Dịch: Qing Qing Lục Phong Hành ngồi ở trong thư phòng, cúi người cặm cụi viết một bức thư. Là một bức di chúc. Ông đã sống trên đời này được sáu mươi lăm năm rồi. Năm mười tuổi đi theo người cầm đầu đời trước lăn lộn khắp các con phố, mười hai tuổi thì gặp được người vợ yêu quý của mình, ba mươi tuổi thì trở thành một lão đại tiếng tăm lừng lẫy lúc bấy giờ, ba mươi sáu tuổi vui mừng chào đón đứa con trai yêu quý Lục Ninh Chu chào đời, bốn mươi tuổi mất vợ, hơn sáu mươi tuổi thì... Hơn sáu mươi tuổi thì phát hiện bản thân mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, cũng là thời kỳ mấu chốt nhất trong quá trình tẩy trắng sự nghiệp. Tâm trạng của ông vô cùng bình tĩnh, cảm thấy ông trời vẫn rất thiên vị cho ông ta. Muốn ông ta mang theo gậy gộc cướp địa bàn, làm một vài công việc vì người ta mà bán mạng để kiếm sống nhân lúc bản thân còn trẻ. Khi gặp được mẹ của Lục Ninh Chu, bản thân ông ta lúc đó vẫn còn là một kẻ thô lỗ, thấy con gái nhà người ta có tri thức lại hiểu lễ nghĩa thì lập tức nhìn…
Chương 49: Phiên ngoại 1: Trứng màu + lời cuối sách
Xúc XắcTác giả: Đông Phương Vân SơTruyện Đam MỹDịch: Qing Qing Lục Phong Hành ngồi ở trong thư phòng, cúi người cặm cụi viết một bức thư. Là một bức di chúc. Ông đã sống trên đời này được sáu mươi lăm năm rồi. Năm mười tuổi đi theo người cầm đầu đời trước lăn lộn khắp các con phố, mười hai tuổi thì gặp được người vợ yêu quý của mình, ba mươi tuổi thì trở thành một lão đại tiếng tăm lừng lẫy lúc bấy giờ, ba mươi sáu tuổi vui mừng chào đón đứa con trai yêu quý Lục Ninh Chu chào đời, bốn mươi tuổi mất vợ, hơn sáu mươi tuổi thì... Hơn sáu mươi tuổi thì phát hiện bản thân mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, cũng là thời kỳ mấu chốt nhất trong quá trình tẩy trắng sự nghiệp. Tâm trạng của ông vô cùng bình tĩnh, cảm thấy ông trời vẫn rất thiên vị cho ông ta. Muốn ông ta mang theo gậy gộc cướp địa bàn, làm một vài công việc vì người ta mà bán mạng để kiếm sống nhân lúc bản thân còn trẻ. Khi gặp được mẹ của Lục Ninh Chu, bản thân ông ta lúc đó vẫn còn là một kẻ thô lỗ, thấy con gái nhà người ta có tri thức lại hiểu lễ nghĩa thì lập tức nhìn… Dịch: Tú AnỞ một góc không ai biết của ốc đảo trên biển cát, một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng nơi xa, lặng lẽ nhìn hai người đang ôm và hôn nhau trên khinh khí cầu.Cô ta có chút cảm khái với suy nghĩ: Con trai đã gả như bát nước hắt đi...Người phụ nữ âm thầm xoay người, giơ tay phải chỉ trước mặt, một vòng xoáy màu bạc dần dần mở rộng ở lòng bàn tay của cô ta, cho đến khi kích cỡ đủ để một người đi qua.Người phụ nữ mặc váy đỏ bước vào bên trong, phút chốc vòng xoáy màu bạc biến mất giữa không khí, không còn tồn tại vết tích nào.Cô ta đến không gian có hình thú kỳ quái, một giọng máy móc lạnh lẽo vang lên:"Xác minh thân phận - người quản lý không gian. Chào mừng trở về "Đô thị bình minh", cô Dương..."___Lời cuối sách:Câu chuyện đến đây là kết thúc!