Nhâm Nghị vừa về đến nhà, Hạ Thụ đang bưng nước rửa chân đi ra, thời gian vừa vặn. Nhâm Nghị bất đắc dĩ nở nụ cười, cởi giày đi tới. Hạ Thụ ngồi chồm hỗm trên mặt đất thành thục cuốn ống quần của anh lên, đem chân của anh để vào trong nước ấm, nhiệt độ vừa phải. Nhâm Nghị nhìn dáng vẻ biết vâng lời của cậu, lông mày khẽ động, thấp giọng nói: “Em không cần làm như vậy.” Hạ Thụ dừng một chút, sau đó cúi đầu nói: “Em thích làm như vậy.” Thanh âm cậu ôn nhuận êm tai, cậu thành thục nhấc chân Nhâm Nghị lên, xoa bóp cổ chân của anh, làm cho anh thoải mái thở ra một tiếng. Hạ Thụ hỏi: “Ngày hôm nay khổ cực không?” Nhâm Nghị làm quản lý cấp cao cho một công ty nổi tiếng ở địa phương, thường ngày trong công việc phiền phức, nhưng nếu bàn luận khổ cực, lại không đến nỗi. Nhâm Nghị thấp giọng nói: “Không khổ cực.” Hạ Thụ lại hỏi: “Chân… Còn đau không?” Hạ Thụ mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, cúi đầu xuống điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ lộ ra một chút oan ức, Nhâm Nghị nhìn…
Chương 11
Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ TrốnTác giả: Bạch Vân ĐóaTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcNhâm Nghị vừa về đến nhà, Hạ Thụ đang bưng nước rửa chân đi ra, thời gian vừa vặn. Nhâm Nghị bất đắc dĩ nở nụ cười, cởi giày đi tới. Hạ Thụ ngồi chồm hỗm trên mặt đất thành thục cuốn ống quần của anh lên, đem chân của anh để vào trong nước ấm, nhiệt độ vừa phải. Nhâm Nghị nhìn dáng vẻ biết vâng lời của cậu, lông mày khẽ động, thấp giọng nói: “Em không cần làm như vậy.” Hạ Thụ dừng một chút, sau đó cúi đầu nói: “Em thích làm như vậy.” Thanh âm cậu ôn nhuận êm tai, cậu thành thục nhấc chân Nhâm Nghị lên, xoa bóp cổ chân của anh, làm cho anh thoải mái thở ra một tiếng. Hạ Thụ hỏi: “Ngày hôm nay khổ cực không?” Nhâm Nghị làm quản lý cấp cao cho một công ty nổi tiếng ở địa phương, thường ngày trong công việc phiền phức, nhưng nếu bàn luận khổ cực, lại không đến nỗi. Nhâm Nghị thấp giọng nói: “Không khổ cực.” Hạ Thụ lại hỏi: “Chân… Còn đau không?” Hạ Thụ mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, cúi đầu xuống điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ lộ ra một chút oan ức, Nhâm Nghị nhìn… Cách mấy ngày, thừa dịp cuối tuần, ba người cùng đi xem nhà. Nhưng khi đi xem nhà Nhâm Nghị tìm rất nhiều khuyết điểm chê bai, không có cách nào, chuyện mua nhà cứ như vậy bị trì hoãn.Buổi tối lúc ngủ, Hạ Thụ đều đưa lưng về phía Nhâm Nghị, hai người cách xa khoảng một mét.Nhâm Nghị cau mày, mím môi không nói lời nào, mặt lộ ra vẻ tức giận.Lấy này Hạ Thụ không có dỗ dành anh.Lâm Lập lại nhắn tin hẹn hò với Hạ Thụ, Hạ Thụ muốn cự tuyệt, điện thoại di động lại bị Nhâm Nghị lấy đi.Nhâm Nghị nhìn thấy hai chữ Lâm Lập, sắc mặt không vui, nhíu mày, hỏi: “Đây chính là người đàn ông đêm đó?”Hạ Thụ lúng túng gật đầu một cái.Nhâm Nghị cầm điện thoại di động lên, tốc độ cực nhanh phát ra một tin nhắn trả lời.Hạ Thụ lấy lại điện thoại