Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 9: Năng lực của người!

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Vương Dạ Nguyệt bị Mặc Ảnh làm cho bậc cười, càng nguy hiểm thì càng thú vị chứ.Nếu đã sợ nàng đã không đi theo con đường này rồi.Nụ cười như xoa dịu đi bầu không khí yên tĩnh đến buồn chán ở nơi đây"Sư phụ yên tâm, ta sẽ bảo vệ người"Sắc mặt Mặc Ảnh tỏa khí thế sát phạt bên nhọn vừa vặn làm biểu lộ khí phách vốn có của hắn. Lần đầu nàng thấy sư phụ hưng phấn đến thế. Mái tóc bạch kim tung bay trong gió hòa với mái tóc xoăn đen, tạo nên khung cảnh rực rỡ.KétThắng lạiHai con tuấn mã kêu lên, đừng gắp lại"Câu này phải là ta nói mới đúng!"Vừa gọi tào tháo, tào tháo đã đến.Toán cướp đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Tên nào cũng chi chít xăm trổ rồng phượng trên người, tay vác đao kiếm, mình đầy rẫy vết xẹo, vết chém.Tên thì phì phèo khói thuốc, tên vác đầy hành lí, tiền bạc vừa cướp về. Khuông mặt thì đáng sợ, hầm hổ, giương mắt lên hài lòng khi nhìn thấy con mồi mớiNhìn rõ đáng sợThẩm mỹ của mấy tên này thật kì lạ a!Vương Dạ Nguyệt dùng tâm linh trường âm hướng Mạc Ảnh mà nói. Câu này khiến hắn phải bậc cười trong lòng. Quả là cô nhóc mang gan hùm, mật gấu. Trong tình huống nào cũng có thể đùa được"Các vị lưỡng khách đi đường chắc cũng mệt rồi, bọn ta cũng không muốn làm khó, chi bằng đưa tiền ra.."Chưa nói dứt câu, cơ thể của hắn như bị một thế lực vô hình kéo lại phía sau, đập thẳng người vào vách đá lớn, làm đầu hắn chảy ra không ít máu."Ngươi...!""Không lẽ các ngươi là dị nhân?"Dưới vành nón, đôi mắt Vương Dạ Nguyệt liếc nhìn hắnĐã biết thế còn không tránh đường sao? Còn muốn làm càn? Đây là đang tìm đường chết đấy nhé!"Hừ! Nghe danh dị nhân đã lâu, không ngờ chúng lại tồn tại! Huynh đệ đâu! Mau xông lên bắt bọn chúng về thưởng thức!"Mặc Ảnh mỉm cười, nụ cười thật nguy hiểm, Vương Dạ Nguyệt cũng không hiểu ẩn sau nó là thứ gì. Năng lực thấu thị của thầy ấy thì mình có biết, nhưng chưa biết thầy ấy còn khả năng gì khác không?Thật tò mò a!Bỗng những tên tiếp cận Mặc Ảnh đều ôm đầu, nằm rạp xuống đất, kêu đau ê oán như thể vừa bị vật gì chém ngay tim vậy. Vương Dạ Nguyệt quay sang nhìn Mặc Ảnh, thấy hắn vẫn bình thảnRốt cuộc hắn đã làm gì đám cướp kia thế?Những tên khác cố gắng vực dậy, ném lao về phía Mặc Ảnh, nhưng lại bị Vương Dạ Nguyệt ngăn lại, nàng vung tay, những chiếc lá rơi xuống đất lơ lửng trên không, kết lại thành một thanh kiếm, bay với tốc độ chống mặt mà cả tên đó chưa kịp phản ứng, đã bị nhát chém chí mạng ngay mặt khiến hắn lăn đùng ra đất kêu đau. Nàng nhìn bọn chúng với đôi mắt đầy khinh thường.Kẻ như các ngươi sống trên đời chỉ để chật đất,làm hại dân lành, ta sẽ khiến ngươi trả giá. Vương Dạ Nguyệt định vung tay kếtliễu chúng thì bị Mặc Ảnh ngăn lại.

