến cả người cô không thoải ɱái. Lâɱ ɱạn chết lặng từ từ c** q**n, nằɱ trên giường. “Chuẩn bị thuốc ɱê. ” Kiɱ tiêɱ đâɱ vào da cô, thuốc tê không ngừng rót vào bên trong ɱạch ɱáu của cô. Lâɱ ɱạn nhắɱ hai ɱắt lại, cả người phát run. Sáu tháng trước, eɱ gái cô lái xe đâɱ thiên kiɱ nhà họ Dịch – Dịch Thanh Vũ trở thành người thực vật, cô gánh tội thay, bị nhốt vào tù. Kỳ Hàn Lâɱ, vị hôn phu của Dịch Thanh Vũ. Hôn lễ của hai người sắp diễn ra thì Dịch Thanh Vũ gặp tai nạn xe bị thương nặng, trở thành người thực vật. ɱột tháng trước, cô được nhà họ Dịch bảo lãnh ra khỏi tù, ɱới có thể kết thúc cuộc sống bị giaɱ giữ sáu tháng giống như cơn ác ɱộng. Sau đó, cô liền chuyển vào trong ngôi biệt thự này, nhà họ Dịch cho cô hai lựa chọn. Hoặc là, nhà họ Dịch kiện cô, đưa cô trở lại trong ngục tù tối tăɱ không có ánh sáng ɱặt trời, tiếp… Sau khi rót sữa cho Kỳ Hàn Nguyệt, cô đem cái chai trả về chỗ cũ.“Tôi còn muốn ăn trứng chiên, cô giúp tôi lấy rồi cắt ra.” Kỳ Hàn Nguyệt như đang chỉ huy những người giúp việc vậy, sai sử Lâm Mạn.“Vâng.” Lâm Mạn đáp ứng.ở trước mặt Bắc Bắc, cô không muốn nhiều chuyện.Nhưng mà, Bắc Bắc thấy cô bị đối đãi như vậy, trong lòng vô cùng không thoải mái, theo bản năng phải rời khỏichỗ ngồi, muốn đi giúp mẹTay của Lâm Mạn bị người khác nắm lại.Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, là Kỳ Hàn Lâm.“Tới ăn đi.” Anh đặt cô tới vị trí của mình, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía Kỳ Hàn Nguyệt: “Tự mình không có tay sao?”“Anh! Sao anh lại giúp cô ta chứ!” Kỳ Hàn Nguyệt giận tới cực điểm, nhưng lại không dám hó hé với Kỳ Hàn Lâm: “Cô ta là người hầu, em gọi cô ta giúp em thì làm sao?”“Cô ấy không phải là người hầu.Kỳ Hàn Nguyệt ủy khuất cực kỳ, dư quang nhìn thoáng qua Dịch Thanh Vũ, chợt nhớ là có thể lấy vị hôn thê này ra để ‘Quản’ anh mình.“Chị dâu, chị xem anh em đi!”Câu ‘Chị dâu’ giòn giã này khiến cho trong lòng Dịch Thanh Vũ rất thoải mái.Cô hơi khó xử mở miệng: “Cái này… Anh Hàn Lâm, Hàn Nguyệt cũng không có này ý gì, chỉ là nhờ Lâm tiểu thư giúp một chút mà thôi, cô ấy chắc sẽ không để bụng đâu.”Đình Tứ thu hết vào mắt, vẫn lạnh nhạt dùng bữa như cũ.Chỉ là.Anh ta cảm thấy cả ngày hôm nay của mình, chỉ sợ không cần uống trà xanh nữa rồi.Sáng sớm này, đã uống đủ rồi.Kỳ Hàn Lâm giơ tay liếc mắt nhìn đồng hồ: “Ăn nhanh lên, mười năm phút sau, Mộ Tuyết phải đi học.’“Vâng.” Lâm Mạn đáp lại, cầm dao nĩa lên bắt đầu dùng bữa.Nụ cười trên Dịch Thanh Vũ cứng lại, nhìn dao nĩa trong tay Lâm Mạn, hai mắt tựa hò như muốn lóe lên tia lửa.Đây là dao nĩa mà anh Hàn Lâm đã dùng qua, sao cô ta dám!“Mẹ, bộ đồ ăn mẹ cầm là của chú Kỳ Hàn Lâm đấy.” Bắc Bắc lấy bộ đồ ăn trong tay cô đi, đưa cái của mình cho cô.Kỳ Hàn Lâm lạnh lẽo ‘Ha’ một tiếng, cũng không biết là bất mãn với Bắc Bắc, hay là bất mãn với Lâm Mạn.Nhưng một tiếng này của anh, quả thật dọa tới Lâm Mạn, cô vội vàng buông dao nĩa anh đã dùng qua xuống, nhận dao nĩa Bắc Bắc đưa tới.Cô nghiêng người hôn một cái lên mặt Bắc Bắc: “Bắc Bắc của chúng ta thật tốt.”“Mẹ đã là làm mẹ rồi, không thể mơ hồ như vậy.”“Được, mẹ nhớ kỹ.”Nhìn thấy mẹ con thân mật tương trợlẫn nhau.Tức giận trong mắt Dịch Thanh Vũ, hơi thu liễm lại một chút.Lâm Mạn tùy tiện như thế, còn có thể chăm sóc tốt Mộ Tuyết, thật đúng là kỳ tích.Lâm Mạn bắt đầu dùng bữa..

Chương 127: Chương 127