-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ…
Chương 6: Nghề nghiệp thần thánh 2
Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… -Hửm?Sở Giả Thần nhấn mạnh âm tiết, hắn thân là đế vương một nước vậy mà ngay cả một tên thái giám tiểu tốt cũng không biết hắn???-Ngươi đùa giỡn cái gì! "Khi quân phạm thượng" không phải là từ ngươi muốn là có thể nói được. Ấu trĩ.Thiên Băng Di vô cùng vô cùng tự nhiên nói. Hoàng đế là ai? Là người trăm công nghìn việc, nói gặp là có thể gặp được sao? Nói vậy không phải nàng là người may mắn nhất trong tất cả những người may mắn rồi, không biết có bao nhiêu phi tần mĩ nữ muốn gặp được hắn mà có ai gặp được, chuyện cười.-Ngươi tên thái giám chết tiệt này.Sở Giả Thần cũng không muốn làm khó Thiên Băng Di, không biết vì sao hắn thấy rất hứng thú với tên thái giám này, hắn không giống những người khác...-Ngươi ngươi ngươi cái gì? Bổn thái giám thân tuy tàn nhưng chí vẫn kiên, bổn thái giám cũng là nam nhân, không cho phép ngươi khi dễ.Thiên Băng Di ngẩng cao đầu, ưỡn lên b* ng*c lép tẹt chứng tỏ "địa vị".Sở Giả Thần nhướng mi cười ra tiếng:-Ngươi xác định ngươi là nam nhân??-À.. Ừm.. Ít nhất cũng là một nữa nam nhân...Đôi mắt to tròn xinh đẹp chớp chớp, Thiên Băng Di trả lời.-Một nữa.. HahaSở Giả Thần vui vẻ cười lớn tiếng đến hắn cũng không nhận ra nhưng lại khiến thuộc hạ ngoài Ngự Hoa Viên của hắn phải bất ngờ, Sở Giả Thần cũng có thể cười?Người duy nhất khiến hắn nở nụ cười nhẹ chỉ có Hạ Quan Vũ,Hạ quý phi. Vậy mà giờ hắn còn có thể cười lớn tiếng như vậy?Sở Giả Thần hứng thú nhìn Thiên Băng Di, khiến nàng càng thêm bực dọc, phụng phịu khuôn mặt đáng yêu Thiên Băng Di nghiến răng nghiến lợi nói:-Chẳng phải chỉ khác mỗi lấy vợ sinh con đẻ cái thôi sao? Mấy việc nhàm chán đó bổn đại gia không thèm làm. Hừ!-Hỗn xược, ngươi dám xưng hô như vậy với trẫm??Lần này Sở Giả Thần thật sự gân xanh đầy mặt, hắn đường đường là vua một nước, ai ai cũng phải tôn kính, từ khi nào hắn lại bị tên thái giám này lên mặt "đại gia"?-Trẫm... Ngươi là cái kia Hoàng đế Sở Triều?....Thiên Băng Di sợ hãi trợn tròn mắt, hắn thật sự là hoàng đế sao? Ai nói cho nàng biết nàng đã phạm phải đại tội gì không a.... Xong đời nàng rồi...
-Hửm?
Sở Giả Thần nhấn mạnh âm tiết, hắn thân là đế vương một nước vậy mà ngay cả một tên thái giám tiểu tốt cũng không biết hắn???
-Ngươi đùa giỡn cái gì! "Khi quân phạm thượng" không phải là từ ngươi muốn là có thể nói được. Ấu trĩ.
Thiên Băng Di vô cùng vô cùng tự nhiên nói. Hoàng đế là ai? Là người trăm công nghìn việc, nói gặp là có thể gặp được sao? Nói vậy không phải nàng là người may mắn nhất trong tất cả những người may mắn rồi, không biết có bao nhiêu phi tần mĩ nữ muốn gặp được hắn mà có ai gặp được, chuyện cười.
-Ngươi tên thái giám chết tiệt này.
Sở Giả Thần cũng không muốn làm khó Thiên Băng Di, không biết vì sao hắn thấy rất hứng thú với tên thái giám này, hắn không giống những người khác...
-Ngươi ngươi ngươi cái gì? Bổn thái giám thân tuy tàn nhưng chí vẫn kiên, bổn thái giám cũng là nam nhân, không cho phép ngươi khi dễ.
Thiên Băng Di ngẩng cao đầu, ưỡn lên b* ng*c lép tẹt chứng tỏ "địa vị".
Sở Giả Thần nhướng mi cười ra tiếng:
-Ngươi xác định ngươi là nam nhân??
-À.. Ừm.. Ít nhất cũng là một nữa nam nhân...
