Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 7: Sư phụ! Người trêu ta!

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Ánh mắt ấy như chứa hàng vạn vì sao, mong chờ câu trã lời của nàng. Vương Dạ Nguyệt xoa đầu cô bé, giống như lúc mẹ nàng xoa đầu nàng vậy, ôn nhu, ấm áp"Đúng vậy"Nói xong, nàng theo cơn gió mà rời đi, để lại một cảm giác khó tả cho cô bé ấyNhưng nàng đâu ngờ rằng, cô bé ngây thơ được nàng cứu lại là trưởng công chúa của vương triều Hoàng Thất, triều đình phía Bắc Phong Liên Quốc!Nơi nàng ở rất hiểm trở, nhưng leo được lên đó sẽ hưởng được cảnh quan tuyệt đẹp. Cánh hoa rơi cuốn theo làn gió mùa xuân. Cành lá xanh tươi, động vật chạy tung tăng trên bãi cỏ. Nàng vừa về đã thấy sư phụ Mạc Ảnh ngồi đấy uống trà.Tĩnh lặng mà đẹpKhiến lòng người thôi thúcÝ tưởng thoáng chợt hiện raSao ta không chọc hắn chút nhỉ a!Nàng xoay nhẹ bàn tay, cánh hoa vươn vãi khắp nơi liền cuốn theo hình dạng một cơn lốc nhỏ, nhẹ nhàng bay đến. Dạ Nguyệt cười thầm, không biết cảnh tưởng trên người vướng đầy cánh hoa sẽ như thế nàoNhưng vừa nhìn qua lại không thấy sư phụ đâuA!"Sư phụ"VụtThoáng chốc mà Mặc Ảnh đã ở ngay sau lưng nàng, hắn giương tay che mặt nàng, khẽ mỉm cười đầy huyền bí. Dạ Nguyệt liền phản ứng, xoay người đẩy Mạc Ảnh bằng một lực mạnh rồi lùi nhanh về sau.Tay Mạc Ảnh vẫn cầm tách trà, nước trong tách không mấy lung lay"Sư phụ! Người chọc ta!""Đồ đệ ngổ nghịch, không phải người ý đồ trước là ngươi sao?"Sắc mặt Mặc Ảnh vẫn không có gì thay đổi. Thân thể hắn luôn toát ra vẻ xuất thần, nho nhã, không mấy xa cách như nàng.Không hiểu vì sao, ta luôn coi trọng hắnXem hắn như cha taMặc Ảnh đi đến thềm của tòa nhà mà ngồi xuống.Căn nhà gỗ này vẫn trang trọng, cổ kính như hai năm trước.Mặc Ảnh nhìn vào mắt Vương Dạ Nguyệt, nàng cũng không hề lãng tránh ánh mắt này. Sư phụ luôn nhìn vào đôi mắt mà đọc vị tâm tư của người khác. Nàng cũng không có gì phải sợ hay e dè, vì đôi mắt nàng luôn kiên định, âm trầmMặc Ảnh liền lắc đầuĐôi mắt của con bé vẫn như trước, vẫn lạnh nhạt, vô tình. Dù ta biết con bé đối với ta luôn kính trọng, nhưng đối với kẻ khác, nó vẫn xa cách, cảnh giác đến kì lạ. Nhưng đó chỉ là một phần khiến hắn buồn lòng, khi nhìn vào kí ức của nàng, đôi mày hắn có chút nhíu lạiVương Dạ Nguyệt cũng nhìn ra, lúc nảy khi nàng cứu cô bé có thể hiện sức mạnh, cô bé đó chắc hẳn đã nhìn thấy, nhưng bọn lính kia thì không, chúng cũng chỉ khó hiểu về chuyện xảy ra mà thôi.Cô gái đó cũng chỉ là con nít!Nói ra thì chẳng ai tin đâu!"Chúng ta phải rời đi thôi""Sư phụ, nhưng bọn lính chưa hề thấy ta""Ta không nói bọn lính gác, ta nói cô gái đó"

Ánh mắt ấy như chứa hàng vạn vì sao, mong chờ câu trã lời của nàng. Vương Dạ Nguyệt xoa đầu cô bé, giống như lúc mẹ nàng xoa đầu nàng vậy, ôn nhu, ấm áp

"Đúng vậy"

Nói xong, nàng theo cơn gió mà rời đi, để lại một cảm giác khó tả cho cô bé ấy

Nhưng nàng đâu ngờ rằng, cô bé ngây thơ được nàng cứu lại là trưởng công chúa của vương triều Hoàng Thất, triều đình phía Bắc Phong Liên Quốc!

