Tác giả:

Chương 1:   “Bịch!”   Trong phòng giam lạnh lẽo, Hạ Mộc Ngôn không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tên quản giáo đứng ở cửa phòng ném phần cơm nguội ngắt xuống đất.   “Giả vờ thanh cao gì chứ? Có ăn hay không!”   Tên quản giáo thò chân qua cửa phòng, giẫm mạnh vài cái xuống phần cơm dưới đất.   Hắn nghe nói ả Hạ Mộc Ngôn này cố ý sát hại Vân tiểu thư, nên nhà họ Vân dặn kỹ rằng phải hành hạ ả thẳng tay.   Hạ Mộc Ngôn ngồi trong góc, mơ hồ nhìn phần cơm bị bẩn đến không nuốt nổi.   Bỗng, tiếng tivi truyền đến từ phòng giám thị.   “Lục Cẩn Phàm, Tổng giám đốc tập đoàn Shine vừa về nước hôm nay, hiện đã đến Hải Thành.”   “Tập đoàn Shine là công ty tài chính lớn nhất châu Á. Bảy năm trước, Lục Cẩn Phàm chính thức tiếp quản tập đoàn. Từ đó đến nay, địa vị trùm thương mại vẫn không hề lay chuyển…”   Khuôn mặt không biểu cảm của Hạ Mộc Ngôn thoáng cứng đờ. Cô bỗng lao đến bên cửa, cố gắng vươn cổ nhìn ra ngoài.   Quản giáo quay đầu lại, thấy cô chật vật hoảng hốt ngồi xổm bên trong, tay siết chặt…

