Trịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng…
Chương 37: Nên trở về rồi
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… "Dương, em, muốn xuất viện"Cô nói, có chút hoảng loạn cùng mơ hồ"Tiểu Sảng, đừng trốn tránh, bà nội nói nhớ em, muốn gặp em, nhớ đến nổi bệnh cũng trở nặng. Mẹ cũng nhớ em, mẹ nói bà không nên đẩy em, rất lo lắng cho sức khoẻ cùng vết thương của em. Còn ba, ông đã tìm kiếm khắp nơi, mấy năm rồi, em cũng nên trở về nhà rồi. Trở về với thân phận cùng con người thật của mình."Dương Dương chân thành khuyênCô không phải không muốn về, rất muốn là chuyện khác, nhưng lại sợ với đối mặt với cảm giác mất mát đó, sợ phải đối mặt với ánh mắt giận dữ của mẹ, cùng sự thất vọng của bà!!!!"Em........""Con làm sao hả?"Giọng nói này......là ba DươngCùng lúc đó cửa phòng được đẩy vào"Ba, không phải nói là tối mới đến sao?"Dương Dương có chút ngạc nhiên"Không phải là sợ đứa nhỏ ngỗ nghịch này chạy mất sao? Thật không hiểu chuyện! Lại bỏ nhà đi lâu như vậy!!! Còn không biết cả nhà lo lắng cho con tới mức nào sao?"Ba Dương hướng cô, cao giọng mắng"Này, im, im ngay, anh đang nói cái gì thế hả? Vừa tìm được còn bé lại muốn làm nó bỏ đi nữa sao?"Mẹ Dương tức giận trừng ôngAi lại không biết bà yêu thương đứa con gái này chứ! Đôi khi còn hơn cả con do bà sinh, lần đó là vì quá sốt ruột, không ngờ đứa ngốc này lại bỏ đi biền biệt suốt mấy năm ròng, hại bà lo lắng gần chết.
"Dương, em, muốn xuất viện"
Cô nói, có chút hoảng loạn cùng mơ hồ
"Tiểu Sảng, đừng trốn tránh, bà nội nói nhớ em, muốn gặp em, nhớ đến nổi bệnh cũng trở nặng. Mẹ cũng nhớ em, mẹ nói bà không nên đẩy em, rất lo lắng cho sức khoẻ cùng vết thương của em. Còn ba, ông đã tìm kiếm khắp nơi, mấy năm rồi, em cũng nên trở về nhà rồi. Trở về với thân phận cùng con người thật của mình."
Dương Dương chân thành khuyên
Cô không phải không muốn về, rất muốn là chuyện khác, nhưng lại sợ với đối mặt với cảm giác mất mát đó, sợ phải đối mặt với ánh mắt giận dữ của mẹ, cùng sự thất vọng của bà!!!!
"Em........"
"Con làm sao hả?"
Giọng nói này......là ba Dương
Cùng lúc đó cửa phòng được đẩy vào
"Ba, không phải nói là tối mới đến sao?"
Dương Dương có chút ngạc nhiên
"Không phải là sợ đứa nhỏ ngỗ nghịch này chạy mất sao? Thật không hiểu chuyện! Lại bỏ nhà đi lâu như vậy!!! Còn không biết cả nhà lo lắng cho con tới mức nào sao?"
Ba Dương hướng cô, cao giọng mắng
"Này, im, im ngay, anh đang nói cái gì thế hả? Vừa tìm được còn bé lại muốn làm nó bỏ đi nữa sao?"
Mẹ Dương tức giận trừng ông
Ai lại không biết bà yêu thương đứa con gái này chứ! Đôi khi còn hơn cả con do bà sinh, lần đó là vì quá sốt ruột, không ngờ đứa ngốc này lại bỏ đi biền biệt suốt mấy năm ròng, hại bà lo lắng gần chết.
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… "Dương, em, muốn xuất viện"Cô nói, có chút hoảng loạn cùng mơ hồ"Tiểu Sảng, đừng trốn tránh, bà nội nói nhớ em, muốn gặp em, nhớ đến nổi bệnh cũng trở nặng. Mẹ cũng nhớ em, mẹ nói bà không nên đẩy em, rất lo lắng cho sức khoẻ cùng vết thương của em. Còn ba, ông đã tìm kiếm khắp nơi, mấy năm rồi, em cũng nên trở về nhà rồi. Trở về với thân phận cùng con người thật của mình."Dương Dương chân thành khuyênCô không phải không muốn về, rất muốn là chuyện khác, nhưng lại sợ với đối mặt với cảm giác mất mát đó, sợ phải đối mặt với ánh mắt giận dữ của mẹ, cùng sự thất vọng của bà!!!!"Em........""Con làm sao hả?"Giọng nói này......là ba DươngCùng lúc đó cửa phòng được đẩy vào"Ba, không phải nói là tối mới đến sao?"Dương Dương có chút ngạc nhiên"Không phải là sợ đứa nhỏ ngỗ nghịch này chạy mất sao? Thật không hiểu chuyện! Lại bỏ nhà đi lâu như vậy!!! Còn không biết cả nhà lo lắng cho con tới mức nào sao?"Ba Dương hướng cô, cao giọng mắng"Này, im, im ngay, anh đang nói cái gì thế hả? Vừa tìm được còn bé lại muốn làm nó bỏ đi nữa sao?"Mẹ Dương tức giận trừng ôngAi lại không biết bà yêu thương đứa con gái này chứ! Đôi khi còn hơn cả con do bà sinh, lần đó là vì quá sốt ruột, không ngờ đứa ngốc này lại bỏ đi biền biệt suốt mấy năm ròng, hại bà lo lắng gần chết.