Trịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng…
Chương 71: Anh là chó sao?
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… Sắc mặt cô theo từng lời nói của anh ngày một khó coi, anh cho rằng cô trở lại bên anh là vì những thứ này sao?"Dương, em không cần những....."Lời cô mới buông được một nữa thị đã bị anh cắt ngang"Đây là sính lễ"Giọng nói âm trầm, đây từ tính vang lên bên tai với khoảng cách gần, làm cô cảm thấy khó chịu."Sính lễ? Anh.....""Đúng, là sính lễ. Tiểu Sảng, anh không chắc mình có thể bảo vệ em mãi mãi, lúc nào cũng bên cạnh em được thế nên đây là sự đảm bảo, cũng là lời hứa hẹn tốt nhất dành cho em"Anh thấp giọng? Tiếp tục nói"Nhưng....."cô nhíu mày, đính nói gì đó"Không nhưng nhị gì nữa. Những thứ này đã được chuyển thành tên của em thì tức là của em rồi. Dương Dương anh không hẹp hòi tới mức lấy lại đâu!!!"Dứt lời anh cắn nhẹ vào cổ cô, nhẹ nhàng m*n tr*n xương quai xanh tuyệt đẹpMặt Trịnh Sảng méo mó, cái tên này đúng là sắc lang nha!!!"Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?"Cô khó chịu nói, quay đầu, cực lực né tránh anh"Em không thể đứng yên một chút được sao? Sính lễ cũng trao cho em rồi, giờ cũng nên tới lúc em tặng "hồi môn" cho anh rồi nhỉ? Ngoan một chút, anh sẽ nhẹ nhàng!!"Mặt Trịnh Sảng lúc này đã đỏ như quả cà chua, trời ạ! Có kiểu tặng hồi môn thế này sao? @[email protected]"Anh không biết xấu hổ!"Cô tức giận mắng, rõ ràng lúc nãy còn đang nói chuyện rất nghiêm túc, sao bây giờ lại thành cái dạng này."Không phải từ hai năm trước em đã biết chuyện này rồi sao? Bà xã à! Nói đi nói lại một câu chán lắm, hay đổi câu khác đi!!!!"Từng lời nói ám muội được anh không ngừng thốt ra. Con người này làm sao vậy chứ? Rốt cục anh có bao nhiêu cái mặt nạ đây? Một mặt lạnh lùng, lãnh khốc; một mặt trẻ con dịu dàng; lại còn cái gọi là mặt dày =_=Dương Dương càng không nhàn rỗi mà để ý đến vẻ trầm tư của cô lúc này. Cái anh thấy chính là sự mất tập trung vào "chuyên môn"Thế nên rất nhanh sao đó, trên chiếc cổ trắng nỏn của cô gái xuất hiện một dấu hôn đỏ chói mắt và vài dấu răng xinh đẹp."Dương Dương, anh là chó sao?" Cô lớn giọng hỏi, đau chết cô rồi. Anh có cái sở thích cắn người b**n th** như thế này từ bao giờ chứ?____________________________Dương Vy:xin lỗi vì đã ra truyện chậm nhé!😅😅Tại ta mãi chơi game nên quên mất!!!Còn nữa nhé: Tất cả những truyện ta viết đều là Sủng nhé!2!!! Thế nên muốn tìm thì cứ nhấn vào tác phẩm là được rồi!!!! ( trl câu hỏi của một bạn đọc thôi!!!)
Sắc mặt cô theo từng lời nói của anh ngày một khó coi, anh cho rằng cô trở lại bên anh là vì những thứ này sao?
"Dương, em không cần những....."
Lời cô mới buông được một nữa thị đã bị anh cắt ngang
"Đây là sính lễ"
Giọng nói âm trầm, đây từ tính vang lên bên tai với khoảng cách gần, làm cô cảm thấy khó chịu.
"Sính lễ? Anh....."
"Đúng, là sính lễ. Tiểu Sảng, anh không chắc mình có thể bảo vệ em mãi mãi, lúc nào cũng bên cạnh em được thế nên đây là sự đảm bảo, cũng là lời hứa hẹn tốt nhất dành cho em"
Anh thấp giọng? Tiếp tục nói
"Nhưng....."cô nhíu mày, đính nói gì đó
"Không nhưng nhị gì nữa. Những thứ này đã được chuyển thành tên của em thì tức là của em rồi. Dương Dương anh không hẹp hòi tới mức lấy lại đâu!!!"
Dứt lời anh cắn nhẹ vào cổ cô, nhẹ nhàng m*n tr*n xương quai xanh tuyệt đẹp
Mặt Trịnh Sảng méo mó, cái tên này đúng là sắc lang nha!!!
"Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?"
Cô khó chịu nói, quay đầu, cực lực né tránh anh
"Em không thể đứng yên một chút được sao? Sính lễ cũng trao cho em rồi, giờ cũng nên tới lúc em tặng "hồi môn" cho anh rồi nhỉ? Ngoan một chút, anh sẽ nhẹ nhàng!!"
Mặt Trịnh Sảng lúc này đã đỏ như quả cà chua, trời ạ! Có kiểu tặng hồi môn thế này sao? @[email protected]
"Anh không biết xấu hổ!"