Đôi mắt to tròn xinh đẹp chớp chớp, Thiên Băng Di trả lời.
-Một nữa.. Haha
Sở Giả Thần vui vẻ cười lớn tiếng đến hắn cũng không nhận ra nhưng lại khiến thuộc hạ ngoài Ngự Hoa Viên của hắn phải bất ngờ, Sở Giả Thần cũng có thể cười?
Người duy nhất khiến hắn nở nụ cười nhẹ chỉ có Hạ Quan Vũ,Hạ quý phi. Vậy mà giờ hắn còn có thể cười lớn tiếng như vậy?
Sở Giả Thần hứng thú nhìn Thiên Băng Di, khiến nàng càng thêm bực dọc, phụng phịu khuôn mặt đáng yêu Thiên Băng Di nghiến răng nghiến lợi nói:
-Chẳng phải chỉ khác mỗi lấy vợ sinh con đẻ cái thôi sao? Mấy việc nhàm chán đó bổn đại gia không thèm làm. Hừ!
-Hỗn xược, ngươi dám xưng hô như vậy với trẫm??
Lần này Sở Giả Thần thật sự gân xanh đầy mặt, hắn đường đường là vua một nước, ai ai cũng phải tôn kính, từ khi nào hắn lại bị tên thái giám này lên mặt "đại gia"?
-Trẫm... Ngươi là cái kia Hoàng đế Sở Triều?....
Thiên Băng Di sợ hãi trợn tròn mắt, hắn thật sự là hoàng đế sao? Ai nói cho nàng biết nàng đã phạm phải đại tội gì không a.... Xong đời nàng rồi...
Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… -Hửm?Sở Giả Thần nhấn mạnh âm tiết, hắn thân là đế vương một nước vậy mà ngay cả một tên thái giám tiểu tốt cũng không biết hắn???-Ngươi đùa giỡn cái gì! "Khi quân phạm thượng" không phải là từ ngươi muốn là có thể nói được. Ấu trĩ.Thiên Băng Di vô cùng vô cùng tự nhiên nói. Hoàng đế là ai? Là người trăm công nghìn việc, nói gặp là có thể gặp được sao? Nói vậy không phải nàng là người may mắn nhất trong tất cả những người may mắn rồi, không biết có bao nhiêu phi tần mĩ nữ muốn gặp được hắn mà có ai gặp được, chuyện cười.-Ngươi tên thái giám chết tiệt này.Sở Giả Thần cũng không muốn làm khó Thiên Băng Di, không biết vì sao hắn thấy rất hứng thú với tên thái giám này, hắn không giống những người khác...-Ngươi ngươi ngươi cái gì? Bổn thái giám thân tuy tàn nhưng chí vẫn kiên, bổn thái giám cũng là nam nhân, không cho phép ngươi khi dễ.Thiên Băng Di ngẩng cao đầu, ưỡn lên b* ng*c lép tẹt chứng tỏ "địa vị".Sở Giả Thần nhướng mi cười ra tiếng:-Ngươi xác định ngươi là nam nhân??-À.. Ừm.. Ít nhất cũng là một nữa nam nhân...Đôi mắt to tròn xinh đẹp chớp chớp, Thiên Băng Di trả lời.-Một nữa.. HahaSở Giả Thần vui vẻ cười lớn tiếng đến hắn cũng không nhận ra nhưng lại khiến thuộc hạ ngoài Ngự Hoa Viên của hắn phải bất ngờ, Sở Giả Thần cũng có thể cười?Người duy nhất khiến hắn nở nụ cười nhẹ chỉ có Hạ Quan Vũ,Hạ quý phi. Vậy mà giờ hắn còn có thể cười lớn tiếng như vậy?Sở Giả Thần hứng thú nhìn Thiên Băng Di, khiến nàng càng thêm bực dọc, phụng phịu khuôn mặt đáng yêu Thiên Băng Di nghiến răng nghiến lợi nói:-Chẳng phải chỉ khác mỗi lấy vợ sinh con đẻ cái thôi sao? Mấy việc nhàm chán đó bổn đại gia không thèm làm. Hừ!-Hỗn xược, ngươi dám xưng hô như vậy với trẫm??Lần này Sở Giả Thần thật sự gân xanh đầy mặt, hắn đường đường là vua một nước, ai ai cũng phải tôn kính, từ khi nào hắn lại bị tên thái giám này lên mặt "đại gia"?-Trẫm... Ngươi là cái kia Hoàng đế Sở Triều?....Thiên Băng Di sợ hãi trợn tròn mắt, hắn thật sự là hoàng đế sao? Ai nói cho nàng biết nàng đã phạm phải đại tội gì không a.... Xong đời nàng rồi...