Tác giả:

Trịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng…

Chương 61: Cảm động đến phát khóc >_

Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… Hốc mắt Trịnh Sảng đỏ lên, từng chuỗi nước ấm nóng chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm lại khiến người ta đau lòng. Dương Dương thấy cô khóc liêng cuống lên, vội vàng vừa dỗ vừa lau nước mắt cho cô"Vợ à, đừng khóc, đừng khóc nữa mà, em nói xem, lúc nãy anh vừa nói sẽ không để em khóc nữa, sao giờ lại....thôi, ngoan, ngoan nào!!! Không khóc nữa""Dương, có anh thật tốt!"Trịnh Sảng mỉm cười nói, bộ dạng vừa khóc vừa cười này thật khó coi muốn chết, nếu để người khác nhìn thấy chắc là sẽ cười ra nước mắt nhưng nó lại khiến trái tim anh nhói đau."Tất nhiên là vậy rồi, cho nên em đừng bao giờ rời khỏi anh nữa, nếu không anh sẽ rất đau lòng!! Biết không?"Trịnh Sảng nghiêm túc gật đầu một cái.Đang định diễn cảnh ân ái thêm một lúc thì cửa phòng đột nhiên mở ra.Bà Dương vừa nhìn thấy cháu dâu nước mắt đầm đìa thì máu giận lại sôi lên, hung hăng trừng Dương Dương một cái"Cái thằng trời đánh này, có tin bà đây đánh chết con không? Tiểu Sảng vừa mới tỉnh lại con lại bắt nạt nó thành thế này??? Thật chẳng ra sao."Mắng người xong, bà Dương nhanh chóng lao đến bên cháu dâu đáng yêu. Xoa xoa dỗ dành"Ngoan, đừng khóc nữa nhé! Nếu không bà đem nó đánh chết cho cháu hả giận được không?"Dương Dương nằm không cũng trúng đạn, oan uổng không thôi! Phải biết là anh chưa có làm gì nha! Bà lại muốn đánh chết anh! Công bằng ở đâu?Bà Dương thấy con trai chịu uỷ khuất thì lên tiếng nói giúp"Mẹ, mẹ xem lúc này Dương Dương đang ôm Tiểu Sảng mà! Sao có thể bắt nạt nó. Tiểu Sảng con nói xem có phải vậy không?"Ai đó được nói đỡ, trong lòng liền vui vẻ, công bằng ở đây rồi!! Giờ anh thật muốn lại ôm mẹ một cái!!! Thật yêu mẹ muốn chết mà!!Trịnh Sảng gối đầu lên đùi bà, cười hì hì"Bà à! Là anh ấy, anh ấy làm con khóc đấy!!"Ngay sau đó thì chân người nào đấy bị dẫm một cái thật đau, khiến anh phải nhảy cò cò loạn lên, không ngừng gào thét"Bà à! Con không có!! Con bị oan mà!!""Tiểu Sảng nói như thế còn không có, con tưởng bà bị ngốc à!!"Trịnh Sảng nhìn cảnh này thì cười đến đau cả ruột, sau đó mới chậm chạp bổ sung thêm một câu"Anh ấy làm con cảm động đến mức phát khóc!!"Ai đó: Vợ à, sao em không nói sớm chứ? Như vậy sẽ hại chết người đó nha!!!!>_

Hốc mắt Trịnh Sảng đỏ lên, từng chuỗi nước ấm nóng chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm lại khiến người ta đau lòng. Dương Dương thấy cô khóc liêng cuống lên, vội vàng vừa dỗ vừa lau nước mắt cho cô

"Vợ à, đừng khóc, đừng khóc nữa mà, em nói xem, lúc nãy anh vừa nói sẽ không để em khóc nữa, sao giờ lại....thôi, ngoan, ngoan nào!!! Không khóc nữa"

"Dương, có anh thật tốt!"

Trịnh Sảng mỉm cười nói, bộ dạng vừa khóc vừa cười này thật khó coi muốn chết, nếu để người khác nhìn thấy chắc là sẽ cười ra nước mắt nhưng nó lại khiến trái tim anh nhói đau.

"Tất nhiên là vậy rồi, cho nên em đừng bao giờ rời khỏi anh nữa, nếu không anh sẽ rất đau lòng!! Biết không?"

Trịnh Sảng nghiêm túc gật đầu một cái.

Đang định diễn cảnh ân ái thêm một lúc thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Bà Dương vừa nhìn thấy cháu dâu nước mắt đầm đìa thì máu giận lại sôi lên, hung hăng trừng Dương Dương một cái

"Cái thằng trời đánh này, có tin bà đây đánh chết con không? Tiểu Sảng vừa mới tỉnh lại con lại bắt nạt nó thành thế này??? Thật chẳng ra sao."

