Chương 1: “Bịch!” Trong phòng giam lạnh lẽo, Hạ Mộc Ngôn không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tên quản giáo đứng ở cửa phòng ném phần cơm nguội ngắt xuống đất. “Giả vờ thanh cao gì chứ? Có ăn hay không!” Tên quản giáo thò chân qua cửa phòng, giẫm mạnh vài cái xuống phần cơm dưới đất. Hắn nghe nói ả Hạ Mộc Ngôn này cố ý sát hại Vân tiểu thư, nên nhà họ Vân dặn kỹ rằng phải hành hạ ả thẳng tay. Hạ Mộc Ngôn ngồi trong góc, mơ hồ nhìn phần cơm bị bẩn đến không nuốt nổi. Bỗng, tiếng tivi truyền đến từ phòng giám thị. “Lục Cẩn Phàm, Tổng giám đốc tập đoàn Shine vừa về nước hôm nay, hiện đã đến Hải Thành.” “Tập đoàn Shine là công ty tài chính lớn nhất châu Á. Bảy năm trước, Lục Cẩn Phàm chính thức tiếp quản tập đoàn. Từ đó đến nay, địa vị trùm thương mại vẫn không hề lay chuyển…” Khuôn mặt không biểu cảm của Hạ Mộc Ngôn thoáng cứng đờ. Cô bỗng lao đến bên cửa, cố gắng vươn cổ nhìn ra ngoài. Quản giáo quay đầu lại, thấy cô chật vật hoảng hốt ngồi xổm bên trong, tay siết chặt…
Chương 666
Yêu Một Người Nợ Một ĐờiTác giả: Lạc XoongTruyện Ngôn TìnhChương 1: “Bịch!” Trong phòng giam lạnh lẽo, Hạ Mộc Ngôn không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tên quản giáo đứng ở cửa phòng ném phần cơm nguội ngắt xuống đất. “Giả vờ thanh cao gì chứ? Có ăn hay không!” Tên quản giáo thò chân qua cửa phòng, giẫm mạnh vài cái xuống phần cơm dưới đất. Hắn nghe nói ả Hạ Mộc Ngôn này cố ý sát hại Vân tiểu thư, nên nhà họ Vân dặn kỹ rằng phải hành hạ ả thẳng tay. Hạ Mộc Ngôn ngồi trong góc, mơ hồ nhìn phần cơm bị bẩn đến không nuốt nổi. Bỗng, tiếng tivi truyền đến từ phòng giám thị. “Lục Cẩn Phàm, Tổng giám đốc tập đoàn Shine vừa về nước hôm nay, hiện đã đến Hải Thành.” “Tập đoàn Shine là công ty tài chính lớn nhất châu Á. Bảy năm trước, Lục Cẩn Phàm chính thức tiếp quản tập đoàn. Từ đó đến nay, địa vị trùm thương mại vẫn không hề lay chuyển…” Khuôn mặt không biểu cảm của Hạ Mộc Ngôn thoáng cứng đờ. Cô bỗng lao đến bên cửa, cố gắng vươn cổ nhìn ra ngoài. Quản giáo quay đầu lại, thấy cô chật vật hoảng hốt ngồi xổm bên trong, tay siết chặt… Chương 666: Hạ Mộc Ngôn nhoẻn miệng cười, nhận lấy bánh ngọt: “Không sao, trước giờ bên cạnh những người như các anh không thiếu người ngưỡng mộ và theo đuổi. Cô thư ký kia chỉ là một trong số đó mà thôi, không phải tôi chưa từng gặp, tất nhiên sẽ không để bụng.” Mr. Vinse nhíu mày: “Vậy bên cạnh cô có nhiều người ngưỡng mộ và theo đuổi không?” Bàn tay cầm nĩa của Hạ Mộc Ngôn khựng lại, cô đưa mắt nhìn sang Mr. Vinse. Họ cứ nhìn nhau như thế trong phút chốc, Hạ Điềm ngồi đối diện không biết giơ điện thoại