Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 30: Ngày mai sẽ có kịch hay!

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Mặc Ảnh nuốt nước bọt, quay qua nhìn tên Huyền Chi Tử khốn kiếp kia. Huynh đệ lâu năm, vừa gặp hắn là ta như mất hết sỉ diện."Dạ Nguyệt tỉ tỉ, ta về trước nhé! Ngày mai tỉ phải nhớ đến cung yến đấy!"- Yên Nhi nắm lấy tay áo của Vương Dạ Nguyệt, thân thiết mà gần gũiHọ thân tình là thế, nhưng nhìn qua Huyền Chi Tử và Mặc Ảnh, cả hai trông bề ngoài phong thái nho nhã, uy nguy. Nhưng khi gặp nhau là hận không đánh chết!Huynh đệ lâu năm, ngươi lại làm khó ta!Mặc Ảnh dùng tâm linh truyền âm hướng Huyền Chi Tử mà rủa hắnĐệ tạo điều kiện tốt cho huynh rồi đấy chứ!Huyền Chi Tử quay người rời đi.Hôm nay thật sảng khoái. Tâm tình hắn chưa bao giờ tốt như vậy. Lần đầu tiên hắn chọc tức được sư đệ của hắn. Lúc trước, Mặc Ảnh vốn trầm tính, ai tiếp xúc với hắn cũng khó tiếp cận, nhược điểm của hắn hầu như Huyền Chi Tử quen biết nhiều năm cũng không nhìn ra.Vậy mà hôm nay...Hahaha...Ngày mai sẽ có kịch hay!Kịch hay!Huyền Chi Tử mãn nguyện, nụ cười có chút gian ácYên Nhi đi cạnh anh mình, dù nhận ra tâm tình hoàng huynh tốt hơn mọi khi, nhưng không hiểu sao ta vẫn cảm thấy ớn lạnh......Không nghĩ rằng hoàng thượng và hoàng muội lại thân thiện đến như vậy. Chí ít Vương Dạ Nguyệt lại thiện cảm với hai người này.Bóng lưng họ lúc rời đi thì trông quyền quý, cao sa, kiêu ngạo nhưng khi tiếp xúc thân thiết thì mới thấy họ ấm áp, dễ gần.Xào xạc""Nguyệt Nhi...ta...""Sư phụ có gì phiền lòng sao?"-Vương Dạ Nguyệt bình thãn đáp, nhìn thẳng vào mắt Mặc Ảnh"Chuyện đó...ta thật sự không..."-Chỉ nghĩ rằng chuyện đó khiến con buồn lòng, lại phải chịu đựng, trong lòng ta lại khó chịu không nguôi...Vương Dạ Nguyệt sải bước dài đến cạnh hắn, lượn người đánh một vòng quanh hắn, vừa cười vừa nói:" Sư phụ, cả con và người đều có những bí mật riêng, thế nên..."Nàng xoay người đi, lúc nàng lướt qua người hắn, hắn thấy được đôi mắt nàng kiên cường cỡ nào:" Người không cần bận tâm.""Con cũng có những điều riêng của mình."Dứt lời, nàng phất áo bước đi.Mặc Ảnh đứng mãi ở đó nhìn nàng, đến khi nàng đóng sầm cửa lại và nói:" Sư phụ ngủ ngon." Thì hắn mới kịp phản ứng lại.Đồ đệ của ta...Nhìn ngươi kiên cường như vậy...Ta không biết nên vui hay buồn đây...Hắn vô tình nhìn thấy ở chỗ ngồi của Vương Dạ Nguyệt lúc nãy có một cái lọ nhỏ. Mặc Ảnh nhặt nó lên, mở nắp nhìn vào bên trong"Thủy Ngọc Dịch?"Đây không phải là loại thuốc quý sao? Đến hoàng tộc chẳng mấy ai có được, những luyện dược sư cấp cao mới luyện được.Sao Nguyệt Nhi lại có nó?Bên trong cũng không còn thuốc, đã có người sử dụng rồi?Không lẽ...Nguyệt Nhi bị thương?Mặc Ảnh tối sầm mặt, nắm chặt lọ Thúy Ngọc Dịch, đi vào gian phòng nghỉ ngơi...