Nơi nàng ở rất hiểm trở, nhưng leo được lên đó sẽ hưởng được cảnh quan tuyệt đẹp. Cánh hoa rơi cuốn theo làn gió mùa xuân. Cành lá xanh tươi, động vật chạy tung tăng trên bãi cỏ. Nàng vừa về đã thấy sư phụ Mạc Ảnh ngồi đấy uống trà.

Tĩnh lặng mà đẹp

Khiến lòng người thôi thúc

Ý tưởng thoáng chợt hiện ra

Sao ta không chọc hắn chút nhỉ a!

Nàng xoay nhẹ bàn tay, cánh hoa vươn vãi khắp nơi liền cuốn theo hình dạng một cơn lốc nhỏ, nhẹ nhàng bay đến. Dạ Nguyệt cười thầm, không biết cảnh tưởng trên người vướng đầy cánh hoa sẽ như thế nào

Nhưng vừa nhìn qua lại không thấy sư phụ đâu

A!

"Sư phụ"

Vụt

Thoáng chốc mà Mặc Ảnh đã ở ngay sau lưng nàng, hắn giương tay che mặt nàng, khẽ mỉm cười đầy huyền bí. Dạ Nguyệt liền phản ứng, xoay người đẩy Mạc Ảnh bằng một lực mạnh rồi lùi nhanh về sau.

Tay Mạc Ảnh vẫn cầm tách trà, nước trong tách không mấy lung lay

"Sư phụ! Người chọc ta!"

"Đồ đệ ngổ nghịch, không phải người ý đồ trước là ngươi sao?"

Sắc mặt Mặc Ảnh vẫn không có gì thay đổi. Thân thể hắn luôn toát ra vẻ xuất thần, nho nhã, không mấy xa cách như nàng.

Không hiểu vì sao, ta luôn coi trọng hắn

Xem hắn như cha ta

Mặc Ảnh đi đến thềm của tòa nhà mà ngồi xuống.

Căn nhà gỗ này vẫn trang trọng, cổ kính như hai năm trước.

Mặc Ảnh nhìn vào mắt Vương Dạ Nguyệt, nàng cũng không hề lãng tránh ánh mắt này. Sư phụ luôn nhìn vào đôi mắt mà đọc vị tâm tư của người khác. Nàng cũng không có gì phải sợ hay e dè, vì đôi mắt nàng luôn kiên định, âm trầm

Mặc Ảnh liền lắc đầu

Đôi mắt của con bé vẫn như trước, vẫn lạnh nhạt, vô tình. Dù ta biết con bé đối với ta luôn kính trọng, nhưng đối với kẻ khác, nó vẫn xa cách, cảnh giác đến kì lạ. Nhưng đó chỉ là một phần khiến hắn buồn lòng, khi nhìn vào kí ức của nàng, đôi mày hắn có chút nhíu lại

Vương Dạ Nguyệt cũng nhìn ra, lúc nảy khi nàng cứu cô bé có thể hiện sức mạnh, cô bé đó chắc hẳn đã nhìn thấy, nhưng bọn lính kia thì không, chúng cũng chỉ khó hiểu về chuyện xảy ra mà thôi.

Cô gái đó cũng chỉ là con nít!

Nói ra thì chẳng ai tin đâu!