Chương 1185

Yêu Một Người Nợ Một ĐờiTác giả: Lạc XoongTruyện Ngôn TìnhChương 1:   “Bịch!”   Trong phòng giam lạnh lẽo, Hạ Mộc Ngôn không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tên quản giáo đứng ở cửa phòng ném phần cơm nguội ngắt xuống đất.   “Giả vờ thanh cao gì chứ? Có ăn hay không!”   Tên quản giáo thò chân qua cửa phòng, giẫm mạnh vài cái xuống phần cơm dưới đất.   Hắn nghe nói ả Hạ Mộc Ngôn này cố ý sát hại Vân tiểu thư, nên nhà họ Vân dặn kỹ rằng phải hành hạ ả thẳng tay.   Hạ Mộc Ngôn ngồi trong góc, mơ hồ nhìn phần cơm bị bẩn đến không nuốt nổi.   Bỗng, tiếng tivi truyền đến từ phòng giám thị.   “Lục Cẩn Phàm, Tổng giám đốc tập đoàn Shine vừa về nước hôm nay, hiện đã đến Hải Thành.”   “Tập đoàn Shine là công ty tài chính lớn nhất châu Á. Bảy năm trước, Lục Cẩn Phàm chính thức tiếp quản tập đoàn. Từ đó đến nay, địa vị trùm thương mại vẫn không hề lay chuyển…”   Khuôn mặt không biểu cảm của Hạ Mộc Ngôn thoáng cứng đờ. Cô bỗng lao đến bên cửa, cố gắng vươn cổ nhìn ra ngoài.   Quản giáo quay đầu lại, thấy cô chật vật hoảng hốt ngồi xổm bên trong, tay siết chặt… Chương 1185: Đối mặt với một thiếu niên mười ba tuổi, tuy Nam Hành vẫn lạnh lùng như cũ nhưng ánh mắt lại liếc về phía trước ngực của Phong Lăng. Ngực phẳng. Vóc người nhìn cũng vạm vỡ hơn trong tưởng tượng của anh. Hoàn toàn khác xa người trong phòng xông hơi. M* nó. Buổi tối nằm mơ thì cũng được đi. Ban ngày ban mặt khi đối diện với một thằng nhóc mới mười mấy tuổi, anh lại còn sinh ra loại xúc động muốn l*t s*ch quần áo cậu ta để nhìn cảnh đồi núi trước ngực nữa chứ. Dù trong lòng hoài nghi bản thân có phải bởi vì thiếu đàn bà cho nên mới vô duyên vô cớ đ*ng d*c với một đứa trẻ da mỏng thịt mềm hay không, nhưng ngoài mặt, Nam Hành vẫn tự phụ thờ ơ, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có ý cười trong mắt là ngày càng tăng, nhưng đó chỉ là một nụ cười lạnh nhạt khiến người ta không thể nhìn thấu, tràn ngập ý cảnh cáo: “Muốn ném tôi? Vậy thì e rằng trong ba, năm năm này, cậu phải tự rèn luyện không ngủ không nghỉ hai bốn trên hai bốn, không được lười biếng. Nếu không đến lúc đó, ngay cả một đầu ngón tay của tôi cũng không thể cạy ra được thì e rằng cậu sẽ trở thành đề tài cười nhạo cho đám anh em vài năm đấy.” Phong Lăng để ý ánh mắt của anh lướt qua trước ngực mình, nhưng mặt nhóc vẫn tỉnh bơ như không, làm như vô tình tiện tay vỗ lên ngực mình một cái, giống như là đang phủi bụi đất, khiến người ta nhìn thấy rõ trước ngực là một vùng bằng phẳng. Nhóc không hề sợ hãi, bình tĩnh thản nhiên nhìn Nam Hành, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng: “Vậy hãy chờ đến lúc đó rồi xem.” Tuy với thể lực hiện tại của nhóc thì không thể vượt qua, nhưng chưa chắc sau này cũng không được. Có tính thách thức mới thú vị. Phong Lăng vốn chỉ muốn tìm một nơi thích hợp để sống, có ăn có ở là đủ rồi. Hôm nay, đây cũng là một việc hiếm khiến nhóc có quyết tâm muốn làm. Chẳng hạn như, một ngày nào đó trong tương lai, nhóc có thể ném Lệ Nam Hành qua vai, khiến anh ngã xuống dưới chân mình. Thật là một mục tiêu thú vị. Một tháng sau ngày Phong Lăng chính thức gia nhập căn cứ XI. Gần đây, Lệ Nam Hành bị một đống chuyện lặt vặt của gia tộc nhà họ Lệ quấy nhiễu, phiền đến không thể chịu nổi. Đàn ông nhà họ Lệ qua tuổi hai mươi tất nhiên không thể thoát khỏi số mệnh bị gia tộc bắt liên hôn. Anh tranh đấu hơn nửa năm, đến bây giờ vẫn bị người nhà sắp xếp đi gặp mấy vị tiểu thư thế gia kia, đến cả một ít thời gian thanh tĩnh cũng không có. Chỉ khi ở trong căn cứ anh mới có thể “hợp tình hợp lý” mà tắt máy điện thoại, cắt đứt hết thảy mối quan hệ bên ngoài. Nhưng chỉ cần anh vừa bước ra khỏi cửa căn cứ thì nhất định người nhà sẽ sắp xếp đủ chuyện và phụ nữ phiền phức đến. Anh sống trong căn cứ qua một tháng, vừa mới lấy điện thoại cá nhân đã tắt nguồn một tháng trước ra thì mấy ông cụ nhà họ Lệ đã gọi tới. Mà lúc đó, Nam Hành đang ở sân huấn luyện nhìn các thành viên đội một luyện tập ngắm bắn. Một đám đội viên đứng thành hàng ngang tiêu chuẩn, năm người một lượt đi lên cầm súng. Nam Hành nghiêng người dựa vào bàn đá cách đó không xa, trong tay cầm một khẩu súng, ánh mắt thản nhiên nhìn cách nổ súng không thuần thục của những người đó. Dẫu sao hiện giờ phần lớn những người đang tiếp thu huấn luyện đều là người mới, một trăm người thì cũng có được hai mươi mấy người làm tốt. Nhưng đối với Nam Hành thì con số đó vẫn chưa đủ. Cho đến khi Phong Lăng cùng tiến lên với những người khác, động tác cầm súng vừa đạt chuẩn lại linh hoạt. Trong lúc người khác vẫn còn đang điều chỉnh chỗ đứng thì Phong Lăng đã không hề do dự nổ một phát súng về phía trước. “Pằng” một tiếng, trúng vào điểm giữa bia ngắm. Một tháng vào căn cứ, Phong Lăng quả thật đã biểu hiện không tệ. Đây là lần đầu tiên nhóc được tham gia buổi huấn luyện bắn súng, nhưng cách nhóc nổ súng rõ ràng không phải là kỹ thuật của người mới tập. A K từng nói, kỹ thuật bắn súng của Phong Lăng rất lợi hại. Ban đầu lúc cứu A K, nhóc đã dùng súng của anh ta. Nam Hành đứng từ xa nhìn, anh mặc một bộ đồng phục chiến đấu màu đen, sắc mặt lạnh lùng tự phụ, dựa vào nơi đó bất động, trông hoàn toàn giống một đại gia, nhưng lại có loại khí thế không người nào dám đến gần.

