Trịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng…
Chương 17: Cuộc nói chuyện trong phòng làm việc
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… "Anh thật quá đáng!"Cửa phòng làm việc vừa Đống lại thì Trịnh Sảng đã bực dọc thét lên với anh"Tiểu Sảng, em bình tỉnh một chút, anh không thấy mình quá đáng chỗ nào hết"Dương Dương thản nhiên như không, ngồi xuống bàn làm việc"Ai bảo không! Em cho anh biết anh cút ngay đi cho em"Cô quát to hơn"Em, đây là nơi làm việc của anh, anh phải cút đi đâu đây..."Dương Dương gian trá hỏi lại.Trịnh Sảng hoàn toàn cứng họng, nói cũng đúng, đây là công ty của anh, nơi cô đang đứng là văn phòng của anh, vậy......."Anh, anh cút khỏi mắt em"Cô quay lưng về phía khác, không muốn nhưng thấy bộ mặt đáng ghét kia. Càng không muốn anh nhìn thấy cô khócVì sao chứ? Cô trốn anh 2 năm đến tận nơi này, vì sao vẫn để anh tìm được? Vì sao, vì sao anh lại cứ như vậy, giống như trước kia mà đối xử tốt với cô. Cô cứ tưởng rằng lần đó cô bỏ đi thì cũng trực tiếp đem trai tim và tình cảm của anh bớp nát không còn một mảnh. Cô cứ tưởng anh đã sớm quên cô đi, đâng hạnh phúc bên một người con gái khác, Tưởng rằng anh...sẽ hận cô....Nhưng anh lại một lần nữa tìm cô, che chở cô, an ủi cô....làm hết thải mọi thứ vốn đã bị cô vùi sâu dưới đáy tim, lại lần nữa bùng cháy.....Cô thừa biết, một khi ba cô vẫn còn ở trong cái nơi tâm tối đó thì cô vẫn là hòn đá cản chân anh...Vậy nên cô quyết định "buông"Không biết tự lúc nào, Dương Dương đã đi đến phía sau cô, anh chậm rãi dang tay, ôm cô vào lòng, thật chặt."Tiểu Sảng, đừng như vậy, anh mặc dù không biết 2 năm trước mình đã làm sai điều gì, nhưng anh xin lỗi em, tha thứ cho anh, chúng ta quay về, được không?"Anh thì thầm vào tai cô, nhẹ nhàng an ủi nội tâm trống rỗng"Em, Dương anh không sai, người sai là em, anh buông tay đi""Em bảo anh làm sao buông, Sảng, anh yêu em!"Amh vùi đầu vào cô, nhấm nháp hương thơm quen thuộc hằng nhớ nhung"Em xin lỗi"Cô cất giọng nghênh ngào"Sao lại khóc, cô ngốc này, anh nói cho em biết, cho dù em có không cần anh, vứt bỏ anh, anh nhất định sẽ giống như keo, dính lấy em không rời nữa bước""Anh..""Em không có quyền ngăn cản anh theo đuổi em"Anh đưa tay lên môi cô, vô cùng dịu dàng v**t v*.Xin lỗi mọi người nha! Mình dạo này kiểm tra nhiều quá hk ra Chap mới dc Hihi
"Anh thật quá đáng!"
Cửa phòng làm việc vừa Đống lại thì Trịnh Sảng đã bực dọc thét lên với anh
"Tiểu Sảng, em bình tỉnh một chút, anh không thấy mình quá đáng chỗ nào hết"
Dương Dương thản nhiên như không, ngồi xuống bàn làm việc
"Ai bảo không! Em cho anh biết anh cút ngay đi cho em"
Cô quát to hơn
"Em, đây là nơi làm việc của anh, anh phải cút đi đâu đây..."
Dương Dương gian trá hỏi lại.
Trịnh Sảng hoàn toàn cứng họng, nói cũng đúng, đây là công ty của anh, nơi cô đang đứng là văn phòng của anh, vậy.......
"Anh, anh cút khỏi mắt em"
Cô quay lưng về phía khác, không muốn nhưng thấy bộ mặt đáng ghét kia. Càng không muốn anh nhìn thấy cô khóc
Vì sao chứ? Cô trốn anh 2 năm đến tận nơi này, vì sao vẫn để anh tìm được? Vì sao, vì sao anh lại cứ như vậy, giống như trước kia mà đối xử tốt với cô. Cô cứ tưởng rằng lần đó cô bỏ đi thì cũng trực tiếp đem trai tim và tình cảm của anh bớp nát không còn một mảnh. Cô cứ tưởng anh đã sớm quên cô đi, đâng hạnh phúc bên một người con gái khác, Tưởng rằng anh...sẽ hận cô....
