Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 57: Uống nhầm ánh mắt, cơn say theo cả đời!

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Nụ cười đó...rất đẹpKhiến ta không thể nào quên!Nhưng bây giờ nàng ấy đã không còn cười vui vẻ như trước...Dù nhiều năm không gặp, một cái nhìn hắn cũng nhận ra được nàng!" Đệ ta khá thật! Chúng ta còn gặp vị cô nương ấy dài dài!"Trương Liêu Vũ nói nhỏ vào tai Tâm Luyến, giọng có chút đùa cợt. Cuối cùng hắn cũng nắm được điểm yếu chí mạng của em mình. Chẳng ngờ được đó lại là nữ nhân! Còn lại là cao thủ của Phong Liên Quốc.Nhưng người ở trên cao như vậy...em hắn liệu có với tới?" Đệ nên chuẩn bị đi!"Mặt Tâm Luyến đã đỏ nay còn đỏ hơn. Hắn đẩy tay của Liêu Vũ ra rồi bỏ đi. Trước lúc đó, hắn còn quay đầu lại nói:" Huynh mà dám nói ai biết, ta gϊếŧ huynh!""Ta lại sợ đệ quá cơ?"Hahaha...Trương Liêu Vũ hắn chưa bao giờ cười sảng khoái như vậy.Hắn đi vào khu vườn, định tìm Bạch Cố Vương bàn chuyện...Nhắc mới nhớ, không biết tên Bạch Cố Vương ấy đang toan tính điều gì. Lúc Dạ Nguyệt cô nương rời đi, hắn cũng không thấy đâu...Nhìn dáng vẻ của họ chắc hẳn đã quen biết nhau từ trước!Nhưng tên Bạch Cố Vương này hành tung bí ẩn, hắn lại lạnh nhạt vô tình với nhiều nữ nhân. Thế mà hôm qua, hắn lại nói đỡ cho vị cô nương kia vài phần, lâu lâu lại thêm vài câu châm chọc. Không biết quan hệ của họ là như thế nào?" Bạch Cố Vương... ngươi đâu rồi?"Hình như hắn không có ở đây...Thường ngày hắn vẫn hay ngồi trên thềm thổi sáo...Nay lại chẳng thấy đâu...Trương Liêu Vũ đi một vòng tìm hắn. Hôm nay gió trời trở mạnh, cuốn lá thổi như mưa. Tạo nên khung cảnh hư ảo vô cùng. Hắn cứ mãi tìm kiếm, mặc cả những cánh hoa đang nằm yên trên vai hắn."A"Đây không phải là...Tị Tiên Sâm sao......Trước mắt hắn là một nhánh cây thân xanh, đang nằm rơi rải trên nền cỏ. Hắn nhanh chân đi đến, nhặt nó lên...Tị Tiên Sâm là một trong những dược liệu quý hiểm của riêng Cát Tử Yên. Nó chỉ sống được ở nơi băng giá, khó trồng, một trăm năm mới trổ một lần. Tị Tiên Sâm dù người có tiền cũng khó mua được, chỉ có những luyện dượng sư cấp cao như Bạch Cố Vương mới sở hữu được. Không lẽ...Tên đó lại định luyện chế thứ gì sao?Tuy thân thiết với hắn bao lâu nay, thân phận của hắn vẫn chỉ là lớp sương mù chưa được bay đi. Gia thế cũng chưa từng được hắn nói đến!Ở nơi này, luyện dược sư cấp cao cũng được sùng bái, ngang bằng với một ma thuật sư cấp thường. Nhưng tên đó, ta đã từng thấy hắn chiến đấu. Hắn không những là đệ nhất luyện dược sư của Phong Liên Quốc, còn là một ma thuật sư anh dũng." Kẻ lợi hại như hắn mà tạo phản thì phiền lắm a..."Xào xoạtTâm tư của hắn có chút trống rỗng...Có người!