Mặc Ảnh nuốt nước bọt, quay qua nhìn tên Huyền Chi Tử khốn kiếp kia. Huynh đệ lâu năm, vừa gặp hắn là ta như mất hết sỉ diện.

"Dạ Nguyệt tỉ tỉ, ta về trước nhé! Ngày mai tỉ phải nhớ đến cung yến đấy!"- Yên Nhi nắm lấy tay áo của Vương Dạ Nguyệt, thân thiết mà gần gũi

Họ thân tình là thế, nhưng nhìn qua Huyền Chi Tử và Mặc Ảnh, cả hai trông bề ngoài phong thái nho nhã, uy nguy. Nhưng khi gặp nhau là hận không đánh chết!

Huynh đệ lâu năm, ngươi lại làm khó ta!

Mặc Ảnh dùng tâm linh truyền âm hướng Huyền Chi Tử mà rủa hắn

Đệ tạo điều kiện tốt cho huynh rồi đấy chứ!

Huyền Chi Tử quay người rời đi.

Hôm nay thật sảng khoái. Tâm tình hắn chưa bao giờ tốt như vậy. Lần đầu tiên hắn chọc tức được sư đệ của hắn. Lúc trước, Mặc Ảnh vốn trầm tính, ai tiếp xúc với hắn cũng khó tiếp cận, nhược điểm của hắn hầu như Huyền Chi Tử quen biết nhiều năm cũng không nhìn ra.

Vậy mà hôm nay...

Hahaha...

Ngày mai sẽ có kịch hay!

Kịch hay!

Huyền Chi Tử mãn nguyện, nụ cười có chút gian ác

Yên Nhi đi cạnh anh mình, dù nhận ra tâm tình hoàng huynh tốt hơn mọi khi, nhưng không hiểu sao ta vẫn cảm thấy ớn lạnh...

...

Không nghĩ rằng hoàng thượng và hoàng muội lại thân thiện đến như vậy. Chí ít Vương Dạ Nguyệt lại thiện cảm với hai người này.

Bóng lưng họ lúc rời đi thì trông quyền quý, cao sa, kiêu ngạo nhưng khi tiếp xúc thân thiết thì mới thấy họ ấm áp, dễ gần.

Xào xạc

"

"Nguyệt Nhi...ta..."

"Sư phụ có gì phiền lòng sao?"-Vương Dạ Nguyệt bình thãn đáp, nhìn thẳng vào mắt Mặc Ảnh

"Chuyện đó...ta thật sự không..."-Chỉ nghĩ rằng chuyện đó khiến con buồn lòng, lại phải chịu đựng, trong lòng ta lại khó chịu không nguôi...

Vương Dạ Nguyệt sải bước dài đến cạnh hắn, lượn người đánh một vòng quanh hắn, vừa cười vừa nói:" Sư phụ, cả con và người đều có những bí mật riêng, thế nên..."

Nàng xoay người đi, lúc nàng lướt qua người hắn, hắn thấy được đôi mắt nàng kiên cường cỡ nào:" Người không cần bận tâm."

"Con cũng có những điều riêng của mình."

Dứt lời, nàng phất áo bước đi.

Mặc Ảnh đứng mãi ở đó nhìn nàng, đến khi nàng đóng sầm cửa lại và nói:" Sư phụ ngủ ngon." Thì hắn mới kịp phản ứng lại.

Đồ đệ của ta...

Nhìn ngươi kiên cường như vậy...

Ta không biết nên vui hay buồn đây...

Hắn vô tình nhìn thấy ở chỗ ngồi của Vương Dạ Nguyệt lúc nãy có một cái lọ nhỏ. Mặc Ảnh nhặt nó lên, mở nắp nhìn vào bên trong

"Thủy Ngọc Dịch?"

Đây không phải là loại thuốc quý sao? Đến hoàng tộc chẳng mấy ai có được, những luyện dược sư cấp cao mới luyện được.

Sao Nguyệt Nhi lại có nó?

Bên trong cũng không còn thuốc, đã có người sử dụng rồi?

Không lẽ...Nguyệt Nhi bị thương?

Mặc Ảnh tối sầm mặt, nắm chặt lọ Thúy Ngọc Dịch, đi vào gian phòng nghỉ ngơi...