Nhưng anh lại một lần nữa tìm cô, che chở cô, an ủi cô....làm hết thải mọi thứ vốn đã bị cô vùi sâu dưới đáy tim, lại lần nữa bùng cháy.....
Cô thừa biết, một khi ba cô vẫn còn ở trong cái nơi tâm tối đó thì cô vẫn là hòn đá cản chân anh...Vậy nên cô quyết định "buông"
Không biết tự lúc nào, Dương Dương đã đi đến phía sau cô, anh chậm rãi dang tay, ôm cô vào lòng, thật chặt.
"Tiểu Sảng, đừng như vậy, anh mặc dù không biết 2 năm trước mình đã làm sai điều gì, nhưng anh xin lỗi em, tha thứ cho anh, chúng ta quay về, được không?"
Anh thì thầm vào tai cô, nhẹ nhàng an ủi nội tâm trống rỗng
"Em, Dương anh không sai, người sai là em, anh buông tay đi"
"Em bảo anh làm sao buông, Sảng, anh yêu em!"
Amh vùi đầu vào cô, nhấm nháp hương thơm quen thuộc hằng nhớ nhung
"Em xin lỗi"
Cô cất giọng nghênh ngào
"Sao lại khóc, cô ngốc này, anh nói cho em biết, cho dù em có không cần anh, vứt bỏ anh, anh nhất định sẽ giống như keo, dính lấy em không rời nữa bước"
"Anh.."
"Em không có quyền ngăn cản anh theo đuổi em"
Anh đưa tay lên môi cô, vô cùng dịu dàng v**t v*.
Xin lỗi mọi người nha! Mình dạo này kiểm tra nhiều quá hk ra Chap mới dc Hihi
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… "Anh thật quá đáng!"Cửa phòng làm việc vừa Đống lại thì Trịnh Sảng đã bực dọc thét lên với anh"Tiểu Sảng, em bình tỉnh một chút, anh không thấy mình quá đáng chỗ nào hết"Dương Dương thản nhiên như không, ngồi xuống bàn làm việc"Ai bảo không! Em cho anh biết anh cút ngay đi cho em"Cô quát to hơn"Em, đây là nơi làm việc của anh, anh phải cút đi đâu đây..."Dương Dương gian trá hỏi lại.Trịnh Sảng hoàn toàn cứng họng, nói cũng đúng, đây là công ty của anh, nơi cô đang đứng là văn phòng của anh, vậy......."Anh, anh cút khỏi mắt em"Cô quay lưng về phía khác, không muốn nhưng thấy bộ mặt đáng ghét kia. Càng không muốn anh nhìn thấy cô khócVì sao chứ? Cô trốn anh 2 năm đến tận nơi này, vì sao vẫn để anh tìm được? Vì sao, vì sao anh lại cứ như vậy, giống như trước kia mà đối xử tốt với cô. Cô cứ tưởng rằng lần đó cô bỏ đi thì cũng trực tiếp đem trai tim và tình cảm của anh bớp nát không còn một mảnh. Cô cứ tưởng anh đã sớm quên cô đi, đâng hạnh phúc bên một người con gái khác, Tưởng rằng anh...sẽ hận cô....Nhưng anh lại một lần nữa tìm cô, che chở cô, an ủi cô....làm hết thải mọi thứ vốn đã bị cô vùi sâu dưới đáy tim, lại lần nữa bùng cháy.....Cô thừa biết, một khi ba cô vẫn còn ở trong cái nơi tâm tối đó thì cô vẫn là hòn đá cản chân anh...Vậy nên cô quyết định "buông"Không biết tự lúc nào, Dương Dương đã đi đến phía sau cô, anh chậm rãi dang tay, ôm cô vào lòng, thật chặt."Tiểu Sảng, đừng như vậy, anh mặc dù không biết 2 năm trước mình đã làm sai điều gì, nhưng anh xin lỗi em, tha thứ cho anh, chúng ta quay về, được không?"Anh thì thầm vào tai cô, nhẹ nhàng an ủi nội tâm trống rỗng"Em, Dương anh không sai, người sai là em, anh buông tay đi""Em bảo anh làm sao buông, Sảng, anh yêu em!"Amh vùi đầu vào cô, nhấm nháp hương thơm quen thuộc hằng nhớ nhung"Em xin lỗi"Cô cất giọng nghênh ngào"Sao lại khóc, cô ngốc này, anh nói cho em biết, cho dù em có không cần anh, vứt bỏ anh, anh nhất định sẽ giống như keo, dính lấy em không rời nữa bước""Anh..""Em không có quyền ngăn cản anh theo đuổi em"Anh đưa tay lên môi cô, vô cùng dịu dàng v**t v*.Xin lỗi mọi người nha! Mình dạo này kiểm tra nhiều quá hk ra Chap mới dc Hihi