Trịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng…
Chương 22: Trịnh Sảng là "Sư tử Hà Đông"
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… "Này, anh có phải hơi quá đáng rồi không?"Tại một bàn ăn gần cửa sổ, gió hiu hiu thôi, mái tóc cô gái theo gió khẽ khàng tung bay."Anh đã khách sáo lắm rồi đấy! Nếu không em nghĩ cô ta có thể lành lặn bước ra khỏi công ty hay sao? Chưa đánh cho cô ta tàn phế đã là may mắn lắm rồi!"Dương Dương nhếch môi, như cười như không trả lời"A, thì ra Dương đại bồ tát đã quá nhân từ rồi! Là em không biết điều, còn ở đây oán trách anh phải vậy không?"Dứt lời cô không hề khách sao, nắm lấy tai Dương Dương kéo mạnh một cái."Ai da, em dám"Dương Dương đau đến nhíu mài"Anh nghĩ em không đam à?"Trịnh Sảng mỉm cười "Trìu mến" nhìn hắn, sau đó tăng lực tay."Tiểu, tiểu Sảng tốt bụng, hay em buông anh ra trước đi há! Có gì từ từ nói..."Anh cười gượng nhưng cô đầy uỷ khuất, sao cô lại dữ vậy chứ! Cứ tưởng ra ngoài hai năm thì cái tính thích đánh người kia cũng giảm lại đôi chút rồi chứ! Thật không ngờ....."Vậy còn nghe được"Dứt lời cô buông tay.Ai da, đau chết anh mà! Cái tai đáng yêu, tội nghiệp này, sao này màu phải chịu khổ dài dài rồi. Haizzz, Dương Dương thầm thở dài
"Này, anh có phải hơi quá đáng rồi không?"
Tại một bàn ăn gần cửa sổ, gió hiu hiu thôi, mái tóc cô gái theo gió khẽ khàng tung bay.
"Anh đã khách sáo lắm rồi đấy! Nếu không em nghĩ cô ta có thể lành lặn bước ra khỏi công ty hay sao? Chưa đánh cho cô ta tàn phế đã là may mắn lắm rồi!"
Dương Dương nhếch môi, như cười như không trả lời
"A, thì ra Dương đại bồ tát đã quá nhân từ rồi! Là em không biết điều, còn ở đây oán trách anh phải vậy không?"
Dứt lời cô không hề khách sao, nắm lấy tai Dương Dương kéo mạnh một cái.
"Ai da, em dám"
Dương Dương đau đến nhíu mài
"Anh nghĩ em không đam à?"
Trịnh Sảng mỉm cười "Trìu mến" nhìn hắn, sau đó tăng lực tay.
"Tiểu, tiểu Sảng tốt bụng, hay em buông anh ra trước đi há! Có gì từ từ nói..."
Anh cười gượng nhưng cô đầy uỷ khuất, sao cô lại dữ vậy chứ! Cứ tưởng ra ngoài hai năm thì cái tính thích đánh người kia cũng giảm lại đôi chút rồi chứ! Thật không ngờ.....
"Vậy còn nghe được"
Dứt lời cô buông tay.
Ai da, đau chết anh mà! Cái tai đáng yêu, tội nghiệp này, sao này màu phải chịu khổ dài dài rồi. Haizzz, Dương Dương thầm thở dài
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… "Này, anh có phải hơi quá đáng rồi không?"Tại một bàn ăn gần cửa sổ, gió hiu hiu thôi, mái tóc cô gái theo gió khẽ khàng tung bay."Anh đã khách sáo lắm rồi đấy! Nếu không em nghĩ cô ta có thể lành lặn bước ra khỏi công ty hay sao? Chưa đánh cho cô ta tàn phế đã là may mắn lắm rồi!"Dương Dương nhếch môi, như cười như không trả lời"A, thì ra Dương đại bồ tát đã quá nhân từ rồi! Là em không biết điều, còn ở đây oán trách anh phải vậy không?"Dứt lời cô không hề khách sao, nắm lấy tai Dương Dương kéo mạnh một cái."Ai da, em dám"Dương Dương đau đến nhíu mài"Anh nghĩ em không đam à?"Trịnh Sảng mỉm cười "Trìu mến" nhìn hắn, sau đó tăng lực tay."Tiểu, tiểu Sảng tốt bụng, hay em buông anh ra trước đi há! Có gì từ từ nói..."Anh cười gượng nhưng cô đầy uỷ khuất, sao cô lại dữ vậy chứ! Cứ tưởng ra ngoài hai năm thì cái tính thích đánh người kia cũng giảm lại đôi chút rồi chứ! Thật không ngờ....."Vậy còn nghe được"Dứt lời cô buông tay.Ai da, đau chết anh mà! Cái tai đáng yêu, tội nghiệp này, sao này màu phải chịu khổ dài dài rồi. Haizzz, Dương Dương thầm thở dài