Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 38: Tiệc cung yến! Đệ nhất luyện dược sư lộ diện?
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Là Huyền Chi Tử"Hoàng thượng giá đáo!""Hôm nay không cần hành lễ, các vị bình thân.""Tạ chủ long ân"Vương Dạ Nguyệt đến ngồi ở vị trí khách quý của hoàng thượng. Những người được trọng dụng, toàn tài đều được xếp ngồi ở đây. Mặc Ảnh ngồi cạnh nàng. Trịnh Hỏa Diều và Lư Văn Sâm ngồi hàng ghế bên trái bọn họ, gia đình của Kình Phong tướng quân cũng ngồi tiếp đó. Các vị quan cấp cao của triều đình cũng đến, riêng vẫn còn vị trí trống.Nơi đó chắc là chỗ ngồi của gia tộc Hồ Nhất Thiên.Chút nữa sắp được diện kiến người tên Trương Liêu Vũ, nàng cũng muốn xem gia thế bọn chúng như thế nào.Lí Diệu thái hậu và Yên Nhi ngồi cạnh Huyền Chi Tử, cả hai đều hướng về phía Vương Dạ Nguyệt."Mẫu hậu, bộ y phục đó là nhi thần tự tay thiết kế đấy ạ, người thấy thế nào?""Thật sự rất đẹp, hoàng nhi ngoan của ta rất có khiếu.""Lụa đẹp vì người.."- Huyền Chi Tử khẽ nói, có ý trêu"Hoàng huynh!"- Yên Nhi không vui, phồng cả hai má tức giậnDù đến cả nàng phải thừa nhận rằng nhan sắc của Vương Dạ Nguyệt là tuyệt mỹ, mặc gì cũng tôn được trang phụcCác vị quan ngồi gần đó đều bật cười thành tiếng"Người của Hồ Nhất Thiên vẫn chưa đến sao?"- Kình Phong lên tiếng hỏi"Hi vọng họ không gặp chuyện."- Một vị quan khác đáp, bọn họ đều xôn xao"Chẳng ai dám đụng vào gia tộc Hồ Nhất Thiên đâu!""Nhưng để hoàng thượng chờ lâu như thế này thì...""Ta xin lỗi vì điều đó!"Người đứng đầu gia tộc Hồ Nhất Thiên cất lờiLà Trương Dương đại nhân"Người của gia tộc Hồ Nhất Thiên đến!"- một tên gác cổng kêu lớn báo tinHoàng thượng niềm nở, đích thân ra nghênh đón.Trương Dương đại nhân là cha của Trương Liêu Vũ. Người nãy đã lớn tuổi, học thức uyên bác, nhìn xa trông rộng, hiểu được lòng người. Ông ta khá hài lòng với cách trị vì của Huyền Chi Tử. Trong lòng luôn xem hắn như cháu mình."Bái kiến hoàng thượng""Bái kiến thái hậu."Vương Dạ Nguyệt lướt nhìn đoàn người đi cùng Trương Dương đại nhân. Có vài vật nổi bật ở cạnh ông ta. Trông họ khôi ngô tuấn tú, tôn thượng và phong lưu."Người đang cầm cây quạt có chữ "Tĩnh" đằng kia là Trương Liêu Vũ, con trai cả của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên"- Mặc Ảnh vừa uống trà vừa bình thãn nói"Còn hai người gương mặt giống hệt nhau kia là Trương Tâm Luyến và Trương Lục Thất, họ đều là anh em sinh đôi."Vương Dạ Nguyệt nhìn họ chăm chú, lần đầu nàng thấy anh em sinh đôi, lúc trước nàng cũng được nghe sư phụ nói qua.Tỉ lệ được như vậy rất hiếm a...Còn người còn lại..."Bạch Cố Vương , nghe đồn rằng ngài đã luyện chế thành công Linh Dương đan dược, chúc mừng..."- Huyền Chi Tử cũng có biết qua về thanh danh của người làm náo loạn Cát Tử Yên qua lời của Trương Liêu Vũ, hắn rất thần bí, hành tung khó gờm, tinh thông thuật pháp, dược thuật. Một nhân tài hiếm thấy của Cát Tử YênHắn ta khẽ cười:" Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm, thần cũng chỉ may mắn thôi.""Linh Dương đan dược thuộc loại quý hiếm, đâu thể nói may mắn là luyện thành được.""Đúng đúng, cả Phong Liên Quốc này cũng chỉ cóvài viên được luyện thành."
