Tác giả:

Trịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng…

Chương 69: Thuận theo tự nhiên

Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… "Đúng vậy!" Trầm mặt một lúc lâu ba Dương mới trả lời."Thôi, đừng nói chuyện này nữa! Tiểu Sảng à! Con khi nào thì có thể cho bà bế cháu"Bà Dương nói"A, cái này...."Trịnh Sảng nghe nói thế liền đỏ mặt, quay sang Dương Dương, dùng ánh mắt cầu cứuBà xã đã cầu, anh đương nhiên rất sẵn sàng làm anh hừng cứu mỹ nhân, giúp cô qua ải"Bà à! Chuyện này nói còn rất sớm, hơn nữa lúc này con còn chưa muốn có con!"Dương Dương nóiMọi người trong nhà nghe đến đây đều sửng sốt cả lên."Đã bao nhiêu tuổi rồi con chưa muốn có con! Cái thằng này, như vậy là không được đâu!"Mẹ Dương nói, sắc mặt có chút bất đắc dĩ"Không phải, chỉ là...con và Tiểu Sảng xa nhau mấy năm dài, nói thật, con muốn hưởng thế giới riêng của hai người thêm vài năm nữa."Dương Dương giải thích, quả thật anh không muốn lúc này tự dưng lại chui ra một đứa bé xen vào cuộc sống của anh và cô. Muốn có con phải chờ vài năm nữa đã.Trịnh Sảng nghe Dương Dương nói vậy thì khẽ chau mài, cô biết, ba, mẹ và cả bà đều rất mong có một đứa cháu. Cô...cũng muốn. Nhưng anh đã nói thế....."Không cần như vậy, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi!"Như vậy vừa đúng không làm ai buồn lòng. Cứ thuân theo tự nhiên, theo ý trời vậy."Tiểu Sảng nói đúng. Bà cũng không ép hai đứa có em bé sớm, cứ thuận theo tự nhiên đi."Bà Dương cười hiền lành, nhưng trong mắt không tránh khỏi thất vọng.Trịnh Sảng vừa nhìn bà liền thấy đau lòng, vội đến ngồi cạnh bà, mỉm cười tựa đầu vào vai bà, an ủi một chút.Bà Dương thấy cháu cưng như thế thì làm sao nỡ mà bắt ép, bàn tay ấm áp xoa xoa lưng đứa cháu nhỏ, trong mắt đều là cưng chiều.Ba Dương không nói gì, ông thừa biết đứa con này của mình cố chấp đến thế nào, có khuyên cũng vô dụng thôi, như vậy đi, thuận theo tự nhiên cũng tốt.

"Đúng vậy!" Trầm mặt một lúc lâu ba Dương mới trả lời.

"Thôi, đừng nói chuyện này nữa! Tiểu Sảng à! Con khi nào thì có thể cho bà bế cháu"

Bà Dương nói

"A, cái này...."

Trịnh Sảng nghe nói thế liền đỏ mặt, quay sang Dương Dương, dùng ánh mắt cầu cứu

Bà xã đã cầu, anh đương nhiên rất sẵn sàng làm anh hừng cứu mỹ nhân, giúp cô qua ải

"Bà à! Chuyện này nói còn rất sớm, hơn nữa lúc này con còn chưa muốn có con!"

Dương Dương nói

Mọi người trong nhà nghe đến đây đều sửng sốt cả lên.

"Đã bao nhiêu tuổi rồi con chưa muốn có con! Cái thằng này, như vậy là không được đâu!"

Mẹ Dương nói, sắc mặt có chút bất đắc dĩ

"Không phải, chỉ là...con và Tiểu Sảng xa nhau mấy năm dài, nói thật, con muốn hưởng thế giới riêng của hai người thêm vài năm nữa."

Dương Dương giải thích, quả thật anh không muốn lúc này tự dưng lại chui ra một đứa bé xen vào cuộc sống của anh và cô. Muốn có con phải chờ vài năm nữa đã.

