Tác giả:

-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ…

Chương 14: Diện kiến Thái Hậu cô cô

Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… Dành lại hai dĩa thức ăn Sở Giả Thần điềm đạm nói:-Ngươi đã tốn sức làm thì trẫm sẽ bỏ chút sức ăn. Như vậy đã công bằng rồi chứ?Thiên Băng Di trợn tròn mắt, đây là "công bằng" trong truyền thuyết sao? Còn có loại công bằng này?Phụng phịu khuôn mặt đáng yêu rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng đói,nàng cũng phải ăn.Thật sự mà nói món này nàng làm rất ngon, Sở Giả Thần ăn rất nhiều. Tâm trạng bỗng dưng giống như có một bông hoa xinh đẹp nở giữa lồng ngực hắn. Vô cùng ngọt ngào, vô cùng êm ái...Sau bữa ăn, Sở Giả Thần lại quay về đại điện giải quyết chính sự. Hắn vừa làm việc miệng vừa tủm tỉm cười khiến các thuộc hạ bên cạnh đều cảm thấy kì lạ nhưng lại không dám nói ra.______'''____'''___Hôm sau tại Vĩnh Ninh Cung.-Nô tài tham kiến thái hậu nương nương.Thiên Băng Di tâm trạng hớn hở. Trong nguyên văn nói Thái Hậu nương nương là cô cô ruột của nguyên chủ... Và vô cùng yêu thương nguyên chủ. Nói vậy, nàng sắp được "phóng thích" rồi. Haha.-Tất cả lui ra ngoài đi.Thái hậu từ tốn lên tiếng. Khi tất cả đã lui thì bà lại dán chặt mắt vào hình bóng nhỏ bé mang trên mình y phục thái giám kia.Đứa cháu gái này quả là hết cách đối phó rồi. Dám cải trang nhập cung, còn không thèm báo trước cho bà biết. Đến khi hôm qua nghe đại ca nói, bà mới biết chuyện có đứa lớn mật dám vào cung nghịch ngợm.-Ngước đầu lên.Thiên Băng Di ngẩng cao đầu rồi nở một nụ cười thật tươi cho bà.Quả là không hổ danh thái hậu nương nương. Tuy lớn tuổi nhưng vẫn rất đẹp. Vẻ đẹp quý phái, nghiêm trang của người lãnh đạo..-Đứa nhỏ này, con còn cười?Lườm yêu Thiên Băng Di rồi ra giọng trách khứ. Định là sẽ dạy dỗ con bé một trận, ai đâu nhìn thấy nụ cười tươi sáng kia mà bà mủi mất lòng... Không nỡ gắt to tiếng.-Cô cô....Chạy nhanh tới phía Thái hậu, Thiên Băng Di nàng phải diễn cho thật giống nguyên chủ nha, có vậy mới nhanh thoát thân ra khỏi cái nhà to lớn này a.-Lại đây cô cô xem Băng Nhi chút.. Lớn lên thật xinh đẹp lắm, đã mấy năm cô cô không được gặp ngươi rồi...Trố mắt, hình như nàng đã quên mất nguyên chủ tên Phù Thiên Băng rồi... Phải tập làm quen với tên mới thôi....-Cô cô, Băng nhi chơi chán rồi... Băng nhi muốn về..Phù Thiên Băng phụng phịu khuôn mặt. Nàng rất muốn nhìn thấy "cha, mẹ" ở kiếp này... Rất muốn được "về nhà"...-Mười ngày nữa sẽ đến sinh thần hoàng thượng, sau sinh thần ta sẽ đưa con về. Có chịu không?Dịu dàng dụ dỗ tiểu bảo bối, thái hậu bà là đã thích tiểu hài tử này rồi.. Rất muốn đem vào hoàng cung ở lâu dài....

Dành lại hai dĩa thức ăn Sở Giả Thần điềm đạm nói:

-Ngươi đã tốn sức làm thì trẫm sẽ bỏ chút sức ăn. Như vậy đã công bằng rồi chứ?

Thiên Băng Di trợn tròn mắt, đây là "công bằng" trong truyền thuyết sao? Còn có loại công bằng này?

Phụng phịu khuôn mặt đáng yêu rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng đói,nàng cũng phải ăn.

Thật sự mà nói món này nàng làm rất ngon, Sở Giả Thần ăn rất nhiều. Tâm trạng bỗng dưng giống như có một bông hoa xinh đẹp nở giữa lồng ngực hắn. Vô cùng ngọt ngào, vô cùng êm ái...

Sau bữa ăn, Sở Giả Thần lại quay về đại điện giải quyết chính sự. Hắn vừa làm việc miệng vừa tủm tỉm cười khiến các thuộc hạ bên cạnh đều cảm thấy kì lạ nhưng lại không dám nói ra.

______'''____'''___

Hôm sau tại Vĩnh Ninh Cung.

-Nô tài tham kiến thái hậu nương nương.

Thiên Băng Di tâm trạng hớn hở. Trong nguyên văn nói Thái Hậu nương nương là cô cô ruột của nguyên chủ... Và vô cùng yêu thương nguyên chủ. Nói vậy, nàng sắp được "phóng thích" rồi. Haha.

-Tất cả lui ra ngoài đi.

Thái hậu từ tốn lên tiếng. Khi tất cả đã lui thì bà lại dán chặt mắt vào hình bóng nhỏ bé mang trên mình y phục thái giám kia.

Đứa cháu gái này quả là hết cách đối phó rồi. Dám cải trang nhập cung, còn không thèm báo trước cho bà biết. Đến khi hôm qua nghe đại ca nói, bà mới biết chuyện có đứa lớn mật dám vào cung nghịch ngợm.