Chương 1185:

 

Đối mặt với một thiếu niên mười ba tuổi, tuy Nam Hành vẫn lạnh lùng như cũ nhưng ánh mắt lại liếc về phía trước ngực của Phong Lăng.

 

Ngực phẳng.

 

Vóc người nhìn cũng vạm vỡ hơn trong tưởng tượng của anh.

 

Hoàn toàn khác xa người trong phòng xông hơi.

 

M* nó.

 

Buổi tối nằm mơ thì cũng được đi.

 

Ban ngày ban mặt khi đối diện với một thằng nhóc mới mười mấy tuổi, anh lại còn sinh ra loại xúc động muốn l*t s*ch quần áo cậu ta để nhìn cảnh đồi núi trước ngực nữa chứ.

 

Dù trong lòng hoài nghi bản thân có phải bởi vì thiếu đàn bà cho nên mới vô duyên vô cớ đ*ng d*c với một đứa trẻ da mỏng thịt mềm hay không, nhưng ngoài mặt, Nam Hành vẫn tự phụ thờ ơ, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có ý cười trong mắt là ngày càng tăng, nhưng đó chỉ là một nụ cười lạnh nhạt khiến người ta không thể nhìn thấu, tràn ngập ý cảnh cáo: “Muốn ném tôi? Vậy thì e rằng trong ba, năm năm này, cậu phải tự rèn luyện không ngủ không nghỉ hai bốn trên hai bốn, không được lười biếng. Nếu không đến lúc đó, ngay cả một đầu ngón tay của tôi cũng không thể cạy ra được thì e rằng cậu sẽ trở thành đề tài cười nhạo cho đám anh em vài năm đấy.”

 

Phong Lăng để ý ánh mắt của anh lướt qua trước ngực mình, nhưng mặt nhóc vẫn tỉnh bơ như không, làm như vô tình tiện tay vỗ lên ngực mình một cái, giống như là đang phủi bụi đất, khiến người ta nhìn thấy rõ trước ngực là một vùng bằng phẳng.

 

Nhóc không hề sợ hãi, bình tĩnh thản nhiên nhìn Nam Hành, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng: “Vậy hãy chờ đến lúc đó rồi xem.”

 

Tuy với thể lực hiện tại của nhóc thì không thể vượt qua, nhưng chưa chắc sau này cũng không được.

 

Có tính thách thức mới thú vị.

 

Phong Lăng vốn chỉ muốn tìm một nơi thích hợp để sống, có ăn có ở là đủ rồi. Hôm nay, đây cũng là một việc hiếm khiến nhóc có quyết tâm muốn làm.

 

Chẳng hạn như, một ngày nào đó trong tương lai, nhóc có thể ném Lệ Nam Hành qua vai, khiến anh ngã xuống dưới chân mình.

 

Thật là một mục tiêu thú vị.

 

Một tháng sau ngày Phong Lăng chính thức gia nhập căn cứ XI.

 

Gần đây, Lệ Nam Hành bị một đống chuyện lặt vặt của gia tộc nhà họ Lệ quấy nhiễu, phiền đến không thể chịu nổi.

 

Đàn ông nhà họ Lệ qua tuổi hai mươi tất nhiên không thể thoát khỏi số mệnh bị gia tộc bắt liên hôn. Anh tranh đấu hơn nửa năm, đến bây giờ vẫn bị người nhà sắp xếp đi gặp mấy vị tiểu thư thế gia kia, đến cả một ít thời gian thanh tĩnh cũng không có. Chỉ khi ở trong căn cứ anh mới có thể “hợp tình hợp lý” mà tắt máy điện thoại, cắt đứt hết thảy mối quan hệ bên ngoài. Nhưng chỉ cần anh vừa bước ra khỏi cửa căn cứ thì nhất định người nhà sẽ sắp xếp đủ chuyện và phụ nữ phiền phức đến.

 

Anh sống trong căn cứ qua một tháng, vừa mới lấy điện thoại cá nhân đã tắt nguồn một tháng trước ra thì mấy ông cụ nhà họ Lệ đã gọi tới.

 

Mà lúc đó, Nam Hành đang ở sân huấn luyện nhìn các thành viên đội một luyện tập ngắm bắn.

 

Một đám đội viên đứng thành hàng ngang tiêu chuẩn, năm người một lượt đi lên cầm súng.

