Nhâm Nghị vừa về đến nhà, Hạ Thụ đang bưng nước rửa chân đi ra, thời gian vừa vặn. Nhâm Nghị bất đắc dĩ nở nụ cười, cởi giày đi tới. Hạ Thụ ngồi chồm hỗm trên mặt đất thành thục cuốn ống quần của anh lên, đem chân của anh để vào trong nước ấm, nhiệt độ vừa phải. Nhâm Nghị nhìn dáng vẻ biết vâng lời của cậu, lông mày khẽ động, thấp giọng nói: “Em không cần làm như vậy.” Hạ Thụ dừng một chút, sau đó cúi đầu nói: “Em thích làm như vậy.” Thanh âm cậu ôn nhuận êm tai, cậu thành thục nhấc chân Nhâm Nghị lên, xoa bóp cổ chân của anh, làm cho anh thoải mái thở ra một tiếng. Hạ Thụ hỏi: “Ngày hôm nay khổ cực không?” Nhâm Nghị làm quản lý cấp cao cho một công ty nổi tiếng ở địa phương, thường ngày trong công việc phiền phức, nhưng nếu bàn luận khổ cực, lại không đến nỗi. Nhâm Nghị thấp giọng nói: “Không khổ cực.” Hạ Thụ lại hỏi: “Chân… Còn đau không?” Hạ Thụ mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, cúi đầu xuống điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ lộ ra một chút oan ức, Nhâm Nghị nhìn…
Chương 20
Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ TrốnTác giả: Bạch Vân ĐóaTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcNhâm Nghị vừa về đến nhà, Hạ Thụ đang bưng nước rửa chân đi ra, thời gian vừa vặn. Nhâm Nghị bất đắc dĩ nở nụ cười, cởi giày đi tới. Hạ Thụ ngồi chồm hỗm trên mặt đất thành thục cuốn ống quần của anh lên, đem chân của anh để vào trong nước ấm, nhiệt độ vừa phải. Nhâm Nghị nhìn dáng vẻ biết vâng lời của cậu, lông mày khẽ động, thấp giọng nói: “Em không cần làm như vậy.” Hạ Thụ dừng một chút, sau đó cúi đầu nói: “Em thích làm như vậy.” Thanh âm cậu ôn nhuận êm tai, cậu thành thục nhấc chân Nhâm Nghị lên, xoa bóp cổ chân của anh, làm cho anh thoải mái thở ra một tiếng. Hạ Thụ hỏi: “Ngày hôm nay khổ cực không?” Nhâm Nghị làm quản lý cấp cao cho một công ty nổi tiếng ở địa phương, thường ngày trong công việc phiền phức, nhưng nếu bàn luận khổ cực, lại không đến nỗi. Nhâm Nghị thấp giọng nói: “Không khổ cực.” Hạ Thụ lại hỏi: “Chân… Còn đau không?” Hạ Thụ mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, cúi đầu xuống điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ lộ ra một chút oan ức, Nhâm Nghị nhìn… Trải qua việc Hạ Thụ lén đi ra ngoài, Nhâm Nghị đem công việc dời hết về nhà, một tấc cũng không rời trông coi Hạ Thụ.Mỗi lần anh nói chuyện với Hạ Thụ đều mang gương mặt lạnh lùng, lần này Hạ Thụ dỗ dành thế nào anh vẫn tức giận.Hạ Thụ vẫn không tìm được cơ hội lén lút rời đi, cậu càng ngày càng vội, hôn lễ của Nhâm Nghị sắp đến, cậu không có dũng khí tham