"Chúng ta phải rời đi thôi"

"Sư phụ, nhưng bọn lính chưa hề thấy ta"

"Ta không nói bọn lính gác, ta nói cô gái đó"

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Ánh mắt ấy như chứa hàng vạn vì sao, mong chờ câu trã lời của nàng. Vương Dạ Nguyệt xoa đầu cô bé, giống như lúc mẹ nàng xoa đầu nàng vậy, ôn nhu, ấm áp"Đúng vậy"Nói xong, nàng theo cơn gió mà rời đi, để lại một cảm giác khó tả cho cô bé ấyNhưng nàng đâu ngờ rằng, cô bé ngây thơ được nàng cứu lại là trưởng công chúa của vương triều Hoàng Thất, triều đình phía Bắc Phong Liên Quốc!Nơi nàng ở rất hiểm trở, nhưng leo được lên đó sẽ hưởng được cảnh quan tuyệt đẹp. Cánh hoa rơi cuốn theo làn gió mùa xuân. Cành lá xanh tươi, động vật chạy tung tăng trên bãi cỏ. Nàng vừa về đã thấy sư phụ Mạc Ảnh ngồi đấy uống trà.Tĩnh lặng mà đẹpKhiến lòng người thôi thúcÝ tưởng thoáng chợt hiện raSao ta không chọc hắn chút nhỉ a!Nàng xoay nhẹ bàn tay, cánh hoa vươn vãi khắp nơi liền cuốn theo hình dạng một cơn lốc nhỏ, nhẹ nhàng bay đến. Dạ Nguyệt cười thầm, không biết cảnh tưởng trên người vướng đầy cánh hoa sẽ như thế nàoNhưng vừa nhìn qua lại không thấy sư phụ đâuA!"Sư phụ"VụtThoáng chốc mà Mặc Ảnh đã ở ngay sau lưng nàng, hắn giương tay che mặt nàng, khẽ mỉm cười đầy huyền bí. Dạ Nguyệt liền phản ứng, xoay người đẩy Mạc Ảnh bằng một lực mạnh rồi lùi nhanh về sau.Tay Mạc Ảnh vẫn cầm tách trà, nước trong tách không mấy lung lay"Sư phụ! Người chọc ta!""Đồ đệ ngổ nghịch, không phải người ý đồ trước là ngươi sao?"Sắc mặt Mặc Ảnh vẫn không có gì thay đổi. Thân thể hắn luôn toát ra vẻ xuất thần, nho nhã, không mấy xa cách như nàng.Không hiểu vì sao, ta luôn coi trọng hắnXem hắn như cha taMặc Ảnh đi đến thềm của tòa nhà mà ngồi xuống.Căn nhà gỗ này vẫn trang trọng, cổ kính như hai năm trước.Mặc Ảnh nhìn vào mắt Vương Dạ Nguyệt, nàng cũng không hề lãng tránh ánh mắt này. Sư phụ luôn nhìn vào đôi mắt mà đọc vị tâm tư của người khác. Nàng cũng không có gì phải sợ hay e dè, vì đôi mắt nàng luôn kiên định, âm trầmMặc Ảnh liền lắc đầuĐôi mắt của con bé vẫn như trước, vẫn lạnh nhạt, vô tình. Dù ta biết con bé đối với ta luôn kính trọng, nhưng đối với kẻ khác, nó vẫn xa cách, cảnh giác đến kì lạ. Nhưng đó chỉ là một phần khiến hắn buồn lòng, khi nhìn vào kí ức của nàng, đôi mày hắn có chút nhíu lạiVương Dạ Nguyệt cũng nhìn ra, lúc nảy khi nàng cứu cô bé có thể hiện sức mạnh, cô bé đó chắc hẳn đã nhìn thấy, nhưng bọn lính kia thì không, chúng cũng chỉ khó hiểu về chuyện xảy ra mà thôi.Cô gái đó cũng chỉ là con nít!Nói ra thì chẳng ai tin đâu!"Chúng ta phải rời đi thôi""Sư phụ, nhưng bọn lính chưa hề thấy ta""Ta không nói bọn lính gác, ta nói cô gái đó"

Chương 7: Sư phụ! Người trêu ta!