Trịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng…
Chương 2: Trịnh Sảng..mày còn chưa chịu chết tâm sao?
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… Chợt!"Ai da, đây không phải hoa khôi của trường Chúng ta hay sao? Thế nào mà lại ăn mặc giản dị tới tham gia hôn lễ của tôi chứ!"Một giọng nữ chua ngoa vang lên từ phía sau lưng cô, khiến cô giật mình.Vẫn không rời mắt khỏi tấm hình cưới, ánh mắt ngưng động trên gương mặt của anh, chậm rãi hút sâu một hơi, cô lấy lại tinh thần hướng về cô gái đang mặc chiếc áo cưới đắt tiền kìa, mỉm cười, lễ phép chào hỏi"Na Trát, đã lâu không gặp"Cho dù đang mặc quần jean giản dị thì cử chỉ của Trịnh Sảng vẫn toát lên vẻ cao quý, tao nhã của quý tộc.Cổ Lực Na Trát nhíu mày, nhìn cô gái đứng trước mặt mình, quần jean giản dị, sơ mi trắng cá tính, mái tóc dài duyên dáng xoả trên bờ vai ngọc. Cất giọng chua chát"Ai cho cô vào đây, đây là hôn lễ của tôi và Hàn, không có thiệp mời thì một bước cũng không được vào, có hiểu không? Hay cô vẫn còn muốn mặt dày bám diếc thấy Hàn không buông, muốn đến đây gây rối hả?"Cổ Lực Na Trát vênh váo không nể mặt ai, nhanh chống thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh. Trịnh Sảng dùng hết sức kìm nén cơn giận, hai tay bên đùi nắm chặt thành quyền, ngón tay cứ như thế mà cắm sâu vào da thịt, để lại một vết hằng đỏ tươi trên lòng bàn tay tam trắng trẻo."Anh ta không đáng để tôi gây rối, làm loạn đâu""Hừ, cô cho rằng mình là ai chứ? Bất quá cũng chỉ là một kẻ bị Hàn bỏ rơi. Vậy mà còn ở đây phách lối sao?"Sau đó dùng ánh mắt kêu ngạo của người trên nhìn Trịnh Sảng, giọng điệu giễu cợt"Cô cũng thật không biết xấu hổ a, còn có thể mặt dày mà chạy đến đây!"Mọi người xung quanh lúc này mới chợt hiểu ra , liếc nhìn người con gái trong sáng như ngọc trước mặt, trong mắt lộ rõ vẻ xem thường cùng tiếc nuối không ngờ một cô gái xinh đẹp nổi bậc như thế lại đi làm kẻ thứ ba, mặt dày phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.Trịnh Sảng nhàng nhạt nhìn Cổ Lực Na Trát đáy mắt lộ rõ chán ghét, sự tự giễu trong mắt lúc này càng sâu, sợ hãi và đau xót trong lòng giờ khắc này cũng đã lan đến tứ chi. Tự cười nhạo mình một tiếng, tay không tự chút được lần nữa nắm chặt lạiTrịnh Sảng..,,mày còn chưa chịu chết tâm sao?
Chợt!
"Ai da, đây không phải hoa khôi của trường Chúng ta hay sao? Thế nào mà lại ăn mặc giản dị tới tham gia hôn lễ của tôi chứ!"
Một giọng nữ chua ngoa vang lên từ phía sau lưng cô, khiến cô giật mình.
Vẫn không rời mắt khỏi tấm hình cưới, ánh mắt ngưng động trên gương mặt của anh, chậm rãi hút sâu một hơi, cô lấy lại tinh thần hướng về cô gái đang mặc chiếc áo cưới đắt tiền kìa, mỉm cười, lễ phép chào hỏi
"Na Trát, đã lâu không gặp"
Cho dù đang mặc quần jean giản dị thì cử chỉ của Trịnh Sảng vẫn toát lên vẻ cao quý, tao nhã của quý tộc.
Cổ Lực Na Trát nhíu mày, nhìn cô gái đứng trước mặt mình, quần jean giản dị, sơ mi trắng cá tính, mái tóc dài duyên dáng xoả trên bờ vai ngọc. Cất giọng chua chát
"Ai cho cô vào đây, đây là hôn lễ của tôi và Hàn, không có thiệp mời thì một bước cũng không được vào, có hiểu không? Hay cô vẫn còn muốn mặt dày bám diếc thấy Hàn không buông, muốn đến đây gây rối hả?"