Mắng người xong, bà Dương nhanh chóng lao đến bên cháu dâu đáng yêu. Xoa xoa dỗ dành

"Ngoan, đừng khóc nữa nhé! Nếu không bà đem nó đánh chết cho cháu hả giận được không?"

Dương Dương nằm không cũng trúng đạn, oan uổng không thôi! Phải biết là anh chưa có làm gì nha! Bà lại muốn đánh chết anh! Công bằng ở đâu?

Bà Dương thấy con trai chịu uỷ khuất thì lên tiếng nói giúp

"Mẹ, mẹ xem lúc này Dương Dương đang ôm Tiểu Sảng mà! Sao có thể bắt nạt nó. Tiểu Sảng con nói xem có phải vậy không?"

Ai đó được nói đỡ, trong lòng liền vui vẻ, công bằng ở đây rồi!! Giờ anh thật muốn lại ôm mẹ một cái!!! Thật yêu mẹ muốn chết mà!!

Trịnh Sảng gối đầu lên đùi bà, cười hì hì

"Bà à! Là anh ấy, anh ấy làm con khóc đấy!!"

Ngay sau đó thì chân người nào đấy bị dẫm một cái thật đau, khiến anh phải nhảy cò cò loạn lên, không ngừng gào thét

"Bà à! Con không có!! Con bị oan mà!!"

"Tiểu Sảng nói như thế còn không có, con tưởng bà bị ngốc à!!"

Trịnh Sảng nhìn cảnh này thì cười đến đau cả ruột, sau đó mới chậm chạp bổ sung thêm một câu

"Anh ấy làm con cảm động đến mức phát khóc!!"

Ai đó: Vợ à, sao em không nói sớm chứ? Như vậy sẽ hại chết người đó nha!!!!>_

Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… Hốc mắt Trịnh Sảng đỏ lên, từng chuỗi nước ấm nóng chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm lại khiến người ta đau lòng. Dương Dương thấy cô khóc liêng cuống lên, vội vàng vừa dỗ vừa lau nước mắt cho cô"Vợ à, đừng khóc, đừng khóc nữa mà, em nói xem, lúc nãy anh vừa nói sẽ không để em khóc nữa, sao giờ lại....thôi, ngoan, ngoan nào!!! Không khóc nữa""Dương, có anh thật tốt!"Trịnh Sảng mỉm cười nói, bộ dạng vừa khóc vừa cười này thật khó coi muốn chết, nếu để người khác nhìn thấy chắc là sẽ cười ra nước mắt nhưng nó lại khiến trái tim anh nhói đau."Tất nhiên là vậy rồi, cho nên em đừng bao giờ rời khỏi anh nữa, nếu không anh sẽ rất đau lòng!! Biết không?"Trịnh Sảng nghiêm túc gật đầu một cái.Đang định diễn cảnh ân ái thêm một lúc thì cửa phòng đột nhiên mở ra.Bà Dương vừa nhìn thấy cháu dâu nước mắt đầm đìa thì máu giận lại sôi lên, hung hăng trừng Dương Dương một cái"Cái thằng trời đánh này, có tin bà đây đánh chết con không? Tiểu Sảng vừa mới tỉnh lại con lại bắt nạt nó thành thế này??? Thật chẳng ra sao."Mắng người xong, bà Dương nhanh chóng lao đến bên cháu dâu đáng yêu. Xoa xoa dỗ dành"Ngoan, đừng khóc nữa nhé! Nếu không bà đem nó đánh chết cho cháu hả giận được không?"Dương Dương nằm không cũng trúng đạn, oan uổng không thôi! Phải biết là anh chưa có làm gì nha! Bà lại muốn đánh chết anh! Công bằng ở đâu?Bà Dương thấy con trai chịu uỷ khuất thì lên tiếng nói giúp"Mẹ, mẹ xem lúc này Dương Dương đang ôm Tiểu Sảng mà! Sao có thể bắt nạt nó. Tiểu Sảng con nói xem có phải vậy không?"Ai đó được nói đỡ, trong lòng liền vui vẻ, công bằng ở đây rồi!! Giờ anh thật muốn lại ôm mẹ một cái!!! Thật yêu mẹ muốn chết mà!!Trịnh Sảng gối đầu lên đùi bà, cười hì hì"Bà à! Là anh ấy, anh ấy làm con khóc đấy!!"Ngay sau đó thì chân người nào đấy bị dẫm một cái thật đau, khiến anh phải nhảy cò cò loạn lên, không ngừng gào thét"Bà à! Con không có!! Con bị oan mà!!""Tiểu Sảng nói như thế còn không có, con tưởng bà bị ngốc à!!"Trịnh Sảng nhìn cảnh này thì cười đến đau cả ruột, sau đó mới chậm chạp bổ sung thêm một câu"Anh ấy làm con cảm động đến mức phát khóc!!"Ai đó: Vợ à, sao em không nói sớm chứ? Như vậy sẽ hại chết người đó nha!!!!>_

Chương 61: Cảm động đến phát khóc >_