-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ…
Chương 17: Nỗi oan cẩu huyết 2
Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… Phù Thiên Băng chán nản lại lê bước đi.Kiếp trước nàng rất mũm mĩm, đến nỗi ngày nào mammy cũng bắt ép dậy sớm tập thể dục giảm cân.. Mà nàng lúc nào cũng không chịu dậy sớm. Đến khi xuyên qua.... Haizz, chẳng buồn kể.Sắp đến giờ Tuất rồi, nàng phải nhanh chóng làm cho xong cái bánh sinh nhật cho hắn. Sắp "chia tay" nhau rồi, cũng nên tạo cho hắn chút ít "kỉ niệm" về nàng chứ.Nghĩ là làm, cũng bởi tất cả nàng đã chuẩn bị xong nên chỉ cần trang trí thêm cho cái bánh mà thôi.Mà khổ nỗi.... Nàng chính gốc Việt Nam, hắn chính chủ Trung Hoa... Mà thời này.... Toàn dùng chữ Hoa phồn thể, nàng ở hiện đại lại chỉ biết mỗi giản thể, cùng lắm cũng chỉ vài ba nét phồn thể. Làm sao khó xử thế a....-An công công, An công công...Thấy An tổng quản đi qua, Phù Thiên Băng nhanh chóng hô to gọi lớn. Nàng phải xin ngài ấy chỉ giáo về chữ phồn thể nha. Nhanh nhanh thôi chứ nàng chán cảnh ở nơi "đất khách quê người" này rồi...-Tiểu Sơ Tử, ngươi gọi ta sao?-Đúng a, An tổng quản, ngài, ngài có thể cho ta xin chữ hay không...-Xin chữ???-Ta.. Ta không biết chữ.. Chỉ là, chỉ là sắp đến sinh thần mẹ ta, ta lại không biết làm gì nên đành học viết vài ba chữ cho mẹ vui lòng...Hay cho Thiên Băng Di, hay cho một đại thiên tài, hay cho danh hiệu "con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ". Cư nhiên, nàng toàn nói xạo. Cả đời mười mấy năm nàng chưa khi nào nói xạo nhiều như khi xuyên qua cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này.... Thật quá mất mặt nàng rồi.-Được được, vậy ngươi muốn xin chữ gì.An tổng quản vô cùng thân thiết hỏi. Chẳng qua là đợt trước hắn vô tình bắt gặp tên này đi vào tẩm cung của Thái Hậu, lúc "hắn" đi ra thì có vẻ như... Thái Hậu rất hài lòng.Nếu hiện tại mà lấy lòng "hắn" thì có khi sau này cuộc đời hắn sẽ có thay đổi lớn...-Ngài có thể viết thật rõ ràng chi tiết cho ta chữ "chúc mừng sinh nhật" hay không a??Đôi mắt to tròn lấp lánh chớp chớp vài cái mong mỏi. Mà khuôn mặt này quả thật... Quá hoàn mĩ, quá tuyệt sắc, đẹp đến nỗi có thể khiến cả màn đêm u tối bỗng chốc sáng bừng lên đầy sức sống, như thể vạn vật xinh đẹp nhất trên đời này cũng không thể sánh bằng đôi mắt xinh đẹp kia... Đẹp đến mức khiến cả con người An tổng quản phải run lên vì cảm phục, say đắm ngắm nhìn...-Được.... Được, ta viết ngay đây.Sau nửa ngày ngây ngất nhìn nàng thì An tổng quản cũng lên tiếng đồng ý.Giả xử bây giờ "hắn" không có bất kì quan hệ nào với Thái Hậu nương nương thì hắn vẫn sẽ giúp "hắn" viết chữ.... Vì... "hắn" quá mĩ.Đơn giản vì giúp người có mĩ mạo thì tâm trạng hắn cũng sẽ vui theo...-Cảm ơn người, cảm ơn...Vui sướng, thành tựu,tất cả đều thể hiện qua sắc thái gương mặt nàng. Mà nàng, vẫn ngây ngô không biết rằng khuôn mặt này đã gây ra quá nhiều sự chú ý..Ở trên cao, nơi đỉnh ngọn cây to. Người nam tử vẫn luôn chú ý đến Phù Thiên Băng, từng cử chỉ,lời nói, hành động của nàng đều bị hắn thu gọn vào trong tầm mắt.Trên đời lại có một tên thái giám đẹp tuyệt sắc như vậy?? "Hắn"....thật là thái giám???