lên từ khi nào, bất chợt chụp một tấm ảnh của bọn họ. Hạ Mộc Ngôn khựng lại, nhìn về phía Hạ Điềm. Hạ Điềm tỏ ra đắc ý lắc điện thoại di động với cô. Vừa thấy vẻ mặt khoái trá âm thầm của Hạ Điềm, Hạ Mộc Ngôn biết ngay cô nàng không có ý định làm chuyện tốt. Hơn nữa, gần đây Hạ Điềm rất căm thù Lục Cẩn Phàm. Tấm ảnh cô chụp rất dễ khiến người ta hiểu lầm, không biết cuối cùng sẽ làm ra chuyện gì đây. Hạ Mộc Ngôn vội vàng đứng dậy: “Tôi đi nói mấy câu với Hạ Điềm, lát nữa sẽ gọi mấy người khác tới uống rượu với anh, bây giờ không thể uống cùng.” Lúc đứng dậy, vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn rất lạnh. Đây không phải lần đầu Mr. Vinse tiếp xúc với cô, biết cô không phải chuyện gì cũng thông suốt như nữ lãnh đạo của các công ty khác. Nhưng hết lần này tới lần khác, đây mới đích thực là Hạ Mộc Ngôn mà anh ta quen biết. Mr. Vinse không nhiều lời, mỉm cười, tránh chân ra để cô đi qua thuận lợi, không có ý định dây dưa hoặc nói thêm câu nào. Anh ta cũng xem như là người lịch sự. Nếu anh ta không phải vì người lịch sự thì e rằng Hạ Mộc Ngôn đã từ bỏ hợp tác với Tập đoàn BGY và cũng sẽ không tới buổi xã giao này. Hạ Mộc Ngôn bước nhanh đến trước mặt Hạ Điềm, chìa tay: “Lấy điện thoại ra đây.” “Không.” Hạ Điềm cũng đang ăn bánh ngọt, vừa ăn vừa bảo vệ điện thoại. Gương mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng: “Đưa cho mình!” Thấy Hạ Mộc Ngôn sắp nổi giận, Hạ Điềm dứt khoát kéo cô qua, bảo cô ngồi xuống cạnh mình, sau đó cầm điện thoại mở tấm hình kia cho cô xem: “Cậu xem này, cậu và Mr. Vinse ngồi chung với nhau, nhìn nhau, trông hoàn hảo biết mấy! Nhưng bả vai của hai người còn cách nhau mười centimet! Đúng không? Giống như lần trước lúc xem tạp chí cậu đã nói, hai người không ôm nhau, cũng không hôn nhau, bị chụp ảnh thì có thể thế nào? Cậu nói đúng không?” Hạ Mộc Ngôn không nói lời nào, chỉ giơ tay muốn giật lấy điện thoại. Hạ Điềm chợt thu điện thoại di động về, bỏ lại vào túi, hoàn toàn không cho cô chạm vào. Chỗ này đông người như vậy, Hạ Mộc Ngôn không thể công khai giật lấy, chỉ có thể ghé vào bên cạnh Hạ Điềm, nhỏ giọng chỉ để mình cô nghe: “Cậu chụp thì chụp, nhưng đừng gửi lung tung ra ngoài, nghe không?” Hạ Điềm cười khẽ: “Phải xem tâm trạng của mình đã.” “Dù thế nào cậu cũng không được gửi.” “À, vậy mình gửi cho mỗi mình Lục Cẩn Phàm thôi nhỉ.” “… Cậu muốn chết thì cứ gửi cho anh ấy.” “Ý mình là, mình gửi tấm hình này cho anh ấy, anh ấy có gϊếŧ mình không?” “Không, vì cậu sẽ chết trong tay mình trước.” Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng. Hạ Điềm: “…” Quả thật Hạ Mộc Ngôn không thích nơi mà Hạ Điềm đã cố ý sắp xếp đêm nay. Mặc dù đúng là bàn chuyện hợp tác với BGY là chính, nhưng ngay từ đầu Hạ Điềm đã cố tình cho cô và Mr. Vinse không gian mập mờ. Mục đích này khiến Hạ Mộc Ngôn không thể ở lại phòng VIP này được nữa. Mặc dù cô biết Hạ Điềm sẽ không kích động gửi ảnh chụp ra ngoài lung tung, mà chỉ đơn thuần muốn cô vui vẻ hoặc muốn thay đổi tâm trạng của cô một chút. Nhưng Hạ Mộc Ngôn không có nhiều cảm tình với Mr. Vinse và thư ký của anh ta. Hạ Mộc Ngôn trò chuyện với mọi người một lúc, sau đó mượn cớ đi lấy menu rượu giúp mọi người để ra ngoài hít thở không khí, xách túi đi thẳng ra khỏi phòng. Trước giờ cô luôn rạch ròi trong chuyện nam nữ. Kiếp trước dù cô có mất lý trí thế nào đi nữa cũng sẽ không ở chung với người đàn ông mình không thích, kiếp này lại càng như thế. Hạ Mộc Ngôn vừa ra khỏi phòng VIP, đang định đến quầy bar gọi riêng cho mình một ly rượu thì chợt nghe thấy tiếng quát khẽ của một cô gái vang lên trong hành lang phòng VIP vốn dĩ khá yên tĩnh: “Buông ra! Tôi bảo các người buông ra!” Giọng nói này hơi quen tai.
Chương 666:
Hạ Mộc Ngôn nhoẻn miệng cười, nhận lấy bánh ngọt: “Không sao, trước giờ bên cạnh những người như các anh không thiếu người ngưỡng mộ và theo đuổi. Cô thư ký kia chỉ là một trong số đó mà thôi, không phải tôi chưa từng gặp, tất nhiên sẽ không để bụng.”
Mr. Vinse nhíu mày: “Vậy bên cạnh cô có nhiều người ngưỡng mộ và theo đuổi không?”
Bàn tay cầm nĩa của Hạ Mộc Ngôn khựng lại, cô đưa mắt nhìn sang Mr. Vinse.
Họ cứ nhìn nhau như thế trong phút chốc, Hạ Điềm ngồi đối diện không biết giơ điện thoại lên từ khi nào, bất chợt chụp một tấm ảnh của bọn họ.
Hạ Mộc Ngôn khựng lại, nhìn về phía Hạ Điềm. Hạ Điềm tỏ ra đắc ý lắc điện thoại di động với cô. Vừa thấy vẻ mặt khoái trá âm thầm của Hạ Điềm, Hạ Mộc Ngôn biết ngay cô nàng không có ý định làm chuyện tốt.
Hơn nữa, gần đây Hạ Điềm rất căm thù Lục Cẩn Phàm. Tấm ảnh cô chụp rất dễ khiến người ta hiểu lầm, không biết cuối cùng sẽ làm ra chuyện gì đây.
Hạ Mộc Ngôn vội vàng đứng dậy: “Tôi đi nói mấy câu với Hạ Điềm, lát nữa sẽ gọi mấy người khác tới uống rượu với anh, bây giờ không thể uống cùng.”
Lúc đứng dậy, vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn rất lạnh. Đây không phải lần đầu Mr. Vinse tiếp xúc với cô, biết cô không phải chuyện gì cũng thông suốt như nữ lãnh đạo của các công ty khác. Nhưng hết lần này tới lần khác, đây mới đích thực là Hạ Mộc Ngôn mà anh ta quen biết.
Mr. Vinse không nhiều lời, mỉm cười, tránh chân ra để cô đi qua thuận lợi, không có ý định dây dưa hoặc nói thêm câu nào.
Anh ta cũng xem như là người lịch sự.