gia lễ cưới của anh.Quan trọng nhất, cậu lo lắng bụng mình càng lúc càng lớn, cậu sợ bị phát hiện mình mang thai.Hôm nay, Nhâm Tri Liễu ở nhà bếp la lên một tiếng, Nhâm Nghị và Hạ Thụ vội vã chạy tới, là Nhâm Tri Liễu bị bỏng tay.Hạ Thụ vội vã cầm túi chườm nước đá đưa cho cô đắp, nhíu mày nói: “Phải nhanh đi bệnh viện đi.”Nhâm Tri Liễu lắc đầu, đau đớn nói:: “Bỏng không nghiêm trọng, Nghị Nghị, em đi mua thuốc bôi vết bỏng cho chị là được.”Nhâm Nghị và Hạ Thụ muốn khuyên cô đi bệnh viện nhưng cô không muốn, trong cái nhà này cô là người lớn tuổi nhất, Nhâm Nghị và Hạ Thụ vẫn luôn nghe lời cô, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp.Nhâm Nghị gật gật đầu, mặc áo khoác đi mua thuốc.Nhâm Nghị vừa đi, Nhâm Tri Liễu nhìn Hạ Thụ nói: “Em đi nhanh đi.”Hạ Thụ cầm túi chườm nước đá, bây giờ mình hiểu được là Nhâm Tri Liễu cố ý bị bỏng, để đẩy Nhâm Nghị đi ra ngoài.Sớm biết… Cậu sẽ nói một lời tạm biệt với Nhâm Nghị, dù chỉ nói một tiếng hẹn gặp lại cũng tốt.Hạ Thụ lấy đồ đạc đã sớm chuẩn bị, cứ như vậy đi khỏi nơi mình ở nhiều năm, c*̃ng đi xa người cậu chờ đợi nhiều năm.
Trải qua việc Hạ Thụ lén đi ra ngoài, Nhâm Nghị đem công việc dời hết về nhà, một tấc cũng không rời trông coi Hạ Thụ.
Mỗi lần anh nói chuyện với Hạ Thụ đều mang gương mặt lạnh lùng, lần này Hạ Thụ dỗ dành thế nào anh vẫn tức giận.
Hạ Thụ vẫn không tìm được cơ hội lén lút rời đi, cậu càng ngày càng vội, hôn lễ của Nhâm Nghị sắp đến, cậu không có dũng khí tham gia lễ cưới của anh.
Quan trọng nhất, cậu lo lắng bụng mình càng lúc càng lớn, cậu sợ bị phát hiện mình mang thai.
Hôm nay, Nhâm Tri Liễu ở nhà bếp la lên một tiếng, Nhâm Nghị và Hạ Thụ vội vã chạy tới, là Nhâm Tri Liễu bị bỏng tay.
Hạ Thụ vội vã cầm túi chườm nước đá đưa cho cô đắp, nhíu mày nói: “Phải nhanh đi bệnh viện đi.”
Nhâm Tri Liễu lắc đầu, đau đớn nói:: “Bỏng không nghiêm trọng, Nghị Nghị, em đi mua thuốc bôi vết bỏng cho chị là được.”
Nhâm Nghị và Hạ Thụ muốn khuyên cô đi bệnh viện nhưng cô không muốn, trong cái nhà này cô là người lớn tuổi nhất, Nhâm Nghị và Hạ Thụ vẫn luôn nghe lời cô, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhâm Nghị gật gật đầu, mặc áo khoác đi mua thuốc.
Nhâm Nghị vừa đi, Nhâm Tri Liễu nhìn Hạ Thụ nói: “Em đi nhanh đi.”
Hạ Thụ cầm túi chườm nước đá, bây giờ mình hiểu được là Nhâm Tri Liễu cố ý bị bỏng, để đẩy Nhâm Nghị đi ra ngoài.
Sớm biết… Cậu sẽ nói một lời tạm biệt với Nhâm Nghị, dù chỉ nói một tiếng hẹn gặp lại cũng tốt.
Hạ Thụ lấy đồ đạc đã sớm chuẩn bị, cứ như vậy đi khỏi nơi mình ở nhiều năm, c*̃ng đi xa người cậu chờ đợi nhiều năm.
Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ TrốnTác giả: Bạch Vân ĐóaTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcNhâm Nghị vừa về đến nhà, Hạ Thụ đang bưng nước rửa chân đi ra, thời gian vừa vặn. Nhâm Nghị bất đắc dĩ nở nụ cười, cởi giày đi tới. Hạ Thụ ngồi chồm hỗm trên mặt đất thành thục cuốn ống quần của anh lên, đem chân của anh để vào trong nước ấm, nhiệt độ vừa phải. Nhâm Nghị nhìn dáng vẻ biết vâng lời của cậu, lông mày khẽ động, thấp giọng nói: “Em không cần làm như vậy.” Hạ Thụ dừng một chút, sau đó cúi đầu nói: “Em thích làm như vậy.” Thanh âm cậu ôn nhuận êm tai, cậu thành thục nhấc chân Nhâm Nghị lên, xoa bóp cổ chân của anh, làm cho anh thoải mái thở ra một tiếng. Hạ Thụ hỏi: “Ngày hôm nay khổ cực không?” Nhâm Nghị làm quản lý cấp cao cho một công ty nổi tiếng ở địa phương, thường ngày trong công việc phiền phức, nhưng nếu bàn luận khổ cực, lại không đến nỗi. Nhâm Nghị thấp giọng nói: “Không khổ cực.” Hạ Thụ lại hỏi: “Chân… Còn đau không?” Hạ Thụ mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, cúi đầu xuống điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ lộ ra một chút oan ức, Nhâm Nghị nhìn… Trải qua việc Hạ Thụ lén đi ra ngoài, Nhâm Nghị đem công việc dời hết về nhà, một tấc cũng không rời trông coi Hạ Thụ.Mỗi lần anh nói chuyện với Hạ Thụ đều mang gương mặt lạnh lùng, lần này Hạ Thụ dỗ dành thế nào anh vẫn tức giận.Hạ Thụ vẫn không tìm được cơ hội lén lút rời đi, cậu càng ngày càng vội, hôn lễ của Nhâm Nghị sắp đến, cậu không có dũng khí tham gia lễ cưới của anh.Quan trọng nhất, cậu lo lắng bụng mình càng lúc càng lớn, cậu sợ bị phát hiện mình mang thai.Hôm nay, Nhâm Tri Liễu ở nhà bếp la lên một tiếng, Nhâm Nghị và Hạ Thụ vội vã chạy tới, là Nhâm Tri Liễu bị bỏng tay.Hạ Thụ vội vã cầm túi chườm nước đá đưa cho cô đắp, nhíu mày nói: “Phải nhanh đi bệnh viện đi.”Nhâm Tri Liễu lắc đầu, đau đớn nói:: “Bỏng không nghiêm trọng, Nghị Nghị, em đi mua thuốc bôi vết bỏng cho chị là được.”Nhâm Nghị và Hạ Thụ muốn khuyên cô đi bệnh viện nhưng cô không muốn, trong cái nhà này cô là người lớn tuổi nhất, Nhâm Nghị và Hạ Thụ vẫn luôn nghe lời cô, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp.Nhâm Nghị gật gật đầu, mặc áo khoác đi mua thuốc.Nhâm Nghị vừa đi, Nhâm Tri Liễu nhìn Hạ Thụ nói: “Em đi nhanh đi.”Hạ Thụ cầm túi chườm nước đá, bây giờ mình hiểu được là Nhâm Tri Liễu cố ý bị bỏng, để đẩy Nhâm Nghị đi ra ngoài.Sớm biết… Cậu sẽ nói một lời tạm biệt với Nhâm Nghị, dù chỉ nói một tiếng hẹn gặp lại cũng tốt.Hạ Thụ lấy đồ đạc đã sớm chuẩn bị, cứ như vậy đi khỏi nơi mình ở nhiều năm, c*̃ng đi xa người cậu chờ đợi nhiều năm.