Phương Kỳ Nhiên bị điện thoại gọi dậy lúc còn chưa tỉnh hẳn, màn cửa bị nhóc lông vàng cậu nuôi kéo ra. Trong chốc lát, ánh mặt trời óng ánh chiếu rọi cả phòng, cậu nhóc lông vàng kia lại đến bên mép giường l**m mặt cậu. “Được rồi. Bí Ngô đừng nghịch nữa.” Phương Kỳ Nhiên trở mình, trốn sang bên kia giường nhận điện thoại. “Alo?” Đầu bên kia là giọng nói khá lớn của một người, “Quào! Là Phương Kỳ Nhiên đúng không?” “A…” Phương Kỳ Nhiên khó hiểu nhìn sang số điện thoại đang gọi đến, phát hiện ra rằng đây là số lạ, “Xin hỏi ngài là ai?” “Tao là Bành Tráng nè, mày không nhận ra tao nữa à?” Đầu Phương Kỳ Nhiên ong ong, cậu bị âm lượng của giọng nói kia làm choáng váng. Đến chừng mười giây sau mới phản ứng được Bành Tráng là ai. Đó là lớp trưởng năm cấp ba của cậu. “Đại Tráng ư, sao có thời gian rảnh để liên lạc với tao vậy?” Phương Kỳ Nhiên đã tỉnh hẳn ngồi dậy xếp bằng, nhóc Bí Ngô nhảy lên giường chiếm lấy vị trí trước ngực cậu. Bành Tráng nghe được cái tên gọi quen thuộc kia thì cười…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...