Nếu anh ta không phải vì người lịch sự thì e rằng Hạ Mộc Ngôn đã từ bỏ hợp tác với Tập đoàn BGY và cũng sẽ không tới buổi xã giao này.
Hạ Mộc Ngôn bước nhanh đến trước mặt Hạ Điềm, chìa tay: “Lấy điện thoại ra đây.”
“Không.” Hạ Điềm cũng đang ăn bánh ngọt, vừa ăn vừa bảo vệ điện thoại.
Gương mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng: “Đưa cho mình!”
Thấy Hạ Mộc Ngôn sắp nổi giận, Hạ Điềm dứt khoát kéo cô qua, bảo cô ngồi xuống cạnh mình, sau đó cầm điện thoại mở tấm hình kia cho cô xem: “Cậu xem này, cậu và Mr. Vinse ngồi chung với nhau, nhìn nhau, trông hoàn hảo biết mấy! Nhưng bả vai của hai người còn cách nhau mười centimet! Đúng không? Giống như lần trước lúc xem tạp chí cậu đã nói, hai người không ôm nhau, cũng không hôn nhau, bị chụp ảnh thì có thể thế nào? Cậu nói đúng không?”
Hạ Mộc Ngôn không nói lời nào, chỉ giơ tay muốn giật lấy điện thoại. Hạ Điềm chợt thu điện thoại di động về, bỏ lại vào túi, hoàn toàn không cho cô chạm vào.
Chỗ này đông người như vậy, Hạ Mộc Ngôn không thể công khai giật lấy, chỉ có thể ghé vào bên cạnh Hạ Điềm, nhỏ giọng chỉ để mình cô nghe: “Cậu chụp thì chụp, nhưng đừng gửi lung tung ra ngoài, nghe không?”
Hạ Điềm cười khẽ: “Phải xem tâm trạng của mình đã.”
“Dù thế nào cậu cũng không được gửi.”
“À, vậy mình gửi cho mỗi mình Lục Cẩn Phàm thôi nhỉ.”
“… Cậu muốn chết thì cứ gửi cho anh ấy.”
“Ý mình là, mình gửi tấm hình này cho anh ấy, anh ấy có gϊếŧ mình không?”
“Không, vì cậu sẽ chết trong tay mình trước.” Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng.
Hạ Điềm: “…”
Quả thật Hạ Mộc Ngôn không thích nơi mà Hạ Điềm đã cố ý sắp xếp đêm nay. Mặc dù đúng là bàn chuyện hợp tác với BGY là chính, nhưng ngay từ đầu Hạ Điềm đã cố tình cho cô và Mr. Vinse không gian mập mờ. Mục đích này khiến Hạ Mộc Ngôn không thể ở lại phòng VIP này được nữa.
Mặc dù cô biết Hạ Điềm sẽ không kích động gửi ảnh chụp ra ngoài lung tung, mà chỉ đơn thuần muốn cô vui vẻ hoặc muốn thay đổi tâm trạng của cô một chút. Nhưng Hạ Mộc Ngôn không có nhiều cảm tình với Mr. Vinse và thư ký của anh ta.
Hạ Mộc Ngôn trò chuyện với mọi người một lúc, sau đó mượn cớ đi lấy menu rượu giúp mọi người để ra ngoài hít thở không khí, xách túi đi thẳng ra khỏi phòng.
Trước giờ cô luôn rạch ròi trong chuyện nam nữ. Kiếp trước dù cô có mất lý trí thế nào đi nữa cũng sẽ không ở chung với người đàn ông mình không thích, kiếp này lại càng như thế.
Hạ Mộc Ngôn vừa ra khỏi phòng VIP, đang định đến quầy bar gọi riêng cho mình một ly rượu thì chợt nghe thấy tiếng quát khẽ của một cô gái vang lên trong hành lang phòng VIP vốn dĩ khá yên tĩnh: “Buông ra! Tôi bảo các người buông ra!”
Giọng nói này hơi quen tai.