Vương Dạ Nguyệt bị Mặc Ảnh làm cho bậc cười, càng nguy hiểm thì càng thú vị chứ.

Nếu đã sợ nàng đã không đi theo con đường này rồi.

Nụ cười như xoa dịu đi bầu không khí yên tĩnh đến buồn chán ở nơi đây

"Sư phụ yên tâm, ta sẽ bảo vệ người"

Sắc mặt Mặc Ảnh tỏa khí thế sát phạt bên nhọn vừa vặn làm biểu lộ khí phách vốn có của hắn. Lần đầu nàng thấy sư phụ hưng phấn đến thế. Mái tóc bạch kim tung bay trong gió hòa với mái tóc xoăn đen, tạo nên khung cảnh rực rỡ.

Két

Thắng lại

Hai con tuấn mã kêu lên, đừng gắp lại

"Câu này phải là ta nói mới đúng!"

Vừa gọi tào tháo, tào tháo đã đến.

Toán cướp đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Tên nào cũng chi chít xăm trổ rồng phượng trên người, tay vác đao kiếm, mình đầy rẫy vết xẹo, vết chém.Tên thì phì phèo khói thuốc, tên vác đầy hành lí, tiền bạc vừa cướp về. Khuông mặt thì đáng sợ, hầm hổ, giương mắt lên hài lòng khi nhìn thấy con mồi mới

Nhìn rõ đáng sợ

Thẩm mỹ của mấy tên này thật kì lạ a!

Vương Dạ Nguyệt dùng tâm linh trường âm hướng Mạc Ảnh mà nói. Câu này khiến hắn phải bậc cười trong lòng. Quả là cô nhóc mang gan hùm, mật gấu. Trong tình huống nào cũng có thể đùa được

"Các vị lưỡng khách đi đường chắc cũng mệt rồi, bọn ta cũng không muốn làm khó, chi bằng đưa tiền ra.."

Chưa nói dứt câu, cơ thể của hắn như bị một thế lực vô hình kéo lại phía sau, đập thẳng người vào vách đá lớn, làm đầu hắn chảy ra không ít máu.

"Ngươi...!"

"Không lẽ các ngươi là dị nhân?"

Dưới vành nón, đôi mắt Vương Dạ Nguyệt liếc nhìn hắn

Đã biết thế còn không tránh đường sao? Còn muốn làm càn? Đây là đang tìm đường chết đấy nhé!

"Hừ! Nghe danh dị nhân đã lâu, không ngờ chúng lại tồn tại! Huynh đệ đâu! Mau xông lên bắt bọn chúng về thưởng thức!"

Mặc Ảnh mỉm cười, nụ cười thật nguy hiểm, Vương Dạ Nguyệt cũng không hiểu ẩn sau nó là thứ gì. Năng lực thấu thị của thầy ấy thì mình có biết, nhưng chưa biết thầy ấy còn khả năng gì khác không?

Thật tò mò a!

Bỗng những tên tiếp cận Mặc Ảnh đều ôm đầu, nằm rạp xuống đất, kêu đau ê oán như thể vừa bị vật gì chém ngay tim vậy. Vương Dạ Nguyệt quay sang nhìn Mặc Ảnh, thấy hắn vẫn bình thản

Rốt cuộc hắn đã làm gì đám cướp kia thế?

Những tên khác cố gắng vực dậy, ném lao về phía Mặc Ảnh, nhưng lại bị Vương Dạ Nguyệt ngăn lại, nàng vung tay, những chiếc lá rơi xuống đất lơ lửng trên không, kết lại thành một thanh kiếm, bay với tốc độ chống mặt mà cả tên đó chưa kịp phản ứng, đã bị nhát chém chí mạng ngay mặt khiến hắn lăn đùng ra đất kêu đau. Nàng nhìn bọn chúng với đôi mắt đầy khinh thường.

Kẻ như các ngươi sống trên đời chỉ để chật đất,làm hại dân lành, ta sẽ khiến ngươi trả giá. Vương Dạ Nguyệt định vung tay kếtliễu chúng thì bị Mặc Ảnh ngăn lại.

