-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ…
Chương 8: Hoàng đế đại nhân
Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… -Ngươi làm sao lại bị phạt.Sở Giả Thần lạnh giọng hỏi.-Nô tài không biết, không nhớ mà.Thiên Băng Di nghĩ nghĩ rồi quyết định không nói nguyên nhân. Nàng đâu có ngu ngốc, nếu nói do lão bà của hắn để mắt rồi bị phạt thì hắn sẽ tin một tên thái giám tiểu tốt hay sẽ bảo vệ danh dự của lão bà hắn? Nàng mang danh thiên tài thế giới, sao có thể ngu ngốc đến như vậy....-Ửm? Không nói sao?Nhìn gương mặt lúng túng kia mà Sở Giả Thần cố nhịn cười. Cái tên thái giám này cho dù không làm gì cũng sẽ khiến người khác vui vẻ, nếu hắn mà được các vương tôn quý tộc có sở thích nuôi nam sủng thì có lẽ sẽ rất được nuông chiều..Nghĩ tới đây khuôn mặt Sở Giả Thần bỗng đỏ bừng cả lên. Hắn là đang suy nghĩ bậy bạ cái gì.... Nhưng mà nhìn đôi tay trắng nõn kia phải đi làm những công việc nặng nhọc của thái giám thì.....quá lãng phí rồi...-Đã nói là không nhớ làm sao nói a...Thiên Băng Di bắt đầu mất kiên nhẫn nhăn lại khuôn mặt tuyệt mĩ. Làm sao đàn ông lại phức tạp như vậy, lại là người cổ đại... Nàng vô cùng không thích đọc truyện, nhất là mấy cuốn được edit lại. Chẳng qua là bị mammy bắt đọc nàng mới bị xuyên, mà xuyên ngay vào cuốn được edit.... Xuất xứ "Chine"..... Hừ....Nếu mà có cơ hội ra ngoài nàng phải đi khám phá rồi về lại "quê hương" Đại Việt. Ở thế giới dị giới này có Trung Hoa chắc cũng có Đại Việt chứ.Quyết tâm, quyết tâm, quyết tâm...-Hỗn xược.Sở Giả Thần nghiêm mặt nói to khiến Thiên Băng Di không thể tự chủ mà "phịch" quỳ xuống đất.Tại sao nàng lại bị bắt quỳ nhiều đến như vậy... Thật khổ tâm nàng mà.-Hoàng đế đại nhân, ngài đại nhân đại lượng đừng hành hạ một tiểu hài tử như nô tài có được hay không... Nô tài trên có mẹ già, dưới có em thơ... Vô cùng tội nghiệp a...Giọng nói oan khuất thêm chút nũng nịu thật giống với một nữ tử đang làm trò lấy lòng thương hại của hắn...Sở Giả Thần kinh ngạc, đây rõ ràng là giọng nói của nữ nhân, không thể sai, vậy mà tên thái giám này có thể nói được... Hay do hắn bị yêm thành thái giám nên giọng nói mới có phần thay đổi trở nên giống với nữ nhân như vậy...Nhướng lên hàng mi tuấn tú Sở Giả Thần hỏi ngược lại:-Ngươi không phải nói mất trí nhớ sao? Ở đâu ra mẹ già em thơ?-A... Hắc hắc,nô tài thật là mất trí nhớ, bất quá.. Trong hí kịch người ta thường hay nói như vậy...Thiên Băng Di cười cứng ngắc trả lời. Nàng nhớ hoàng thái hậu của nàng ở kiếp trước, nhớ tiểu hoàng đế của nàng ở kiếp trước, nàng không nói dối nha...
-Ngươi làm sao lại bị phạt.
Sở Giả Thần lạnh giọng hỏi.
-Nô tài không biết, không nhớ mà.
Thiên Băng Di nghĩ nghĩ rồi quyết định không nói nguyên nhân. Nàng đâu có ngu ngốc, nếu nói do lão bà của hắn để mắt rồi bị phạt thì hắn sẽ tin một tên thái giám tiểu tốt hay sẽ bảo vệ danh dự của lão bà hắn? Nàng mang danh thiên tài thế giới, sao có thể ngu ngốc đến như vậy....
-Ửm? Không nói sao?
Nhìn gương mặt lúng túng kia mà Sở Giả Thần cố nhịn cười. Cái tên thái giám này cho dù không làm gì cũng sẽ khiến người khác vui vẻ, nếu hắn mà được các vương tôn quý tộc có sở thích nuôi nam sủng thì có lẽ sẽ rất được nuông chiều..
Nghĩ tới đây khuôn mặt Sở Giả Thần bỗng đỏ bừng cả lên. Hắn là đang suy nghĩ bậy bạ cái gì.... Nhưng mà nhìn đôi tay trắng nõn kia phải đi làm những công việc nặng nhọc của thái giám thì.....quá lãng phí rồi...
-Đã nói là không nhớ làm sao nói a...
Thiên Băng Di bắt đầu mất kiên nhẫn nhăn lại khuôn mặt tuyệt mĩ. Làm sao đàn ông lại phức tạp như vậy, lại là người cổ đại... Nàng vô cùng không thích đọc truyện, nhất là mấy cuốn được edit lại. Chẳng qua là bị mammy bắt đọc nàng mới bị xuyên, mà xuyên ngay vào cuốn được edit.... Xuất xứ "Chine"..... Hừ....