Trịnh Sảng nghe Dương Dương nói vậy thì khẽ chau mài, cô biết, ba, mẹ và cả bà đều rất mong có một đứa cháu. Cô...cũng muốn. Nhưng anh đã nói thế.....

"Không cần như vậy, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi!"

Như vậy vừa đúng không làm ai buồn lòng. Cứ thuân theo tự nhiên, theo ý trời vậy.

"Tiểu Sảng nói đúng. Bà cũng không ép hai đứa có em bé sớm, cứ thuận theo tự nhiên đi."

Bà Dương cười hiền lành, nhưng trong mắt không tránh khỏi thất vọng.

Trịnh Sảng vừa nhìn bà liền thấy đau lòng, vội đến ngồi cạnh bà, mỉm cười tựa đầu vào vai bà, an ủi một chút.

Bà Dương thấy cháu cưng như thế thì làm sao nỡ mà bắt ép, bàn tay ấm áp xoa xoa lưng đứa cháu nhỏ, trong mắt đều là cưng chiều.

Ba Dương không nói gì, ông thừa biết đứa con này của mình cố chấp đến thế nào, có khuyên cũng vô dụng thôi, như vậy đi, thuận theo tự nhiên cũng tốt.

Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… "Đúng vậy!" Trầm mặt một lúc lâu ba Dương mới trả lời."Thôi, đừng nói chuyện này nữa! Tiểu Sảng à! Con khi nào thì có thể cho bà bế cháu"Bà Dương nói"A, cái này...."Trịnh Sảng nghe nói thế liền đỏ mặt, quay sang Dương Dương, dùng ánh mắt cầu cứuBà xã đã cầu, anh đương nhiên rất sẵn sàng làm anh hừng cứu mỹ nhân, giúp cô qua ải"Bà à! Chuyện này nói còn rất sớm, hơn nữa lúc này con còn chưa muốn có con!"Dương Dương nóiMọi người trong nhà nghe đến đây đều sửng sốt cả lên."Đã bao nhiêu tuổi rồi con chưa muốn có con! Cái thằng này, như vậy là không được đâu!"Mẹ Dương nói, sắc mặt có chút bất đắc dĩ"Không phải, chỉ là...con và Tiểu Sảng xa nhau mấy năm dài, nói thật, con muốn hưởng thế giới riêng của hai người thêm vài năm nữa."Dương Dương giải thích, quả thật anh không muốn lúc này tự dưng lại chui ra một đứa bé xen vào cuộc sống của anh và cô. Muốn có con phải chờ vài năm nữa đã.Trịnh Sảng nghe Dương Dương nói vậy thì khẽ chau mài, cô biết, ba, mẹ và cả bà đều rất mong có một đứa cháu. Cô...cũng muốn. Nhưng anh đã nói thế....."Không cần như vậy, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi!"Như vậy vừa đúng không làm ai buồn lòng. Cứ thuân theo tự nhiên, theo ý trời vậy."Tiểu Sảng nói đúng. Bà cũng không ép hai đứa có em bé sớm, cứ thuận theo tự nhiên đi."Bà Dương cười hiền lành, nhưng trong mắt không tránh khỏi thất vọng.Trịnh Sảng vừa nhìn bà liền thấy đau lòng, vội đến ngồi cạnh bà, mỉm cười tựa đầu vào vai bà, an ủi một chút.Bà Dương thấy cháu cưng như thế thì làm sao nỡ mà bắt ép, bàn tay ấm áp xoa xoa lưng đứa cháu nhỏ, trong mắt đều là cưng chiều.Ba Dương không nói gì, ông thừa biết đứa con này của mình cố chấp đến thế nào, có khuyên cũng vô dụng thôi, như vậy đi, thuận theo tự nhiên cũng tốt.

Chương 69: Thuận theo tự nhiên