Yêu Một Người Nợ Một ĐờiTác giả: Lạc XoongTruyện Ngôn TìnhChương 1: “Bịch!” Trong phòng giam lạnh lẽo, Hạ Mộc Ngôn không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tên quản giáo đứng ở cửa phòng ném phần cơm nguội ngắt xuống đất. “Giả vờ thanh cao gì chứ? Có ăn hay không!” Tên quản giáo thò chân qua cửa phòng, giẫm mạnh vài cái xuống phần cơm dưới đất. Hắn nghe nói ả Hạ Mộc Ngôn này cố ý sát hại Vân tiểu thư, nên nhà họ Vân dặn kỹ rằng phải hành hạ ả thẳng tay. Hạ Mộc Ngôn ngồi trong góc, mơ hồ nhìn phần cơm bị bẩn đến không nuốt nổi. Bỗng, tiếng tivi truyền đến từ phòng giám thị. “Lục Cẩn Phàm, Tổng giám đốc tập đoàn Shine vừa về nước hôm nay, hiện đã đến Hải Thành.” “Tập đoàn Shine là công ty tài chính lớn nhất châu Á. Bảy năm trước, Lục Cẩn Phàm chính thức tiếp quản tập đoàn. Từ đó đến nay, địa vị trùm thương mại vẫn không hề lay chuyển…” Khuôn mặt không biểu cảm của Hạ Mộc Ngôn thoáng cứng đờ. Cô bỗng lao đến bên cửa, cố gắng vươn cổ nhìn ra ngoài. Quản giáo quay đầu lại, thấy cô chật vật hoảng hốt ngồi xổm bên trong, tay siết chặt… Chương 666: Hạ Mộc Ngôn nhoẻn miệng cười, nhận lấy bánh ngọt: “Không sao, trước giờ bên cạnh những người như các anh không thiếu người ngưỡng mộ và theo đuổi. Cô thư ký kia chỉ là một trong số đó mà thôi, không phải tôi chưa từng gặp, tất nhiên sẽ không để bụng.” Mr. Vinse nhíu mày: “Vậy bên cạnh cô có nhiều người ngưỡng mộ và theo đuổi không?” Bàn tay cầm nĩa của Hạ Mộc Ngôn khựng lại, cô đưa mắt nhìn sang Mr. Vinse. Họ cứ nhìn nhau như thế trong phút chốc, Hạ Điềm ngồi đối diện không biết giơ điện thoại lên từ khi nào, bất chợt chụp một tấm ảnh của bọn họ. Hạ Mộc Ngôn khựng lại, nhìn về phía Hạ Điềm. Hạ Điềm tỏ ra đắc ý lắc điện thoại di động với cô. Vừa thấy vẻ mặt khoái trá âm thầm của Hạ Điềm, Hạ Mộc Ngôn biết ngay cô nàng không có ý định làm chuyện tốt. Hơn nữa, gần đây Hạ Điềm rất căm thù Lục Cẩn Phàm. Tấm ảnh cô chụp rất dễ khiến người ta hiểu lầm, không biết cuối cùng sẽ làm ra chuyện gì đây. Hạ Mộc Ngôn vội vàng đứng dậy: “Tôi đi nói mấy câu với Hạ Điềm, lát nữa sẽ gọi mấy người khác tới uống rượu với anh, bây giờ không thể uống cùng.” Lúc đứng dậy, vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn rất lạnh. Đây không phải lần đầu Mr. Vinse tiếp xúc với cô, biết cô không phải chuyện gì cũng thông suốt như nữ lãnh đạo của các công ty khác. Nhưng hết lần này tới lần khác, đây mới đích thực là Hạ Mộc Ngôn mà anh ta quen biết. Mr. Vinse không nhiều lời, mỉm cười, tránh chân ra để cô đi qua thuận lợi, không có ý định dây dưa hoặc nói thêm câu nào. Anh ta cũng xem như là người lịch sự. Nếu anh ta không phải vì người