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Vương Dạ Nguyệt bị Mặc Ảnh làm cho bậc cười, càng nguy hiểm thì càng thú vị chứ.Nếu đã sợ nàng đã không đi theo con đường này rồi.Nụ cười như xoa dịu đi bầu không khí yên tĩnh đến buồn chán ở nơi đây"Sư phụ yên tâm, ta sẽ bảo vệ người"Sắc mặt Mặc Ảnh tỏa khí thế sát phạt bên nhọn vừa vặn làm biểu lộ khí phách vốn có của hắn. Lần đầu nàng thấy sư phụ hưng phấn đến thế. Mái tóc bạch kim tung bay trong gió hòa với mái tóc xoăn đen, tạo nên khung cảnh rực rỡ.KétThắng lạiHai con tuấn mã kêu lên, đừng gắp lại"Câu này phải là ta nói mới đúng!"Vừa gọi tào tháo, tào tháo đã đến.Toán cướp đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Tên nào cũng chi chít xăm trổ rồng phượng trên người, tay vác đao kiếm, mình đầy rẫy vết xẹo, vết chém.Tên thì phì phèo khói thuốc, tên vác đầy hành lí, tiền bạc vừa cướp về. Khuông mặt thì đáng sợ, hầm hổ, giương mắt lên hài lòng khi nhìn thấy con mồi mớiNhìn rõ đáng sợThẩm mỹ của mấy tên này thật kì lạ a!Vương Dạ Nguyệt dùng tâm linh trường âm hướng Mạc Ảnh mà nói. Câu này khiến hắn phải bậc cười trong lòng. Quả là cô nhóc mang gan hùm, mật gấu. Trong tình huống nào cũng có thể đùa được"Các vị lưỡng khách đi đường chắc cũng mệt rồi, bọn ta cũng không muốn làm khó, chi bằng đưa tiền ra.."Chưa nói dứt câu, cơ thể của hắn như bị một thế lực vô hình kéo lại phía sau, đập thẳng người vào vách đá lớn, làm đầu hắn chảy ra không ít máu."Ngươi...!""Không lẽ các ngươi là dị nhân?"Dưới vành nón, đôi mắt Vương Dạ Nguyệt liếc nhìn hắnĐã biết thế còn không tránh đường sao? Còn muốn làm càn? Đây là đang tìm đường chết đấy nhé!"Hừ! Nghe danh dị nhân đã lâu, không ngờ chúng lại tồn tại! Huynh đệ đâu! Mau xông lên bắt bọn chúng về thưởng thức!"Mặc Ảnh mỉm cười, nụ cười thật nguy hiểm, Vương Dạ Nguyệt cũng không hiểu ẩn sau nó là thứ gì. Năng lực thấu thị của thầy ấy thì mình có biết, nhưng chưa biết thầy ấy còn khả năng gì khác không?Thật tò mò a!Bỗng những tên tiếp cận Mặc Ảnh đều ôm đầu, nằm rạp xuống đất, kêu đau ê oán như thể vừa bị vật gì chém ngay tim vậy. Vương Dạ Nguyệt quay sang nhìn Mặc Ảnh, thấy hắn vẫn bình thảnRốt cuộc hắn đã làm gì đám cướp kia thế?Những tên khác cố gắng vực dậy, ném lao về phía Mặc Ảnh, nhưng lại bị Vương Dạ Nguyệt ngăn lại, nàng vung tay, những chiếc lá rơi xuống đất lơ lửng trên không, kết lại thành một thanh kiếm, bay với tốc độ chống mặt mà cả tên đó chưa kịp phản ứng, đã bị nhát chém chí mạng ngay mặt khiến hắn lăn đùng ra đất kêu đau. Nàng nhìn bọn chúng với đôi mắt đầy khinh thường.Kẻ như các ngươi sống trên đời chỉ để chật đất,làm hại dân lành, ta sẽ khiến ngươi trả giá. Vương Dạ Nguyệt định vung tay kếtliễu chúng thì bị Mặc Ảnh ngăn lại.

Chương 9: Năng lực của người!