Đầu tiên xin cảm ơn các chị em đã luôn sát cánh và khích lệ tôi, họ là:Lục Sâm ChâuArshra cách cáchGiấy mảnh béo lênVà cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi~Nhờ các bạn mà lần đầu viết truyện tôi có thể kiên trì đến một trăm nghìn chữ.Thật ra đề cương dự định ban đầu khi viết truyện này chỉ có ba chục nghìn chữ, về sau có thể là do tôi đã đánh giá thấp yêu cầu về tính hoàn chỉnh của viết truyện.Thật ra trong quá trình sáng tác còn rất nhiều điểm cần viết thêm, cần hoàn thiện, cần chuyển tiếp,... Mà tôi vẫn chưa làm được cảnh giới thứ ba "nhìn núi vẫn là núi, ngắm sông vẫn là sông", việc hoàn tất một câu chuyện bằng số chữ ngắn ngủi vẫn còn rất khó khăn với tôi.Vậy nên "Xúc xắc" vẫn luôn được viết đến bây giờ. Quyển sách này tôi vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng cũng là thành quả cho lần đầu sáng tác của tôi, tôi rất yêu thương trân trọng nó...Sáng tác tiếp theo là:"Bất cẩn bao nuôi đại nhân vật phải làm sao", Bánh quy ngọt nhược cường nha~ Chuyện về công thiếu kinh nghiệm, bao nuôi tình nhân nhỏ, kết quả bao nuôi phải nhân vật lớn! Đây cũng là một câu chuyện dài, mọi người có thể xem văn án tại trang cá nhân của tôi, hy vọng mọi người có thể ủng hộ!Năm mới may mắn, chúc mọi người đều ăn tết vui vẻ, vứt bỏ mọi phiền não, yêu các bạn
Dịch: Tú An
Ở một góc không ai biết của ốc đảo trên biển cát, một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng nơi xa, lặng lẽ nhìn hai người đang ôm và hôn nhau trên khinh khí cầu.
Cô ta có chút cảm khái với suy nghĩ: Con trai đã gả như bát nước hắt đi...
Người phụ nữ âm thầm xoay người, giơ tay phải chỉ trước mặt, một vòng xoáy màu bạc dần dần mở rộng ở lòng bàn tay của cô ta, cho đến khi kích cỡ đủ để một người đi qua.
Người phụ nữ mặc váy đỏ bước vào bên trong, phút chốc vòng xoáy màu bạc biến mất giữa không khí, không còn tồn tại vết tích nào.
Cô ta đến không gian có hình thú kỳ quái, một giọng máy móc lạnh lẽo vang lên:
"Xác minh thân phận - người quản lý không gian. Chào mừng trở về "Đô thị bình minh", cô Dương..."
___
Lời cuối sách:
Câu chuyện đến đây là kết thúc!
Đầu tiên xin cảm ơn các chị em đã luôn sát cánh và khích lệ tôi, họ là:
Lục Sâm Châu
Arshra cách cách
Giấy mảnh béo lên
Và cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi~
Nhờ các bạn mà lần đầu viết truyện tôi có thể kiên trì đến một trăm nghìn chữ.
Thật ra đề cương dự định ban đầu khi viết truyện này chỉ có ba chục nghìn chữ, về sau có thể là do tôi đã đánh giá thấp yêu cầu về tính hoàn chỉnh của viết truyện.
Thật ra trong quá trình sáng tác còn rất nhiều điểm cần viết thêm, cần hoàn thiện, cần chuyển tiếp,... Mà tôi vẫn chưa làm được cảnh giới thứ ba "nhìn núi vẫn là núi, ngắm sông vẫn là sông", việc hoàn tất một câu chuyện bằng số chữ ngắn ngủi vẫn còn rất khó khăn với tôi.
Vậy nên "Xúc xắc" vẫn luôn được viết đến bây giờ. Quyển sách này tôi vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng cũng là thành quả cho lần đầu sáng tác của tôi, tôi rất yêu thương trân trọng nó...
Sáng tác tiếp theo là:
"Bất cẩn bao nuôi đại nhân vật phải làm sao", Bánh quy ngọt nhược cường nha~ Chuyện về công thiếu kinh nghiệm, bao nuôi tình nhân nhỏ, kết quả bao nuôi phải nhân vật lớn! Đây cũng là một câu chuyện dài, mọi người có thể xem văn án tại trang cá nhân của tôi, hy vọng mọi người có thể ủng hộ!