lịch sự thì e rằng Hạ Mộc Ngôn đã từ bỏ hợp tác với Tập đoàn BGY và cũng sẽ không tới buổi xã giao này. Hạ Mộc Ngôn bước nhanh đến trước mặt Hạ Điềm, chìa tay: “Lấy điện thoại ra đây.” “Không.” Hạ Điềm cũng đang ăn bánh ngọt, vừa ăn vừa bảo vệ điện thoại. Gương mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng: “Đưa cho mình!” Thấy Hạ Mộc Ngôn sắp nổi giận, Hạ Điềm dứt khoát kéo cô qua, bảo cô ngồi xuống cạnh mình, sau đó cầm điện thoại mở tấm hình kia cho cô xem: “Cậu xem này, cậu và Mr. Vinse ngồi chung với nhau, nhìn nhau, trông hoàn hảo biết mấy! Nhưng bả vai của hai người còn cách nhau mười centimet! Đúng không? Giống như lần trước lúc xem tạp chí cậu đã nói, hai người không ôm nhau, cũng không hôn nhau, bị chụp ảnh thì có thể thế nào? Cậu nói đúng không?” Hạ Mộc Ngôn không nói lời nào, chỉ giơ tay muốn giật lấy điện thoại. Hạ Điềm chợt thu điện thoại di động về, bỏ lại vào túi, hoàn toàn không cho cô chạm vào. Chỗ này đông người như vậy, Hạ Mộc Ngôn không thể công khai giật lấy, chỉ có thể ghé vào bên cạnh Hạ Điềm, nhỏ giọng chỉ để mình cô nghe: “Cậu chụp thì chụp, nhưng đừng gửi lung tung ra ngoài, nghe không?” Hạ Điềm cười khẽ: “Phải xem tâm trạng của mình đã.” “Dù thế nào cậu cũng không được gửi.” “À, vậy mình gửi cho mỗi mình Lục Cẩn Phàm thôi nhỉ.” “… Cậu muốn chết thì cứ gửi cho anh ấy.” “Ý mình là, mình gửi tấm hình này cho anh ấy, anh ấy có gϊếŧ mình không?” “Không, vì cậu sẽ chết trong tay mình trước.” Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng. Hạ Điềm: “…” Quả thật Hạ Mộc Ngôn không thích nơi mà Hạ Điềm đã cố ý sắp xếp đêm nay. Mặc dù đúng là bàn chuyện hợp tác với BGY là chính, nhưng ngay từ đầu Hạ Điềm đã cố tình cho cô và Mr. Vinse không gian mập mờ. Mục đích này khiến Hạ Mộc Ngôn không thể ở lại phòng VIP này được nữa. Mặc dù cô biết Hạ Điềm sẽ không kích động gửi ảnh chụp ra ngoài lung tung, mà chỉ đơn thuần muốn cô vui vẻ hoặc muốn thay đổi tâm trạng của cô một chút. Nhưng Hạ Mộc Ngôn không có nhiều cảm tình với Mr. Vinse và thư ký của anh ta. Hạ Mộc Ngôn trò chuyện với mọi người một lúc, sau đó mượn cớ đi lấy menu rượu giúp mọi người để ra ngoài hít thở không khí, xách túi đi thẳng ra khỏi phòng. Trước giờ cô luôn rạch ròi trong chuyện nam nữ. Kiếp trước dù cô có mất lý trí thế nào đi nữa cũng sẽ không ở chung với người đàn ông mình không thích, kiếp này lại càng như thế. Hạ Mộc Ngôn vừa ra khỏi phòng VIP, đang định đến quầy bar gọi riêng cho mình một ly rượu thì chợt nghe thấy tiếng quát khẽ của một cô gái vang lên trong hành lang phòng VIP vốn dĩ khá yên tĩnh: “Buông ra! Tôi bảo các người buông ra!” Giọng nói này hơi quen tai.