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Mặc Ảnh nuốt nước bọt, quay qua nhìn tên Huyền Chi Tử khốn kiếp kia. Huynh đệ lâu năm, vừa gặp hắn là ta như mất hết sỉ diện."Dạ Nguyệt tỉ tỉ, ta về trước nhé! Ngày mai tỉ phải nhớ đến cung yến đấy!"- Yên Nhi nắm lấy tay áo của Vương Dạ Nguyệt, thân thiết mà gần gũiHọ thân tình là thế, nhưng nhìn qua Huyền Chi Tử và Mặc Ảnh, cả hai trông bề ngoài phong thái nho nhã, uy nguy. Nhưng khi gặp nhau là hận không đánh chết!Huynh đệ lâu năm, ngươi lại làm khó ta!Mặc Ảnh dùng tâm linh truyền âm hướng Huyền Chi Tử mà rủa hắnĐệ tạo điều kiện tốt cho huynh rồi đấy chứ!Huyền Chi Tử quay người rời đi.Hôm nay thật sảng khoái. Tâm tình hắn chưa bao giờ tốt như vậy. Lần đầu tiên hắn chọc tức được sư đệ của hắn. Lúc trước, Mặc Ảnh vốn trầm tính, ai tiếp xúc với hắn cũng khó tiếp cận, nhược điểm của hắn hầu như Huyền Chi Tử quen biết nhiều năm cũng không nhìn ra.Vậy mà hôm nay...Hahaha...Ngày mai sẽ có kịch hay!Kịch hay!Huyền Chi Tử mãn nguyện, nụ cười có chút gian ácYên Nhi đi cạnh anh mình, dù nhận ra tâm tình hoàng huynh tốt hơn mọi khi, nhưng không hiểu sao ta vẫn cảm thấy ớn lạnh......Không nghĩ rằng hoàng thượng và hoàng muội lại thân thiện đến như vậy. Chí ít Vương Dạ Nguyệt lại thiện cảm với hai người này.Bóng lưng họ lúc rời đi thì trông quyền quý, cao sa, kiêu ngạo nhưng khi tiếp xúc thân thiết thì mới thấy họ ấm áp, dễ gần.Xào xạc""Nguyệt Nhi...ta...""Sư phụ có gì phiền lòng sao?"-Vương Dạ Nguyệt bình thãn đáp, nhìn thẳng vào mắt Mặc Ảnh"Chuyện đó...ta thật sự không..."-Chỉ nghĩ rằng chuyện đó khiến con buồn lòng, lại phải chịu đựng, trong lòng ta lại khó chịu không nguôi...Vương Dạ Nguyệt sải bước dài đến cạnh hắn, lượn người đánh một vòng quanh hắn, vừa cười vừa nói:" Sư phụ, cả con và người đều có những bí mật riêng, thế nên..."Nàng xoay người đi, lúc nàng lướt qua người hắn, hắn thấy được đôi mắt nàng kiên cường cỡ nào:" Người không cần bận tâm.""Con cũng có những điều riêng của mình."Dứt lời, nàng phất áo bước đi.Mặc Ảnh đứng mãi ở đó nhìn nàng, đến khi nàng đóng sầm cửa lại và nói:" Sư phụ ngủ ngon." Thì hắn mới kịp phản ứng lại.Đồ đệ của ta...Nhìn ngươi kiên cường như vậy...Ta không biết nên vui hay buồn đây...Hắn vô tình nhìn thấy ở chỗ ngồi của Vương Dạ Nguyệt lúc nãy có một cái lọ nhỏ. Mặc Ảnh nhặt nó lên, mở nắp nhìn vào bên trong"Thủy Ngọc Dịch?"Đây không phải là loại thuốc quý sao? Đến hoàng tộc chẳng mấy ai có được, những luyện dược sư cấp cao mới luyện được.Sao Nguyệt Nhi lại có nó?Bên trong cũng không còn thuốc, đã có người sử dụng rồi?Không lẽ...Nguyệt Nhi bị thương?Mặc Ảnh tối sầm mặt, nắm chặt lọ Thúy Ngọc Dịch, đi vào gian phòng nghỉ ngơi...

Chương 30: Ngày mai sẽ có kịch hay!