Là Huyền Chi Tử
"Hoàng thượng giá đáo!"
"Hôm nay không cần hành lễ, các vị bình thân."
"Tạ chủ long ân"
Vương Dạ Nguyệt đến ngồi ở vị trí khách quý của hoàng thượng. Những người được trọng dụng, toàn tài đều được xếp ngồi ở đây. Mặc Ảnh ngồi cạnh nàng. Trịnh Hỏa Diều và Lư Văn Sâm ngồi hàng ghế bên trái bọn họ, gia đình của Kình Phong tướng quân cũng ngồi tiếp đó. Các vị quan cấp cao của triều đình cũng đến, riêng vẫn còn vị trí trống.
Nơi đó chắc là chỗ ngồi của gia tộc Hồ Nhất Thiên.
Chút nữa sắp được diện kiến người tên Trương Liêu Vũ, nàng cũng muốn xem gia thế bọn chúng như thế nào.
Lí Diệu thái hậu và Yên Nhi ngồi cạnh Huyền Chi Tử, cả hai đều hướng về phía Vương Dạ Nguyệt.
"Mẫu hậu, bộ y phục đó là nhi thần tự tay thiết kế đấy ạ, người thấy thế nào?"
"Thật sự rất đẹp, hoàng nhi ngoan của ta rất có khiếu."
"Lụa đẹp vì người.."- Huyền Chi Tử khẽ nói, có ý trêu
"Hoàng huynh!"- Yên Nhi không vui, phồng cả hai má tức giận
Dù đến cả nàng phải thừa nhận rằng nhan sắc của Vương Dạ Nguyệt là tuyệt mỹ, mặc gì cũng tôn được trang phục
Các vị quan ngồi gần đó đều bật cười thành tiếng
"Người của Hồ Nhất Thiên vẫn chưa đến sao?"- Kình Phong lên tiếng hỏi
"Hi vọng họ không gặp chuyện."- Một vị quan khác đáp, bọn họ đều xôn xao
"Chẳng ai dám đụng vào gia tộc Hồ Nhất Thiên đâu!"
"Nhưng để hoàng thượng chờ lâu như thế này thì..."
"Ta xin lỗi vì điều đó!"
Người đứng đầu gia tộc Hồ Nhất Thiên cất lời
Là Trương Dương đại nhân
"Người của gia tộc Hồ Nhất Thiên đến!"- một tên gác cổng kêu lớn báo tin
Hoàng thượng niềm nở, đích thân ra nghênh đón.
Trương Dương đại nhân là cha của Trương Liêu Vũ. Người nãy đã lớn tuổi, học thức uyên bác, nhìn xa trông rộng, hiểu được lòng người. Ông ta khá hài lòng với cách trị vì của Huyền Chi Tử. Trong lòng luôn xem hắn như cháu mình.
"Bái kiến hoàng thượng"
"Bái kiến thái hậu."
Vương Dạ Nguyệt lướt nhìn đoàn người đi cùng Trương Dương đại nhân. Có vài vật nổi bật ở cạnh ông ta. Trông họ khôi ngô tuấn tú, tôn thượng và phong lưu.
"Người đang cầm cây quạt có chữ "Tĩnh" đằng kia là Trương Liêu Vũ, con trai cả của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên"- Mặc Ảnh vừa uống trà vừa bình thãn nói
"Còn hai người gương mặt giống hệt nhau kia là Trương Tâm Luyến và Trương Lục Thất, họ đều là anh em sinh đôi."
Vương Dạ Nguyệt nhìn họ chăm chú, lần đầu nàng thấy anh em sinh đôi, lúc trước nàng cũng được nghe sư phụ nói qua.
Tỉ lệ được như vậy rất hiếm a...
Còn người còn lại...
"Bạch Cố Vương , nghe đồn rằng ngài đã luyện chế thành công Linh Dương đan dược, chúc mừng..."- Huyền Chi Tử cũng có biết qua về thanh danh của người làm náo loạn Cát Tử Yên qua lời của Trương Liêu Vũ, hắn rất thần bí, hành tung khó gờm, tinh thông thuật pháp, dược thuật. Một nhân tài hiếm thấy của Cát Tử Yên
Hắn ta khẽ cười:" Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm, thần cũng chỉ may mắn thôi."
"Linh Dương đan dược thuộc loại quý hiếm, đâu thể nói may mắn là luyện thành được."