Nếu mà có cơ hội ra ngoài nàng phải đi khám phá rồi về lại "quê hương" Đại Việt. Ở thế giới dị giới này có Trung Hoa chắc cũng có Đại Việt chứ.
Quyết tâm, quyết tâm, quyết tâm...
-Hỗn xược.
Sở Giả Thần nghiêm mặt nói to khiến Thiên Băng Di không thể tự chủ mà "phịch" quỳ xuống đất.
Tại sao nàng lại bị bắt quỳ nhiều đến như vậy... Thật khổ tâm nàng mà.
-Hoàng đế đại nhân, ngài đại nhân đại lượng đừng hành hạ một tiểu hài tử như nô tài có được hay không... Nô tài trên có mẹ già, dưới có em thơ... Vô cùng tội nghiệp a...
Giọng nói oan khuất thêm chút nũng nịu thật giống với một nữ tử đang làm trò lấy lòng thương hại của hắn...
Sở Giả Thần kinh ngạc, đây rõ ràng là giọng nói của nữ nhân, không thể sai, vậy mà tên thái giám này có thể nói được... Hay do hắn bị yêm thành thái giám nên giọng nói mới có phần thay đổi trở nên giống với nữ nhân như vậy...
Nhướng lên hàng mi tuấn tú Sở Giả Thần hỏi ngược lại:
-Ngươi không phải nói mất trí nhớ sao? Ở đâu ra mẹ già em thơ?
-A... Hắc hắc,nô tài thật là mất trí nhớ, bất quá.. Trong hí kịch người ta thường hay nói như vậy...
Thiên Băng Di cười cứng ngắc trả lời. Nàng nhớ hoàng thái hậu của nàng ở kiếp trước, nhớ tiểu hoàng đế của nàng ở kiếp trước, nàng không nói dối nha...
Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… -Ngươi làm sao lại bị phạt.Sở Giả Thần lạnh giọng hỏi.-Nô tài không biết, không nhớ mà.Thiên Băng Di nghĩ nghĩ rồi quyết định không nói nguyên nhân. Nàng đâu có ngu ngốc, nếu nói do lão bà của hắn để mắt rồi bị phạt thì hắn sẽ tin một tên thái giám tiểu tốt hay sẽ bảo vệ danh dự của lão bà hắn? Nàng mang danh thiên tài thế giới, sao có thể ngu ngốc đến như vậy....-Ửm? Không nói sao?Nhìn gương mặt lúng túng kia mà Sở Giả Thần cố nhịn cười. Cái tên thái giám này cho dù không làm gì cũng sẽ khiến người khác vui vẻ, nếu hắn mà được các vương tôn quý tộc có sở thích nuôi nam sủng thì có lẽ sẽ rất được nuông chiều..Nghĩ tới đây khuôn mặt Sở Giả Thần bỗng đỏ bừng cả lên. Hắn là đang suy nghĩ bậy bạ cái gì.... Nhưng mà nhìn đôi tay trắng nõn kia phải đi làm những công việc nặng nhọc của thái giám thì.....quá lãng phí rồi...-Đã nói là không nhớ làm sao nói a...Thiên Băng Di bắt đầu mất kiên nhẫn nhăn lại khuôn mặt tuyệt mĩ. Làm sao đàn ông lại phức tạp như vậy, lại là người cổ đại... Nàng vô cùng không thích đọc truyện, nhất là mấy cuốn được edit lại. Chẳng qua là bị mammy bắt đọc nàng mới bị xuyên, mà xuyên ngay vào cuốn được edit.... Xuất xứ "Chine"..... Hừ....Nếu mà có cơ hội ra ngoài nàng phải đi khám phá rồi về lại "quê hương" Đại Việt. Ở thế giới dị giới này có Trung Hoa chắc cũng có Đại Việt chứ.Quyết tâm, quyết tâm, quyết tâm...-Hỗn xược.Sở Giả Thần nghiêm mặt nói to khiến Thiên Băng Di không thể tự chủ mà "phịch" quỳ xuống đất.Tại sao nàng lại bị bắt quỳ nhiều đến như vậy... Thật khổ tâm nàng mà.-Hoàng đế đại nhân, ngài đại nhân đại lượng đừng hành hạ một tiểu hài tử như nô tài có được hay không... Nô tài trên có mẹ già, dưới có em thơ... Vô cùng tội nghiệp a...Giọng nói oan khuất thêm chút nũng nịu thật giống với một nữ tử đang làm trò lấy lòng thương hại của hắn...Sở Giả Thần kinh ngạc, đây rõ ràng là giọng nói của nữ nhân, không thể sai, vậy mà tên thái giám này có thể nói được... Hay do hắn bị yêm thành thái giám nên giọng nói mới có phần thay đổi trở nên giống với nữ nhân như vậy...Nhướng lên hàng mi tuấn tú Sở Giả Thần hỏi ngược lại:-Ngươi không phải nói mất trí nhớ sao? Ở đâu ra mẹ già em thơ?-A... Hắc hắc,nô tài thật là mất trí nhớ, bất quá.. Trong hí kịch người ta thường hay nói như vậy...Thiên Băng Di cười cứng ngắc trả lời. Nàng nhớ hoàng thái hậu của nàng ở kiếp trước, nhớ tiểu hoàng đế của nàng ở kiếp trước, nàng không nói dối nha...