nhìn thấy tin nhắn đã gửi đi trên đó viết “sau này đừng gặp mặt”.Nhâm Nghị lạnh lùng nói: “Sau này không liên hệ với người đó, tôi sẽ tìm cho cậu một người đàn ông tốt.”Hạ Thụ nhẹ nhàng gật đầu, cậu không biết đàn ông tốt có bộ dạng gì. Lúc trước sở dĩ cậu muốn cùng Lâm Lập là nhất thời hoảng loạn đưa ra quyết định, bây giờ suy nghĩ lại, như vậy đối với Lâm Lập rất không công bằng, chỉ có thể có chờ cơ hội gặp lại nói câu xin lỗi.Nhâm Nghị thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu, tâm tình tốt hơn một chút, xoa xoa tóc Hạ Thụ, cười nói: “Ngoan, yêu thích đàn ông không có gì quá mức, anh đây sẽ tìm cho cậu một người thật tốt.”Nhâm Nghị có thể thản nhiên tiếp thu tính hướng của mình, Hạ Thụ có chút cảm động, phần cảm động này lại làm cho cậu cười khổ.Cuộc sống ngày ngày trôi qua giống như cũ, nhưng bất tri bất giác cũng đã phát sinh biến hóa.Tỷ như Nhâm Nghị sẽ không bao giờ trong lúc cậu tắm rửa đi vào lấy đồ, tỷ như Nhâm Nghị cũng sẽ không giống như trước, khi ngủ thường ôm Hạ Thụ vào trong lòng.Tỷ như Hạ Thụ dần dần học cách rời xa Nhâm Nghị.
Cách mấy ngày, thừa dịp cuối tuần, ba người cùng đi xem nhà. Nhưng khi đi xem nhà Nhâm Nghị tìm rất nhiều khuyết điểm chê bai, không có cách nào, chuyện mua nhà cứ như vậy bị trì hoãn.
Buổi tối lúc ngủ, Hạ Thụ đều đưa lưng về phía Nhâm Nghị, hai người cách xa khoảng một mét.
Nhâm Nghị cau mày, mím môi không nói lời nào, mặt lộ ra vẻ tức giận.
Lấy này Hạ Thụ không có dỗ dành anh.
Lâm Lập lại nhắn tin hẹn hò với Hạ Thụ, Hạ Thụ muốn cự tuyệt, điện thoại di động lại bị Nhâm Nghị lấy đi.
Nhâm Nghị nhìn thấy hai chữ Lâm Lập, sắc mặt không vui, nhíu mày, hỏi: “Đây chính là người đàn ông đêm đó?”
Hạ Thụ lúng túng gật đầu một cái.
Nhâm Nghị cầm điện thoại di động lên, tốc độ cực nhanh phát ra một tin nhắn trả lời.
Hạ Thụ lấy lại điện thoại nhìn thấy tin nhắn đã gửi đi trên đó viết “sau này đừng gặp mặt”.
Nhâm Nghị lạnh lùng nói: “Sau này không liên hệ với người đó, tôi sẽ tìm cho cậu một người đàn ông tốt.”
Hạ Thụ nhẹ nhàng gật đầu, cậu không biết đàn ông tốt có bộ dạng gì. Lúc trước sở dĩ cậu muốn cùng Lâm Lập là nhất thời hoảng loạn đưa ra quyết định, bây giờ suy nghĩ lại, như vậy đối với Lâm Lập rất không công bằng, chỉ có thể có chờ cơ hội gặp lại nói câu xin lỗi.
Nhâm Nghị thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu, tâm tình tốt hơn một chút, xoa xoa tóc Hạ Thụ, cười nói: “Ngoan, yêu thích đàn ông không có gì quá mức, anh đây sẽ tìm cho cậu một người thật tốt.”
Nhâm Nghị có thể thản nhiên tiếp thu tính hướng của mình, Hạ Thụ có chút cảm động, phần cảm động này lại làm cho cậu cười khổ.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua giống như cũ, nhưng bất tri bất giác cũng đã phát sinh biến hóa.
Tỷ như Nhâm Nghị sẽ không bao giờ trong lúc cậu tắm rửa đi vào lấy đồ, tỷ như Nhâm Nghị cũng sẽ không giống như trước, khi ngủ thường ôm Hạ Thụ vào trong lòng.
Tỷ như Hạ Thụ dần dần học cách rời xa Nhâm Nghị.
Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ TrốnTác giả: Bạch Vân ĐóaTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcNhâm Nghị vừa về đến nhà, Hạ Thụ đang bưng nước rửa chân đi ra, thời gian vừa vặn. Nhâm Nghị bất đắc dĩ nở nụ cười, cởi giày đi tới. Hạ Thụ ngồi chồm hỗm trên mặt đất thành thục cuốn ống quần của anh lên, đem chân của anh để vào trong nước ấm, nhiệt độ vừa phải. Nhâm Nghị nhìn dáng vẻ biết vâng lời của cậu, lông mày khẽ động, thấp giọng nói: “Em không cần làm như vậy.” Hạ Thụ dừng một chút, sau đó cúi đầu nói: “Em thích làm như vậy.” Thanh âm cậu ôn nhuận êm tai, cậu thành thục nhấc chân Nhâm Nghị lên, xoa bóp cổ chân của anh, làm cho anh thoải mái thở ra một tiếng. Hạ Thụ hỏi: “Ngày hôm nay khổ cực không?” Nhâm Nghị làm quản lý cấp cao cho một công ty nổi tiếng ở địa phương, thường ngày trong công việc phiền phức, nhưng nếu bàn luận khổ cực, lại không đến nỗi. Nhâm Nghị thấp giọng nói: “Không khổ cực.” Hạ Thụ lại hỏi: “Chân… Còn đau không?” Hạ Thụ mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, cúi đầu xuống điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ lộ ra một chút oan ức, Nhâm Nghị nhìn… Cách mấy ngày, thừa dịp cuối tuần, ba người cùng đi xem nhà. Nhưng khi đi xem nhà Nhâm Nghị tìm rất nhiều khuyết điểm chê bai, không có cách nào, chuyện mua nhà cứ như vậy bị trì hoãn.Buổi tối lúc ngủ, Hạ Thụ đều đưa lưng về phía Nhâm Nghị, hai người cách xa khoảng một mét.Nhâm Nghị cau mày, mím môi không nói lời nào, mặt lộ ra vẻ tức giận.Lấy này Hạ Thụ không có dỗ dành anh.Lâm Lập lại nhắn tin hẹn hò với Hạ Thụ, Hạ Thụ muốn cự tuyệt, điện thoại di động lại bị Nhâm Nghị lấy đi.Nhâm Nghị nhìn thấy hai chữ Lâm Lập, sắc mặt không vui, nhíu mày, hỏi: “Đây chính là người đàn ông đêm đó?”Hạ Thụ lúng túng gật đầu một cái.Nhâm Nghị cầm điện thoại di động lên, tốc độ cực nhanh phát ra một tin nhắn trả lời.Hạ Thụ lấy lại điện thoại nhìn thấy tin nhắn đã gửi đi trên đó viết “sau này đừng gặp mặt”.Nhâm Nghị lạnh lùng nói: “Sau này không liên hệ với người đó, tôi sẽ tìm cho cậu một người đàn ông tốt.”Hạ Thụ nhẹ nhàng gật đầu, cậu không biết đàn ông tốt có bộ dạng gì. Lúc trước sở dĩ cậu muốn cùng Lâm Lập là nhất thời hoảng loạn đưa ra quyết định, bây giờ suy nghĩ lại, như vậy đối với Lâm Lập rất không công bằng, chỉ có thể có chờ cơ hội gặp lại nói câu xin lỗi.Nhâm Nghị thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu, tâm tình tốt hơn một chút, xoa xoa tóc Hạ Thụ, cười nói: “Ngoan, yêu thích đàn ông không có gì quá mức, anh đây sẽ tìm cho cậu một người thật tốt.”Nhâm Nghị có thể thản nhiên tiếp thu tính hướng của mình, Hạ Thụ có chút cảm động, phần cảm động này lại làm cho cậu cười khổ.Cuộc sống ngày ngày trôi qua giống như cũ, nhưng bất tri bất giác cũng đã phát sinh biến hóa.Tỷ như Nhâm Nghị sẽ không bao giờ trong lúc cậu tắm rửa đi vào lấy đồ, tỷ như Nhâm Nghị cũng sẽ không giống như trước, khi ngủ thường ôm Hạ Thụ vào trong lòng.Tỷ như Hạ Thụ dần dần học cách rời xa Nhâm Nghị.