-Ngước đầu lên.

Thiên Băng Di ngẩng cao đầu rồi nở một nụ cười thật tươi cho bà.

Quả là không hổ danh thái hậu nương nương. Tuy lớn tuổi nhưng vẫn rất đẹp. Vẻ đẹp quý phái, nghiêm trang của người lãnh đạo..

-Đứa nhỏ này, con còn cười?

Lườm yêu Thiên Băng Di rồi ra giọng trách khứ. Định là sẽ dạy dỗ con bé một trận, ai đâu nhìn thấy nụ cười tươi sáng kia mà bà mủi mất lòng... Không nỡ gắt to tiếng.

-Cô cô....

Chạy nhanh tới phía Thái hậu, Thiên Băng Di nàng phải diễn cho thật giống nguyên chủ nha, có vậy mới nhanh thoát thân ra khỏi cái nhà to lớn này a.

-Lại đây cô cô xem Băng Nhi chút.. Lớn lên thật xinh đẹp lắm, đã mấy năm cô cô không được gặp ngươi rồi...

Trố mắt, hình như nàng đã quên mất nguyên chủ tên Phù Thiên Băng rồi... Phải tập làm quen với tên mới thôi....

-Cô cô, Băng nhi chơi chán rồi... Băng nhi muốn về..

Phù Thiên Băng phụng phịu khuôn mặt. Nàng rất muốn nhìn thấy "cha, mẹ" ở kiếp này... Rất muốn được "về nhà"...

-Mười ngày nữa sẽ đến sinh thần hoàng thượng, sau sinh thần ta sẽ đưa con về. Có chịu không?

Dịu dàng dụ dỗ tiểu bảo bối, thái hậu bà là đã thích tiểu hài tử này rồi.. Rất muốn đem vào hoàng cung ở lâu dài....

Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… Dành lại hai dĩa thức ăn Sở Giả Thần điềm đạm nói:-Ngươi đã tốn sức làm thì trẫm sẽ bỏ chút sức ăn. Như vậy đã công bằng rồi chứ?Thiên Băng Di trợn tròn mắt, đây là "công bằng" trong truyền thuyết sao? Còn có loại công bằng này?Phụng phịu khuôn mặt đáng yêu rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng đói,nàng cũng phải ăn.Thật sự mà nói món này nàng làm rất ngon, Sở Giả Thần ăn rất nhiều. Tâm trạng bỗng dưng giống như có một bông hoa xinh đẹp nở giữa lồng ngực hắn. Vô cùng ngọt ngào, vô cùng êm ái...Sau bữa ăn, Sở Giả Thần lại quay về đại điện giải quyết chính sự. Hắn vừa làm việc miệng vừa tủm tỉm cười khiến các thuộc hạ bên cạnh đều cảm thấy kì lạ nhưng lại không dám nói ra.______'''____'''___Hôm sau tại Vĩnh Ninh Cung.-Nô tài tham kiến thái hậu nương nương.Thiên Băng Di tâm trạng hớn hở. Trong nguyên văn nói Thái Hậu nương nương là cô cô ruột của nguyên chủ... Và vô cùng yêu thương nguyên chủ. Nói vậy, nàng sắp được "phóng thích" rồi. Haha.-Tất cả lui ra ngoài đi.Thái hậu từ tốn lên tiếng. Khi tất cả đã lui thì bà lại dán chặt mắt vào hình bóng nhỏ bé mang trên mình y phục thái giám kia.Đứa cháu gái này quả là hết cách đối phó rồi. Dám cải trang nhập cung, còn không thèm báo trước cho bà biết. Đến khi hôm qua nghe đại ca nói, bà mới biết chuyện có đứa lớn mật dám vào cung nghịch ngợm.-Ngước đầu lên.Thiên Băng Di ngẩng cao đầu rồi nở một nụ cười thật tươi cho bà.Quả là không hổ danh thái hậu nương nương. Tuy lớn tuổi nhưng vẫn rất đẹp. Vẻ đẹp quý phái, nghiêm trang của người lãnh đạo..-Đứa nhỏ này, con còn cười?Lườm yêu Thiên Băng Di rồi ra giọng trách khứ. Định là sẽ dạy dỗ con bé một trận, ai đâu nhìn thấy nụ cười tươi sáng kia mà bà mủi mất lòng... Không nỡ gắt to tiếng.-Cô cô....Chạy nhanh tới phía Thái hậu, Thiên Băng Di nàng phải diễn cho thật giống nguyên chủ nha, có vậy mới nhanh thoát thân ra khỏi cái nhà to lớn này a.-Lại đây cô cô xem Băng Nhi chút.. Lớn lên thật xinh đẹp lắm, đã mấy năm cô cô không được gặp ngươi rồi...Trố mắt, hình như nàng đã quên mất nguyên chủ tên Phù Thiên Băng rồi... Phải tập làm quen với tên mới thôi....-Cô cô, Băng nhi chơi chán rồi... Băng nhi muốn về..Phù Thiên Băng phụng phịu khuôn mặt. Nàng rất muốn nhìn thấy "cha, mẹ" ở kiếp này... Rất muốn được "về nhà"...-Mười ngày nữa sẽ đến sinh thần hoàng thượng, sau sinh thần ta sẽ đưa con về. Có chịu không?Dịu dàng dụ dỗ tiểu bảo bối, thái hậu bà là đã thích tiểu hài tử này rồi.. Rất muốn đem vào hoàng cung ở lâu dài....

Chương 14: Diện kiến Thái Hậu cô cô