Nụ cười đó...rất đẹp

Khiến ta không thể nào quên!

Nhưng bây giờ nàng ấy đã không còn cười vui vẻ như trước...

Dù nhiều năm không gặp, một cái nhìn hắn cũng nhận ra được nàng!

" Đệ ta khá thật! Chúng ta còn gặp vị cô nương ấy dài dài!"

Trương Liêu Vũ nói nhỏ vào tai Tâm Luyến, giọng có chút đùa cợt. Cuối cùng hắn cũng nắm được điểm yếu chí mạng của em mình. Chẳng ngờ được đó lại là nữ nhân! Còn lại là cao thủ của Phong Liên Quốc.

Nhưng người ở trên cao như vậy...em hắn liệu có với tới?

" Đệ nên chuẩn bị đi!"

Mặt Tâm Luyến đã đỏ nay còn đỏ hơn. Hắn đẩy tay của Liêu Vũ ra rồi bỏ đi. Trước lúc đó, hắn còn quay đầu lại nói:" Huynh mà dám nói ai biết, ta gϊếŧ huynh!"

"Ta lại sợ đệ quá cơ?"

Hahaha...

Trương Liêu Vũ hắn chưa bao giờ cười sảng khoái như vậy.

Hắn đi vào khu vườn, định tìm Bạch Cố Vương bàn chuyện...

Nhắc mới nhớ, không biết tên Bạch Cố Vương ấy đang toan tính điều gì. Lúc Dạ Nguyệt cô nương rời đi, hắn cũng không thấy đâu...

Nhìn dáng vẻ của họ chắc hẳn đã quen biết nhau từ trước!

Nhưng tên Bạch Cố Vương này hành tung bí ẩn, hắn lại lạnh nhạt vô tình với nhiều nữ nhân. Thế mà hôm qua, hắn lại nói đỡ cho vị cô nương kia vài phần, lâu lâu lại thêm vài câu châm chọc. Không biết quan hệ của họ là như thế nào?

" Bạch Cố Vương... ngươi đâu rồi?"

Hình như hắn không có ở đây...

Thường ngày hắn vẫn hay ngồi trên thềm thổi sáo...

Nay lại chẳng thấy đâu...

Trương Liêu Vũ đi một vòng tìm hắn. Hôm nay gió trời trở mạnh, cuốn lá thổi như mưa. Tạo nên khung cảnh hư ảo vô cùng. Hắn cứ mãi tìm kiếm, mặc cả những cánh hoa đang nằm yên trên vai hắn.

"A"

Đây không phải là...

Tị Tiên Sâm sao......

Trước mắt hắn là một nhánh cây thân xanh, đang nằm rơi rải trên nền cỏ. Hắn nhanh chân đi đến, nhặt nó lên...

Tị Tiên Sâm là một trong những dược liệu quý hiểm của riêng Cát Tử Yên. Nó chỉ sống được ở nơi băng giá, khó trồng, một trăm năm mới trổ một lần. Tị Tiên Sâm dù người có tiền cũng khó mua được, chỉ có những luyện dượng sư cấp cao như Bạch Cố Vương mới sở hữu được. Không lẽ...

Tên đó lại định luyện chế thứ gì sao?

Tuy thân thiết với hắn bao lâu nay, thân phận của hắn vẫn chỉ là lớp sương mù chưa được bay đi. Gia thế cũng chưa từng được hắn nói đến!

Ở nơi này, luyện dược sư cấp cao cũng được sùng bái, ngang bằng với một ma thuật sư cấp thường. Nhưng tên đó, ta đã từng thấy hắn chiến đấu. Hắn không những là đệ nhất luyện dược sư của Phong Liên Quốc, còn là một ma thuật sư anh dũng.

" Kẻ lợi hại như hắn mà tạo phản thì phiền lắm a..."

Xào xoạt

Tâm tư của hắn có chút trống rỗng...

Có người!