 

Nam Hành nghiêng người dựa vào bàn đá cách đó không xa, trong tay cầm một khẩu súng, ánh mắt thản nhiên nhìn cách nổ súng không thuần thục của những người đó. Dẫu sao hiện giờ phần lớn những người đang tiếp thu huấn luyện đều là người mới, một trăm người thì cũng có được hai mươi mấy người làm tốt. Nhưng đối với Nam Hành thì con số đó vẫn chưa đủ.

 

Cho đến khi Phong Lăng cùng tiến lên với những người khác, động tác cầm súng vừa đạt chuẩn lại linh hoạt. Trong lúc người khác vẫn còn đang điều chỉnh chỗ đứng thì Phong Lăng đã không hề do dự nổ một phát súng về phía trước.

 

“Pằng” một tiếng, trúng vào điểm giữa bia ngắm.

 

Một tháng vào căn cứ, Phong Lăng quả thật đã biểu hiện không tệ. Đây là lần đầu tiên nhóc được tham gia buổi huấn luyện bắn súng, nhưng cách nhóc nổ súng rõ ràng không phải là kỹ thuật của người mới tập.

 

A K từng nói, kỹ thuật bắn súng của Phong Lăng rất lợi hại. Ban đầu lúc cứu A K, nhóc đã dùng súng của anh ta.

 

Nam Hành đứng từ xa nhìn, anh mặc một bộ đồng phục chiến đấu màu đen, sắc mặt lạnh lùng tự phụ, dựa vào nơi đó bất động, trông hoàn toàn giống một đại gia, nhưng lại có loại khí thế không người nào dám đến gần.