Cô tức giận mắng, rõ ràng lúc nãy còn đang nói chuyện rất nghiêm túc, sao bây giờ lại thành cái dạng này.
"Không phải từ hai năm trước em đã biết chuyện này rồi sao? Bà xã à! Nói đi nói lại một câu chán lắm, hay đổi câu khác đi!!!!"
Từng lời nói ám muội được anh không ngừng thốt ra. Con người này làm sao vậy chứ? Rốt cục anh có bao nhiêu cái mặt nạ đây? Một mặt lạnh lùng, lãnh khốc; một mặt trẻ con dịu dàng; lại còn cái gọi là mặt dày =_=
Dương Dương càng không nhàn rỗi mà để ý đến vẻ trầm tư của cô lúc này. Cái anh thấy chính là sự mất tập trung vào "chuyên môn"
Thế nên rất nhanh sao đó, trên chiếc cổ trắng nỏn của cô gái xuất hiện một dấu hôn đỏ chói mắt và vài dấu răng xinh đẹp.
"Dương Dương, anh là chó sao?" Cô lớn giọng hỏi, đau chết cô rồi. Anh có cái sở thích cắn người b**n th** như thế này từ bao giờ chứ?
____________________________
Dương Vy
:
xin lỗi vì đã ra truyện chậm nhé!
😅😅
Tại ta mãi chơi game nên quên mất!!!
Còn nữa nhé
: Tất cả những truyện ta viết đều là Sủng nhé!2!!! Thế nên muốn tìm thì cứ nhấn vào tác phẩm là được rồi!!!! ( trl câu hỏi của một bạn đọc thôi!!!)
Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!Tác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi. Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh. Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ. Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ. Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả. Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng… Sắc mặt cô theo từng lời nói của anh ngày một khó coi, anh cho rằng cô trở lại bên anh là vì những thứ này sao?"Dương, em không cần những....."Lời cô mới buông được một nữa thị đã bị anh cắt ngang"Đây là sính lễ"Giọng nói âm trầm, đây từ tính vang lên bên tai với khoảng cách gần, làm cô cảm thấy khó chịu."Sính lễ? Anh.....""Đúng, là sính lễ. Tiểu Sảng, anh không chắc mình có thể bảo vệ em mãi mãi, lúc nào cũng bên cạnh em được thế nên đây là sự đảm bảo, cũng là lời hứa hẹn tốt nhất dành cho em"Anh thấp giọng? Tiếp tục nói"Nhưng....."cô nhíu mày, đính nói gì đó"Không nhưng nhị gì nữa. Những thứ này đã được chuyển thành tên của em thì tức là của em rồi. Dương Dương anh không hẹp hòi tới mức lấy lại đâu!!!"Dứt lời anh cắn nhẹ vào cổ cô, nhẹ nhàng m*n tr*n xương quai xanh tuyệt đẹpMặt Trịnh Sảng méo mó, cái tên này đúng là sắc lang nha!!!"Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?"Cô khó chịu nói, quay đầu, cực lực né tránh anh"Em không thể đứng yên một chút được sao? Sính lễ cũng trao cho em rồi, giờ cũng nên tới lúc em tặng "hồi môn" cho anh rồi nhỉ? Ngoan một chút, anh sẽ nhẹ nhàng!!"Mặt Trịnh Sảng lúc này đã đỏ như quả cà chua, trời ạ! Có kiểu tặng hồi môn thế này sao? @[email protected]"Anh không biết xấu hổ!"Cô tức giận mắng, rõ ràng lúc nãy còn đang nói chuyện rất nghiêm túc, sao bây giờ lại thành cái dạng này."Không phải từ hai năm trước em đã biết chuyện này rồi sao? Bà xã à! Nói đi nói lại một câu chán lắm, hay đổi câu khác đi!!!!"Từng lời nói ám muội được anh không ngừng thốt ra. Con người này làm sao vậy chứ? Rốt cục anh có bao nhiêu cái mặt nạ đây? Một mặt lạnh lùng, lãnh khốc; một mặt trẻ con dịu dàng; lại còn cái gọi là mặt dày =_=Dương Dương càng không nhàn rỗi mà để ý đến vẻ trầm tư của cô lúc này. Cái anh thấy chính là sự mất tập trung vào "chuyên môn"Thế nên rất nhanh sao đó, trên chiếc cổ trắng nỏn của cô gái xuất hiện một dấu hôn đỏ chói mắt và vài dấu răng xinh đẹp."Dương Dương, anh là chó sao?" Cô lớn giọng hỏi, đau chết cô rồi. Anh có cái sở thích cắn người b**n th** như thế này từ bao giờ chứ?____________________________Dương Vy:xin lỗi vì đã ra truyện chậm nhé!😅😅Tại ta mãi chơi game nên quên mất!!!Còn nữa nhé: Tất cả những truyện ta viết đều là Sủng nhé!2!!! Thế nên muốn tìm thì cứ nhấn vào tác phẩm là được rồi!!!! ( trl câu hỏi của một bạn đọc thôi!!!)