Cổ Lực Na Trát vênh váo không nể mặt ai, nhanh chống thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh. Trịnh Sảng dùng hết sức kìm nén cơn giận, hai tay bên đùi nắm chặt thành quyền, ngón tay cứ như thế mà cắm sâu vào da thịt, để lại một vết hằng đỏ tươi trên lòng bàn tay tam trắng trẻo.
"Anh ta không đáng để tôi gây rối, làm loạn đâu"
"Hừ, cô cho rằng mình là ai chứ? Bất quá cũng chỉ là một kẻ bị Hàn bỏ rơi. Vậy mà còn ở đây phách lối sao?"
Sau đó dùng ánh mắt kêu ngạo của người trên nhìn Trịnh Sảng, giọng điệu giễu cợt
"Cô cũng thật không biết xấu hổ a, còn có thể mặt dày mà chạy đến đây!"
Mọi người xung quanh lúc này mới chợt hiểu ra , liếc nhìn người con gái trong sáng như ngọc trước mặt, trong mắt lộ rõ vẻ xem thường cùng tiếc nuối không ngờ một cô gái xinh đẹp nổi bậc như thế lại đi làm kẻ thứ ba, mặt dày phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Trịnh Sảng nhàng nhạt nhìn Cổ Lực Na Trát đáy mắt lộ rõ chán ghét, sự tự giễu trong mắt lúc này càng sâu, sợ hãi và đau xót trong lòng giờ khắc này cũng đã lan đến tứ chi. Tự cười nhạo mình một tiếng, tay không tự chút được lần nữa nắm chặt lại
Trịnh Sảng..,,mày còn chưa chịu chết tâm sao?
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… Chợt!"Ai da, đây không phải hoa khôi của trường Chúng ta hay sao? Thế nào mà lại ăn mặc giản dị tới tham gia hôn lễ của tôi chứ!"Một giọng nữ chua ngoa vang lên từ phía sau lưng cô, khiến cô giật mình.Vẫn không rời mắt khỏi tấm hình cưới, ánh mắt ngưng động trên gương mặt của anh, chậm rãi hút sâu một hơi, cô lấy lại tinh thần hướng về cô gái đang mặc chiếc áo cưới đắt tiền kìa, mỉm cười, lễ phép chào hỏi"Na Trát, đã lâu không gặp"Cho dù đang mặc quần jean giản dị thì cử chỉ của Trịnh Sảng vẫn toát lên vẻ cao quý, tao nhã của quý tộc.Cổ Lực Na Trát nhíu mày, nhìn cô gái đứng trước mặt mình, quần jean giản dị, sơ mi trắng cá tính, mái tóc dài duyên dáng xoả trên bờ vai ngọc. Cất giọng chua chát"Ai cho cô vào đây, đây là hôn lễ của tôi và Hàn, không có thiệp mời thì một bước cũng không được vào, có hiểu không? Hay cô vẫn còn muốn mặt dày bám diếc thấy Hàn không buông, muốn đến đây gây rối hả?"Cổ Lực Na Trát vênh váo không nể mặt ai, nhanh chống thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh. Trịnh Sảng dùng hết sức kìm nén cơn giận, hai tay bên đùi nắm chặt thành quyền, ngón tay cứ như thế mà cắm sâu vào da thịt, để lại một vết hằng đỏ tươi trên lòng bàn tay tam trắng trẻo."Anh ta không đáng để tôi gây rối, làm loạn đâu""Hừ, cô cho rằng mình là ai chứ? Bất quá cũng chỉ là một kẻ bị Hàn bỏ rơi. Vậy mà còn ở đây phách lối sao?"Sau đó dùng ánh mắt kêu ngạo của người trên nhìn Trịnh Sảng, giọng điệu giễu cợt"Cô cũng thật không biết xấu hổ a, còn có thể mặt dày mà chạy đến đây!"Mọi người xung quanh lúc này mới chợt hiểu ra , liếc nhìn người con gái trong sáng như ngọc trước mặt, trong mắt lộ rõ vẻ xem thường cùng tiếc nuối không ngờ một cô gái xinh đẹp nổi bậc như thế lại đi làm kẻ thứ ba, mặt dày phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.Trịnh Sảng nhàng nhạt nhìn Cổ Lực Na Trát đáy mắt lộ rõ chán ghét, sự tự giễu trong mắt lúc này càng sâu, sợ hãi và đau xót trong lòng giờ khắc này cũng đã lan đến tứ chi. Tự cười nhạo mình một tiếng, tay không tự chút được lần nữa nắm chặt lạiTrịnh Sảng..,,mày còn chưa chịu chết tâm sao?