Phù Thiên Băng chán nản lại lê bước đi.
Kiếp trước nàng rất mũm mĩm, đến nỗi ngày nào mammy cũng bắt ép dậy sớm tập thể dục giảm cân.. Mà nàng lúc nào cũng không chịu dậy sớm. Đến khi xuyên qua.... Haizz, chẳng buồn kể.
Sắp đến giờ Tuất rồi, nàng phải nhanh chóng làm cho xong cái bánh sinh nhật cho hắn. Sắp "chia tay" nhau rồi, cũng nên tạo cho hắn chút ít "kỉ niệm" về nàng chứ.
Nghĩ là làm, cũng bởi tất cả nàng đã chuẩn bị xong nên chỉ cần trang trí thêm cho cái bánh mà thôi.
Mà khổ nỗi.... Nàng chính gốc Việt Nam, hắn chính chủ Trung Hoa... Mà thời này.... Toàn dùng chữ Hoa phồn thể, nàng ở hiện đại lại chỉ biết mỗi giản thể, cùng lắm cũng chỉ vài ba nét phồn thể. Làm sao khó xử thế a....
-An công công, An công công...
Thấy An tổng quản đi qua, Phù Thiên Băng nhanh chóng hô to gọi lớn. Nàng phải xin ngài ấy chỉ giáo về chữ phồn thể nha. Nhanh nhanh thôi chứ nàng chán cảnh ở nơi "đất khách quê người" này rồi...
-Tiểu Sơ Tử, ngươi gọi ta sao?
-Đúng a, An tổng quản, ngài, ngài có thể cho ta xin chữ hay không...
-Xin chữ???
-Ta.. Ta không biết chữ.. Chỉ là, chỉ là sắp đến sinh thần mẹ ta, ta lại không biết làm gì nên đành học viết vài ba chữ cho mẹ vui lòng...
Hay cho Thiên Băng Di, hay cho một đại thiên tài, hay cho danh hiệu "con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ". Cư nhiên, nàng toàn nói xạo. Cả đời mười mấy năm nàng chưa khi nào nói xạo nhiều như khi xuyên qua cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này.... Thật quá mất mặt nàng rồi.
-Được được, vậy ngươi muốn xin chữ gì.
An tổng quản vô cùng thân thiết hỏi. Chẳng qua là đợt trước hắn vô tình bắt gặp tên này đi vào tẩm cung của Thái Hậu, lúc "hắn" đi ra thì có vẻ như... Thái Hậu rất hài lòng.
Nếu hiện tại mà lấy lòng "hắn" thì có khi sau này cuộc đời hắn sẽ có thay đổi lớn...
-Ngài có thể viết thật rõ ràng chi tiết cho ta chữ "chúc mừng sinh nhật" hay không a??
Đôi mắt to tròn lấp lánh chớp chớp vài cái mong mỏi. Mà khuôn mặt này quả thật... Quá hoàn mĩ, quá tuyệt sắc, đẹp đến nỗi có thể khiến cả màn đêm u tối bỗng chốc sáng bừng lên đầy sức sống, như thể vạn vật xinh đẹp nhất trên đời này cũng không thể sánh bằng đôi mắt xinh đẹp kia... Đẹp đến mức khiến cả con người An tổng quản phải run lên vì cảm phục, say đắm ngắm nhìn...
-Được.... Được, ta viết ngay đây.
Sau nửa ngày ngây ngất nhìn nàng thì An tổng quản cũng lên tiếng đồng ý.
Giả xử bây giờ "hắn" không có bất kì quan hệ nào với Thái Hậu nương nương thì hắn vẫn sẽ giúp "hắn" viết chữ.... Vì... "hắn" quá mĩ.
Đơn giản vì giúp người có mĩ mạo thì tâm trạng hắn cũng sẽ vui theo...
-Cảm ơn người, cảm ơn...
Vui sướng, thành tựu,tất cả đều thể hiện qua sắc thái gương mặt nàng. Mà nàng, vẫn ngây ngô không biết rằng khuôn mặt này đã gây ra quá nhiều sự chú ý..
Ở trên cao, nơi đỉnh ngọn cây to. Người nam tử vẫn luôn chú ý đến Phù Thiên Băng, từng cử chỉ,lời nói, hành động của nàng đều bị hắn thu gọn vào trong tầm mắt.
Trên đời lại có một tên thái giám đẹp tuyệt sắc như vậy?? "Hắn"....thật là thái giám???
Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… Phù Thiên Băng chán nản lại lê bước đi.Kiếp trước nàng rất mũm mĩm, đến nỗi ngày nào mammy cũng bắt ép dậy sớm tập thể dục giảm cân.. Mà nàng lúc nào cũng không chịu dậy sớm. Đến khi xuyên qua.... Haizz, chẳng buồn kể.Sắp đến giờ Tuất rồi, nàng phải nhanh chóng làm cho xong cái bánh sinh nhật cho hắn. Sắp "chia tay" nhau rồi, cũng nên tạo cho hắn chút ít "kỉ niệm" về nàng chứ.Nghĩ là làm, cũng bởi tất cả nàng đã chuẩn bị xong nên chỉ cần trang trí thêm cho cái bánh mà thôi.Mà khổ nỗi.... Nàng chính gốc Việt Nam, hắn chính chủ Trung Hoa... Mà thời này.... Toàn dùng chữ Hoa phồn thể, nàng ở hiện đại lại chỉ biết mỗi giản thể, cùng lắm cũng chỉ vài ba nét phồn thể. Làm sao khó xử thế a....-An công công, An công công...Thấy An tổng quản đi qua, Phù Thiên Băng nhanh chóng hô to gọi lớn. Nàng phải xin ngài ấy chỉ giáo về chữ phồn thể nha. Nhanh nhanh thôi chứ nàng chán cảnh ở nơi "đất khách quê người" này rồi...-Tiểu Sơ Tử, ngươi gọi ta sao?-Đúng a, An tổng quản, ngài, ngài có thể cho ta xin chữ hay không...-Xin chữ???-Ta.. Ta không biết chữ.. Chỉ là, chỉ là sắp đến sinh thần mẹ ta, ta lại không biết làm gì nên đành học viết vài ba chữ cho mẹ vui lòng...Hay cho Thiên Băng Di, hay cho một đại thiên tài, hay cho danh hiệu "con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ". Cư nhiên, nàng toàn nói xạo. Cả đời mười mấy năm nàng chưa khi nào nói xạo nhiều như khi xuyên qua cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này.... Thật quá mất mặt nàng rồi.-Được được, vậy ngươi muốn xin chữ gì.An tổng quản vô cùng thân thiết hỏi. Chẳng qua là đợt trước hắn vô tình bắt gặp tên này đi vào tẩm cung của Thái Hậu, lúc "hắn" đi ra thì có vẻ như... Thái Hậu rất hài lòng.Nếu hiện tại mà lấy lòng "hắn" thì có khi sau này cuộc đời hắn sẽ có thay đổi lớn...-Ngài có thể viết thật rõ ràng chi tiết cho ta chữ "chúc mừng sinh nhật" hay không a??Đôi mắt to tròn lấp lánh chớp chớp vài cái mong mỏi. Mà khuôn mặt này quả thật... Quá hoàn mĩ, quá tuyệt sắc, đẹp đến nỗi có thể khiến cả màn đêm u tối bỗng chốc sáng bừng lên đầy sức sống, như thể vạn vật xinh đẹp nhất trên đời này cũng không thể sánh bằng đôi mắt xinh đẹp kia... Đẹp đến mức khiến cả con người An tổng quản phải run lên vì cảm phục, say đắm ngắm nhìn...-Được.... Được, ta viết ngay đây.Sau nửa ngày ngây ngất nhìn nàng thì An tổng quản cũng lên tiếng đồng ý.Giả xử bây giờ "hắn" không có bất kì quan hệ nào với Thái Hậu nương nương thì hắn vẫn sẽ giúp "hắn" viết chữ.... Vì... "hắn" quá mĩ.Đơn giản vì giúp người có mĩ mạo thì tâm trạng hắn cũng sẽ vui theo...-Cảm ơn người, cảm ơn...Vui sướng, thành tựu,tất cả đều thể hiện qua sắc thái gương mặt nàng. Mà nàng, vẫn ngây ngô không biết rằng khuôn mặt này đã gây ra quá nhiều sự chú ý..Ở trên cao, nơi đỉnh ngọn cây to. Người nam tử vẫn luôn chú ý đến Phù Thiên Băng, từng cử chỉ,lời nói, hành động của nàng đều bị hắn thu gọn vào trong tầm mắt.Trên đời lại có một tên thái giám đẹp tuyệt sắc như vậy?? "Hắn"....thật là thái giám???