Năm mới may mắn, chúc mọi người đều ăn tết vui vẻ, vứt bỏ mọi phiền não, yêu các bạn
Xúc XắcTác giả: Đông Phương Vân SơTruyện Đam MỹDịch: Qing Qing Lục Phong Hành ngồi ở trong thư phòng, cúi người cặm cụi viết một bức thư. Là một bức di chúc. Ông đã sống trên đời này được sáu mươi lăm năm rồi. Năm mười tuổi đi theo người cầm đầu đời trước lăn lộn khắp các con phố, mười hai tuổi thì gặp được người vợ yêu quý của mình, ba mươi tuổi thì trở thành một lão đại tiếng tăm lừng lẫy lúc bấy giờ, ba mươi sáu tuổi vui mừng chào đón đứa con trai yêu quý Lục Ninh Chu chào đời, bốn mươi tuổi mất vợ, hơn sáu mươi tuổi thì... Hơn sáu mươi tuổi thì phát hiện bản thân mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, cũng là thời kỳ mấu chốt nhất trong quá trình tẩy trắng sự nghiệp. Tâm trạng của ông vô cùng bình tĩnh, cảm thấy ông trời vẫn rất thiên vị cho ông ta. Muốn ông ta mang theo gậy gộc cướp địa bàn, làm một vài công việc vì người ta mà bán mạng để kiếm sống nhân lúc bản thân còn trẻ. Khi gặp được mẹ của Lục Ninh Chu, bản thân ông ta lúc đó vẫn còn là một kẻ thô lỗ, thấy con gái nhà người ta có tri thức lại hiểu lễ nghĩa thì lập tức nhìn… Dịch: Tú AnỞ một góc không ai biết của ốc đảo trên biển cát, một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng nơi xa, lặng lẽ nhìn hai người đang ôm và hôn nhau trên khinh khí cầu.Cô ta có chút cảm khái với suy nghĩ: Con trai đã gả như bát nước hắt đi...Người phụ nữ âm thầm xoay người, giơ tay phải chỉ trước mặt, một vòng xoáy màu bạc dần dần mở rộng ở lòng bàn tay của cô ta, cho đến khi kích cỡ đủ để một người đi qua.Người phụ nữ mặc váy đỏ bước vào bên trong, phút chốc vòng xoáy màu bạc biến mất giữa không khí, không còn tồn tại vết tích nào.Cô ta đến không gian có hình thú kỳ quái, một giọng máy móc lạnh lẽo vang lên:"Xác minh thân phận - người quản lý không gian. Chào mừng trở về "Đô thị bình minh", cô Dương..."___Lời cuối sách:Câu chuyện đến đây là kết thúc!Đầu tiên xin cảm ơn các chị em đã luôn sát cánh và khích lệ tôi, họ là:Lục Sâm ChâuArshra cách cáchGiấy mảnh béo lênVà cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi~Nhờ các bạn mà lần đầu viết truyện tôi có thể kiên trì đến một trăm nghìn chữ.Thật ra đề cương dự định ban đầu khi viết truyện này chỉ có ba chục nghìn chữ, về sau có thể là do tôi đã đánh giá thấp yêu cầu về tính hoàn chỉnh của viết truyện.Thật ra trong quá trình sáng tác còn rất nhiều điểm cần viết thêm, cần hoàn thiện, cần chuyển tiếp,... Mà tôi vẫn chưa làm được cảnh giới thứ ba "nhìn núi vẫn là núi, ngắm sông vẫn là sông", việc hoàn tất một câu chuyện bằng số chữ ngắn ngủi vẫn còn rất khó khăn với tôi.Vậy nên "Xúc xắc" vẫn luôn được viết đến bây giờ. Quyển sách này tôi vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng cũng là thành quả cho lần đầu sáng tác của tôi, tôi rất yêu thương trân trọng nó...Sáng tác tiếp theo là:"Bất cẩn bao nuôi đại nhân vật phải làm sao", Bánh quy ngọt nhược cường nha~ Chuyện về công thiếu kinh nghiệm, bao nuôi tình nhân nhỏ, kết quả bao nuôi phải nhân vật lớn! Đây cũng là một câu chuyện dài, mọi người có thể xem văn án tại trang cá nhân của tôi, hy vọng mọi người có thể ủng hộ!Năm mới may mắn, chúc mọi người đều ăn tết vui vẻ, vứt bỏ mọi phiền não, yêu các bạn