Một giờ đêm, tôi tinh giấc, đã liên tục bảy ngày liền như vậy. Trong những giấc mơ, luôn có một bàn tay v**t v* cơ thể tôi, một đôi tay lạnh như băng. Hơi thở lạnh lẽo đầy ái muội sượt qua tai tôi, thân thể tôi tế liệt không chút sức lực. Dù cho tôi có hoảng sợ đến cỡ nào thì cơ thế vẫn không thể nhúc nhích được, chỉ có thể cảm nhận nỗi sợ hãi kéo dài đêm đêm trong bóng tối. Trong lúc mơ hồ, một giọng nói trầm trầm lọt vào tai tôi, rằng: "Đừng sợ, một chút nữa là ổn rồi." Sự tra tấn kéo dài làm tôi đau đến ngất đi. Trước khi ý thức bị bóng đêm vùi lấp, dường như tôi nghe được một tiếng thở dài bên tai. Đó mới chỉ là bắt đầu, cũng không biết đến khi nào mới kết thúc. Tôi tên là Thanh Tiêu, Quan Thanh Tiêu, con gái nhà họ Quan, và còn là...! Tế phẩm. Bắt đầu từ hôm đó, tôi thường xuyên lập lại giấc mơ đáng sợ của đêm ấy, ngay cả khi đã tinh, cái cảm giác đau đớn đó cũng không thế biến mất. Bố tôi nói đó là huyết minh(1), lấy máu của tôi kỳ khế ước với người cõi âm, người cõi âm ở đây…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...