"Đúng đúng, cả Phong Liên Quốc này cũng chỉ cóvài viên được luyện thành."
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Là Huyền Chi Tử"Hoàng thượng giá đáo!""Hôm nay không cần hành lễ, các vị bình thân.""Tạ chủ long ân"Vương Dạ Nguyệt đến ngồi ở vị trí khách quý của hoàng thượng. Những người được trọng dụng, toàn tài đều được xếp ngồi ở đây. Mặc Ảnh ngồi cạnh nàng. Trịnh Hỏa Diều và Lư Văn Sâm ngồi hàng ghế bên trái bọn họ, gia đình của Kình Phong tướng quân cũng ngồi tiếp đó. Các vị quan cấp cao của triều đình cũng đến, riêng vẫn còn vị trí trống.Nơi đó chắc là chỗ ngồi của gia tộc Hồ Nhất Thiên.Chút nữa sắp được diện kiến người tên Trương Liêu Vũ, nàng cũng muốn xem gia thế bọn chúng như thế nào.Lí Diệu thái hậu và Yên Nhi ngồi cạnh Huyền Chi Tử, cả hai đều hướng về phía Vương Dạ Nguyệt."Mẫu hậu, bộ y phục đó là nhi thần tự tay thiết kế đấy ạ, người thấy thế nào?""Thật sự rất đẹp, hoàng nhi ngoan của ta rất có khiếu.""Lụa đẹp vì người.."- Huyền Chi Tử khẽ nói, có ý trêu"Hoàng huynh!"- Yên Nhi không vui, phồng cả hai má tức giậnDù đến cả nàng phải thừa nhận rằng nhan sắc của Vương Dạ Nguyệt là tuyệt mỹ, mặc gì cũng tôn được trang phụcCác vị quan ngồi gần đó đều bật cười thành tiếng"Người của Hồ Nhất Thiên vẫn chưa đến sao?"- Kình Phong lên tiếng hỏi"Hi vọng họ không gặp chuyện."- Một vị quan khác đáp, bọn họ đều xôn xao"Chẳng ai dám đụng vào gia tộc Hồ Nhất Thiên đâu!""Nhưng để hoàng thượng chờ lâu như thế này thì...""Ta xin lỗi vì điều đó!"Người đứng đầu gia tộc Hồ Nhất Thiên cất lờiLà Trương Dương đại nhân"Người của gia tộc Hồ Nhất Thiên đến!"- một tên gác cổng kêu lớn báo tinHoàng thượng niềm nở, đích thân ra nghênh đón.Trương Dương đại nhân là cha của Trương Liêu Vũ. Người nãy đã lớn tuổi, học thức uyên bác, nhìn xa trông rộng, hiểu được lòng người. Ông ta khá hài lòng với cách trị vì của Huyền Chi Tử. Trong lòng luôn xem hắn như cháu mình."Bái kiến hoàng thượng""Bái kiến thái hậu."Vương Dạ Nguyệt lướt nhìn đoàn người đi cùng Trương Dương đại nhân. Có vài vật nổi bật ở cạnh ông ta. Trông họ khôi ngô tuấn tú, tôn thượng và phong lưu."Người đang cầm cây quạt có chữ "Tĩnh" đằng kia là Trương Liêu Vũ, con trai cả của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên"- Mặc Ảnh vừa uống trà vừa bình thãn nói"Còn hai người gương mặt giống hệt nhau kia là Trương Tâm Luyến và Trương Lục Thất, họ đều là anh em sinh đôi."Vương Dạ Nguyệt nhìn họ chăm chú, lần đầu nàng thấy anh em sinh đôi, lúc trước nàng cũng được nghe sư phụ nói qua.Tỉ lệ được như vậy rất hiếm a...Còn người còn lại..."Bạch Cố Vương , nghe đồn rằng ngài đã luyện chế thành công Linh Dương đan dược, chúc mừng..."- Huyền Chi Tử cũng có biết qua về thanh danh của người làm náo loạn Cát Tử Yên qua lời của Trương Liêu Vũ, hắn rất thần bí, hành tung khó gờm, tinh thông thuật pháp, dược thuật. Một nhân tài hiếm thấy của Cát Tử YênHắn ta khẽ cười:" Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm, thần cũng chỉ may mắn thôi.""Linh Dương đan dược thuộc loại quý hiếm, đâu thể nói may mắn là luyện thành được.""Đúng đúng, cả Phong Liên Quốc này cũng chỉ cóvài viên được luyện thành."