Trịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng…
Chương 20: Không thể giải thích
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… "Tiểu Sảng, em mau lên phòng thay quần áo, anh cùng em đi ăn"Dương Dương nói"Được"Dứt lời cô xoay lưng chuẩn bị rời điNhưng lúc vừa định đi thì cánh tay đã bị Trương Hàn nắm chặt."Sảng, anh không, anh, em tha thứ cho anh được không?"Anh ta nhìn cô, trong mắt đều là cầu xin"Em, chúng ta chia tay rồi"Cô cố gỡ tay của anh ra"Đừng như vậy được không!"Anh thấp giọng, có chút bất lực lực"Em không muốn lúng sâu nữa. Anh, từ lâu đã không còn là của em"Cô nói, cố nén giọt nước mắt đang trực chờ rơi xuống"Coi như anh xin em""Em, không thể"Lời cô vừa dứt cũng là lúc anh ta phải hứng chịu nắm đấm của Dương Dương, do qua bất ngờ, không kịp phản ứng, người anh hơi nghiêng, mất thân bằng đụng vào cạnh quầy tiếp tân, từ khoé môi chảy ra mộtgiọt máu nhỏ"Hàn, anh không sao chứ!"Cổ Lực Na Trát hốt hoảng chạy tới đỡ anh"Các người sao có thể làm như vậy?"Cô ta giỡ giọng quở trách"Dương Dương tôi xưa nay đánh người chưa bao giờ cần lí do, muốn đánh thì đánh thôi"Anh phủi phủi bàn tay mình, giọng nói khàn khàn"Anh, tôi sẽ kiện anh tội cố ý gây thương tích"Cô ta nghiến răng, cả đời này chưa ai dám nói như vậy với cô ta, cho dù người đó có là ai. Tổng giám đốc DSPN thì sao chứ! Đây là địa bàn của cô ta, là thành phố B, anh ta nhất định phải nể mặt gia tộc cô vài phần chứ!"Cứ tự nhiên"Anh nghênh ngang"Anh, nơi đây là thành phố B, tôi nghĩ anh cũng nên nể mặt tôi một chút"Cô tức giận nói"Oh, thì ra là vậy, tôi không biết.."Cổ Lực Na Trát nghe tới đây tự nhiên thấy đắc ý lạ thườngNhưng vẻ tự đắc anh duy trì không được lâu"Mà gia tộc cô là cái thá gì mà bắt Dương Dương tôi phải nể mặt"Vy sắp thi rồi nên chuyện sẽ ra chậm chút, qua thi bù sau nha
"Tiểu Sảng, em mau lên phòng thay quần áo, anh cùng em đi ăn"
Dương Dương nói
"Được"
Dứt lời cô xoay lưng chuẩn bị rời đi
Nhưng lúc vừa định đi thì cánh tay đã bị Trương Hàn nắm chặt.
"Sảng, anh không, anh, em tha thứ cho anh được không?"
Anh ta nhìn cô, trong mắt đều là cầu xin
"Em, chúng ta chia tay rồi"
Cô cố gỡ tay của anh ra
"Đừng như vậy được không!"
Anh thấp giọng, có chút bất lực lực
"Em không muốn lúng sâu nữa. Anh, từ lâu đã không còn là của em"
Cô nói, cố nén giọt nước mắt đang trực chờ rơi xuống
"Coi như anh xin em"
"Em, không thể"
Lời cô vừa dứt cũng là lúc anh ta phải hứng chịu nắm đấm của Dương Dương, do qua bất ngờ, không kịp phản ứng, người anh hơi nghiêng, mất thân bằng đụng vào cạnh quầy tiếp tân, từ khoé môi chảy ra một
giọt máu nhỏ
"Hàn, anh không sao chứ!"
Cổ Lực Na Trát hốt hoảng chạy tới đỡ anh
"Các người sao có thể làm như vậy?"
Cô ta giỡ giọng quở trách
"Dương Dương tôi xưa nay đánh người chưa bao giờ cần lí do, muốn đánh thì đánh thôi"
Anh phủi phủi bàn tay mình, giọng nói khàn khàn
"Anh, tôi sẽ kiện anh tội cố ý gây thương tích"
Cô ta nghiến răng, cả đời này chưa ai dám nói như vậy với cô ta, cho dù người đó có là ai. Tổng giám đốc DSPN thì sao chứ! Đây là địa bàn của cô ta, là thành phố B, anh ta nhất định phải nể mặt gia tộc cô vài phần chứ!
"Cứ tự nhiên"
Anh nghênh ngang
"Anh, nơi đây là thành phố B, tôi nghĩ anh cũng nên nể mặt tôi một chút"
Cô tức giận nói
"Oh, thì ra là vậy, tôi không biết.."
Cổ Lực Na Trát nghe tới đây tự nhiên thấy đắc ý lạ thường
Nhưng vẻ tự đắc anh duy trì không được lâu
"Mà gia tộc cô là cái thá gì mà bắt Dương Dương tôi phải nể mặt"
Vy sắp thi rồi nên chuyện sẽ ra chậm chút, qua thi bù sau nha
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… "Tiểu Sảng, em mau lên phòng thay quần áo, anh cùng em đi ăn"Dương Dương nói"Được"Dứt lời cô xoay lưng chuẩn bị rời điNhưng lúc vừa định đi thì cánh tay đã bị Trương Hàn nắm chặt."Sảng, anh không, anh, em tha thứ cho anh được không?"Anh ta nhìn cô, trong mắt đều là cầu xin"Em, chúng ta chia tay rồi"Cô cố gỡ tay của anh ra"Đừng như vậy được không!"Anh thấp giọng, có chút bất lực lực"Em không muốn lúng sâu nữa. Anh, từ lâu đã không còn là của em"Cô nói, cố nén giọt nước mắt đang trực chờ rơi xuống"Coi như anh xin em""Em, không thể"Lời cô vừa dứt cũng là lúc anh ta phải hứng chịu nắm đấm của Dương Dương, do qua bất ngờ, không kịp phản ứng, người anh hơi nghiêng, mất thân bằng đụng vào cạnh quầy tiếp tân, từ khoé môi chảy ra mộtgiọt máu nhỏ"Hàn, anh không sao chứ!"Cổ Lực Na Trát hốt hoảng chạy tới đỡ anh"Các người sao có thể làm như vậy?"Cô ta giỡ giọng quở trách"Dương Dương tôi xưa nay đánh người chưa bao giờ cần lí do, muốn đánh thì đánh thôi"Anh phủi phủi bàn tay mình, giọng nói khàn khàn"Anh, tôi sẽ kiện anh tội cố ý gây thương tích"Cô ta nghiến răng, cả đời này chưa ai dám nói như vậy với cô ta, cho dù người đó có là ai. Tổng giám đốc DSPN thì sao chứ! Đây là địa bàn của cô ta, là thành phố B, anh ta nhất định phải nể mặt gia tộc cô vài phần chứ!"Cứ tự nhiên"Anh nghênh ngang"Anh, nơi đây là thành phố B, tôi nghĩ anh cũng nên nể mặt tôi một chút"Cô tức giận nói"Oh, thì ra là vậy, tôi không biết.."Cổ Lực Na Trát nghe tới đây tự nhiên thấy đắc ý lạ thườngNhưng vẻ tự đắc anh duy trì không được lâu"Mà gia tộc cô là cái thá gì mà bắt Dương Dương tôi phải nể mặt"Vy sắp thi rồi nên chuyện sẽ ra chậm chút, qua thi bù sau nha