Thẩm Yến nói với tôi, ngày mai tôi phải dọn ra khỏi ngôi nhà này. Tôi vẫn không tin được, anh lại tuyệt tình với tôi như vậy. Anh vẫn chưa về, tôi ngồi trong phòng khách chờ anh. Trước đây tuy rằng anh cũng có xã giao, nhưng đều sẽ về nhà đúng giờ, sẽ mang cho tôi thật nhiều thức ăn, chúng tôi ngồi cùng một chỗ xem ti vi ăn khuya, anh kể với tôi những chuyện vui vẻ anh gặp được lúc ở công ty, có lúc anh lại như một đứa trẻ, thích dựa vào người tôi làm nũng. Gần đây tôi thường xuyên nghĩ tới anh trước đây, sau đó sẽ so sánh với anh hiện tại, để rồi nhận lấy chỉ là một tiếng thở dài cùng nỗi thất vọng. Đêm nay Thẩm Yến vẫn chưa về, gần một giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của anh, anh bảo tôi nhanh chóng dọn ra ngoài. Hiện tại nhìn thấy anh tuyệt tình, kỳ thực tôi đã không tức giận nữa, không giống như lúc đầu, không tin được rồi giận dữ, chất vấn rồi ầm ĩ, lại còn khóc lóc. Tôi đã không muốn khóc nữa. Tôi ngồi trong phòng khách chờ anh, chờ cả đêm, sau lưng gần như hóa đá, cánh cửa kia…
Chương 3
Hắn Không XứngTác giả: Ngụy Tùng LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcThẩm Yến nói với tôi, ngày mai tôi phải dọn ra khỏi ngôi nhà này. Tôi vẫn không tin được, anh lại tuyệt tình với tôi như vậy. Anh vẫn chưa về, tôi ngồi trong phòng khách chờ anh. Trước đây tuy rằng anh cũng có xã giao, nhưng đều sẽ về nhà đúng giờ, sẽ mang cho tôi thật nhiều thức ăn, chúng tôi ngồi cùng một chỗ xem ti vi ăn khuya, anh kể với tôi những chuyện vui vẻ anh gặp được lúc ở công ty, có lúc anh lại như một đứa trẻ, thích dựa vào người tôi làm nũng. Gần đây tôi thường xuyên nghĩ tới anh trước đây, sau đó sẽ so sánh với anh hiện tại, để rồi nhận lấy chỉ là một tiếng thở dài cùng nỗi thất vọng. Đêm nay Thẩm Yến vẫn chưa về, gần một giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của anh, anh bảo tôi nhanh chóng dọn ra ngoài. Hiện tại nhìn thấy anh tuyệt tình, kỳ thực tôi đã không tức giận nữa, không giống như lúc đầu, không tin được rồi giận dữ, chất vấn rồi ầm ĩ, lại còn khóc lóc. Tôi đã không muốn khóc nữa. Tôi ngồi trong phòng khách chờ anh, chờ cả đêm, sau lưng gần như hóa đá, cánh cửa kia… Tôi dọn ra khỏi nhà, đồ đạc mang đi không nhiều lắm, nên vứt đều vứt cả. Va li để vài bộ quần áo, trống rỗng nên rất nhẹ.Tôi đứng ven đường nhắn tin cho Thẩm Yến, nói tôi đi rồi.Anh trả lời tôi một chữ, được.Tôi nhịn rất lâu, không khống chế được bản thân gửi thêm một câu nữa, tôi hỏi anh, thật sự không thể sao?Trước mấy chữ này có thêm một ký hiệu màu đỏ, tôi nhìn rất lâu, bấm vào ảnh anh nhiều lần, thấy cái gì cũng biến mất, anh chặn số tôi rồi.Tôi cầm điện thoại di động đi qua đường, đèn xanh đèn đỏ vụt sáng, tôi thấy có xe lái tới, lúc đèn sắp đỏ, tôi bước qua con đường vong xuyên này.Tôi sẽ như ý nguyện, biến mất khỏi cuộc sống của anh, hoàn toàn rời xa anh.
Tôi dọn ra khỏi nhà, đồ đạc mang đi không nhiều lắm, nên vứt đều vứt cả. Va li để vài bộ quần áo, trống rỗng nên rất nhẹ.
Tôi đứng ven đường nhắn tin cho Thẩm Yến, nói tôi đi rồi.
Anh trả lời tôi một chữ, được.
Tôi nhịn rất lâu, không khống chế được bản thân gửi thêm một câu nữa, tôi hỏi anh, thật sự không thể sao?
Trước mấy chữ này có thêm một ký hiệu màu đỏ, tôi nhìn rất lâu, bấm vào ảnh anh nhiều lần, thấy cái gì cũng biến mất, anh chặn số tôi rồi.
Tôi cầm điện thoại di động đi qua đường, đèn xanh đèn đỏ vụt sáng, tôi thấy có xe lái tới, lúc đèn sắp đỏ, tôi bước qua con đường vong xuyên này.
Tôi sẽ như ý nguyện, biến mất khỏi cuộc sống của anh, hoàn toàn rời xa anh.
Hắn Không XứngTác giả: Ngụy Tùng LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcThẩm Yến nói với tôi, ngày mai tôi phải dọn ra khỏi ngôi nhà này. Tôi vẫn không tin được, anh lại tuyệt tình với tôi như vậy. Anh vẫn chưa về, tôi ngồi trong phòng khách chờ anh. Trước đây tuy rằng anh cũng có xã giao, nhưng đều sẽ về nhà đúng giờ, sẽ mang cho tôi thật nhiều thức ăn, chúng tôi ngồi cùng một chỗ xem ti vi ăn khuya, anh kể với tôi những chuyện vui vẻ anh gặp được lúc ở công ty, có lúc anh lại như một đứa trẻ, thích dựa vào người tôi làm nũng. Gần đây tôi thường xuyên nghĩ tới anh trước đây, sau đó sẽ so sánh với anh hiện tại, để rồi nhận lấy chỉ là một tiếng thở dài cùng nỗi thất vọng. Đêm nay Thẩm Yến vẫn chưa về, gần một giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của anh, anh bảo tôi nhanh chóng dọn ra ngoài. Hiện tại nhìn thấy anh tuyệt tình, kỳ thực tôi đã không tức giận nữa, không giống như lúc đầu, không tin được rồi giận dữ, chất vấn rồi ầm ĩ, lại còn khóc lóc. Tôi đã không muốn khóc nữa. Tôi ngồi trong phòng khách chờ anh, chờ cả đêm, sau lưng gần như hóa đá, cánh cửa kia… Tôi dọn ra khỏi nhà, đồ đạc mang đi không nhiều lắm, nên vứt đều vứt cả. Va li để vài bộ quần áo, trống rỗng nên rất nhẹ.Tôi đứng ven đường nhắn tin cho Thẩm Yến, nói tôi đi rồi.Anh trả lời tôi một chữ, được.Tôi nhịn rất lâu, không khống chế được bản thân gửi thêm một câu nữa, tôi hỏi anh, thật sự không thể sao?Trước mấy chữ này có thêm một ký hiệu màu đỏ, tôi nhìn rất lâu, bấm vào ảnh anh nhiều lần, thấy cái gì cũng biến mất, anh chặn số tôi rồi.Tôi cầm điện thoại di động đi qua đường, đèn xanh đèn đỏ vụt sáng, tôi thấy có xe lái tới, lúc đèn sắp đỏ, tôi bước qua con đường vong xuyên này.Tôi sẽ như ý nguyện, biến mất khỏi cuộc sống của anh, hoàn toàn rời xa anh.