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Nụ cười đó...rất đẹpKhiến ta không thể nào quên!Nhưng bây giờ nàng ấy đã không còn cười vui vẻ như trước...Dù nhiều năm không gặp, một cái nhìn hắn cũng nhận ra được nàng!" Đệ ta khá thật! Chúng ta còn gặp vị cô nương ấy dài dài!"Trương Liêu Vũ nói nhỏ vào tai Tâm Luyến, giọng có chút đùa cợt. Cuối cùng hắn cũng nắm được điểm yếu chí mạng của em mình. Chẳng ngờ được đó lại là nữ nhân! Còn lại là cao thủ của Phong Liên Quốc.Nhưng người ở trên cao như vậy...em hắn liệu có với tới?" Đệ nên chuẩn bị đi!"Mặt Tâm Luyến đã đỏ nay còn đỏ hơn. Hắn đẩy tay của Liêu Vũ ra rồi bỏ đi. Trước lúc đó, hắn còn quay đầu lại nói:" Huynh mà dám nói ai biết, ta gϊếŧ huynh!""Ta lại sợ đệ quá cơ?"Hahaha...Trương Liêu Vũ hắn chưa bao giờ cười sảng khoái như vậy.Hắn đi vào khu vườn, định tìm Bạch Cố Vương bàn chuyện...Nhắc mới nhớ, không biết tên Bạch Cố Vương ấy đang toan tính điều gì. Lúc Dạ Nguyệt cô nương rời đi, hắn cũng không thấy đâu...Nhìn dáng vẻ của họ chắc hẳn đã quen biết nhau từ trước!Nhưng tên Bạch Cố Vương này hành tung bí ẩn, hắn lại lạnh nhạt vô tình với nhiều nữ nhân. Thế mà hôm qua, hắn lại nói đỡ cho vị cô nương kia vài phần, lâu lâu lại thêm vài câu châm chọc. Không biết quan hệ của họ là như thế nào?" Bạch Cố Vương... ngươi đâu rồi?"Hình như hắn không có ở đây...Thường ngày hắn vẫn hay ngồi trên thềm thổi sáo...Nay lại chẳng thấy đâu...Trương Liêu Vũ đi một vòng tìm hắn. Hôm nay gió trời trở mạnh, cuốn lá thổi như mưa. Tạo nên khung cảnh hư ảo vô cùng. Hắn cứ mãi tìm kiếm, mặc cả những cánh hoa đang nằm yên trên vai hắn."A"Đây không phải là...Tị Tiên Sâm sao......Trước mắt hắn là một nhánh cây thân xanh, đang nằm rơi rải trên nền cỏ. Hắn nhanh chân đi đến, nhặt nó lên...Tị Tiên Sâm là một trong những dược liệu quý hiểm của riêng Cát Tử Yên. Nó chỉ sống được ở nơi băng giá, khó trồng, một trăm năm mới trổ một lần. Tị Tiên Sâm dù người có tiền cũng khó mua được, chỉ có những luyện dượng sư cấp cao như Bạch Cố Vương mới sở hữu được. Không lẽ...Tên đó lại định luyện chế thứ gì sao?Tuy thân thiết với hắn bao lâu nay, thân phận của hắn vẫn chỉ là lớp sương mù chưa được bay đi. Gia thế cũng chưa từng được hắn nói đến!Ở nơi này, luyện dược sư cấp cao cũng được sùng bái, ngang bằng với một ma thuật sư cấp thường. Nhưng tên đó, ta đã từng thấy hắn chiến đấu. Hắn không những là đệ nhất luyện dược sư của Phong Liên Quốc, còn là một ma thuật sư anh dũng." Kẻ lợi hại như hắn mà tạo phản thì phiền lắm a..."Xào xoạtTâm tư của hắn có chút trống rỗng...Có người!

Chương 57: Uống nhầm ánh mắt, cơn say theo cả đời!