Yêu Một Người Nợ Một ĐờiTác giả: Lạc XoongTruyện Ngôn TìnhChương 1:   “Bịch!”   Trong phòng giam lạnh lẽo, Hạ Mộc Ngôn không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tên quản giáo đứng ở cửa phòng ném phần cơm nguội ngắt xuống đất.   “Giả vờ thanh cao gì chứ? Có ăn hay không!”   Tên quản giáo thò chân qua cửa phòng, giẫm mạnh vài cái xuống phần cơm dưới đất.   Hắn nghe nói ả Hạ Mộc Ngôn này cố ý sát hại Vân tiểu thư, nên nhà họ Vân dặn kỹ rằng phải hành hạ ả thẳng tay.   Hạ Mộc Ngôn ngồi trong góc, mơ hồ nhìn phần cơm bị bẩn đến không nuốt nổi.   Bỗng, tiếng tivi truyền đến từ phòng giám thị.   “Lục Cẩn Phàm, Tổng giám đốc tập đoàn Shine vừa về nước hôm nay, hiện đã đến Hải Thành.”   “Tập đoàn Shine là công ty tài chính lớn nhất châu Á. Bảy năm trước, Lục Cẩn Phàm chính thức tiếp quản tập đoàn. Từ đó đến nay, địa vị trùm thương mại vẫn không hề lay chuyển…”   Khuôn mặt không biểu cảm của Hạ Mộc Ngôn thoáng cứng đờ. Cô bỗng lao đến bên cửa, cố gắng vươn cổ nhìn ra ngoài.   Quản giáo quay đầu lại, thấy cô chật vật hoảng hốt ngồi xổm bên trong, tay siết chặt… Chương 1185: Đối mặt với một thiếu niên mười ba tuổi, tuy Nam Hành vẫn lạnh lùng như cũ nhưng ánh mắt lại liếc về phía trước ngực của Phong Lăng. Ngực phẳng. Vóc người nhìn cũng vạm vỡ hơn trong tưởng tượng của anh. Hoàn toàn khác xa người trong phòng xông hơi. M* nó. Buổi tối nằm mơ thì cũng được đi. Ban ngày ban mặt khi đối diện với một thằng nhóc mới mười mấy tuổi, anh lại còn sinh ra loại xúc động muốn l*t s*ch quần áo cậu ta để nhìn cảnh đồi núi trước ngực nữa chứ. Dù trong lòng hoài nghi bản thân có phải bởi vì thiếu đàn bà cho nên mới vô duyên vô cớ đ*ng d*c với một đứa trẻ da mỏng thịt mềm hay không, nhưng ngoài mặt, Nam Hành vẫn tự phụ thờ ơ, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có ý cười trong mắt là ngày càng tăng, nhưng đó chỉ là một nụ cười lạnh nhạt khiến người ta không thể nhìn thấu, tràn ngập ý cảnh cáo: “Muốn ném tôi? Vậy thì e rằng trong ba, năm năm này, cậu phải tự rèn luyện không ngủ không nghỉ hai bốn trên hai bốn, không được lười biếng. Nếu không đến lúc đó, ngay cả một đầu ngón tay của tôi cũng không thể cạy ra được thì e rằng cậu sẽ trở thành đề tài cười nhạo cho đám anh em vài năm đấy.” Phong Lăng để ý ánh mắt của anh lướt qua trước ngực mình, nhưng mặt nhóc vẫn tỉnh bơ như không, làm như vô tình tiện tay vỗ lên ngực mình một cái, giống như là đang phủi bụi đất, khiến người ta nhìn thấy rõ trước ngực là một vùng bằng phẳng. Nhóc không hề sợ hãi, bình tĩnh thản nhiên nhìn Nam Hành, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng: “Vậy hãy chờ đến lúc đó rồi xem.” Tuy với thể lực hiện tại của nhóc thì không thể vượt qua, nhưng chưa chắc sau này cũng không được. Có tính thách thức mới thú vị. Phong Lăng vốn chỉ muốn tìm một nơi thích hợp để sống, có ăn có ở là đủ rồi. Hôm nay, đây cũng là một việc hiếm khiến nhóc có quyết tâm muốn làm. Chẳng hạn như, một ngày nào đó trong tương lai, nhóc có thể ném Lệ Nam Hành qua vai, khiến anh ngã xuống dưới chân mình. Thật là một mục tiêu thú vị. Một tháng sau ngày Phong Lăng chính thức gia nhập căn cứ XI. Gần đây, Lệ Nam Hành bị một đống chuyện lặt vặt của gia tộc nhà họ Lệ quấy nhiễu, phiền đến không thể chịu nổi. Đàn ông nhà họ Lệ qua tuổi hai mươi tất nhiên không thể thoát khỏi số mệnh bị gia tộc bắt liên hôn. Anh tranh đấu hơn nửa năm, đến bây giờ vẫn bị người nhà sắp xếp đi gặp mấy vị tiểu thư thế gia kia, đến cả một ít thời gian thanh tĩnh cũng không có. Chỉ khi ở trong căn cứ anh mới có thể “hợp tình hợp lý” mà tắt máy điện thoại, cắt đứt hết thảy mối quan hệ bên ngoài. Nhưng chỉ cần anh vừa bước ra khỏi cửa căn cứ thì nhất định người nhà sẽ sắp xếp đủ chuyện và phụ nữ phiền phức đến. Anh sống trong căn cứ qua một tháng, vừa mới lấy điện thoại cá nhân đã tắt nguồn một tháng trước ra thì mấy ông cụ nhà họ Lệ đã gọi tới. Mà lúc đó, Nam Hành đang ở sân huấn luyện nhìn các thành viên đội một luyện tập ngắm bắn. Một đám đội viên đứng thành hàng ngang tiêu chuẩn, năm người một lượt đi lên cầm súng. Nam Hành nghiêng người dựa vào bàn đá cách đó không xa, trong tay cầm một khẩu súng, ánh mắt thản nhiên nhìn cách nổ súng không thuần thục của những người đó. Dẫu sao hiện giờ phần lớn những người đang tiếp thu huấn luyện đều là người mới, một trăm người thì cũng có được hai mươi mấy người làm tốt. Nhưng đối với Nam Hành thì con số đó vẫn chưa đủ. Cho đến khi Phong Lăng cùng tiến lên với những người khác, động tác cầm súng vừa đạt chuẩn lại linh hoạt. Trong lúc người khác vẫn còn đang điều chỉnh chỗ đứng thì Phong Lăng đã không hề do dự nổ một phát súng về phía trước. “Pằng” một tiếng, trúng vào điểm giữa bia ngắm. Một tháng vào căn cứ, Phong Lăng quả thật đã biểu hiện không tệ. Đây là lần đầu tiên nhóc được tham gia buổi huấn luyện bắn súng, nhưng cách nhóc nổ súng rõ ràng không phải là kỹ thuật của người mới tập. A K từng nói, kỹ thuật bắn súng của Phong Lăng rất lợi hại. Ban đầu lúc cứu A K, nhóc đã dùng súng của anh ta. Nam Hành đứng từ xa nhìn, anh mặc một bộ đồng phục chiến đấu màu đen, sắc mặt lạnh lùng tự phụ, dựa vào nơi đó bất động, trông hoàn toàn giống một đại gia, nhưng lại có loại khí thế không người nào dám đến gần.

Chương 1185