Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 61: Yếu điểm của ma thuật sư...
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… "Ngươi nói cũng đúng!"" Vậy bây giờ ngươi định đi?"Trương Liêu Vũ cũng muốn cử quân theo yểm trợ cho Bạch Cố Vương. Nhưng chuyện này chỉ nên giải quyết âm thầm, tránh làm kinh động đôi bên. Huống hồ sức mạnh của tên đó, thì cần gì trợ giúp?" Nhưng trước tiên ta cần phải giải quyết một số chuyện."Bạch Cố Vương không giải thích gì thêm, lẳng lặng quay đi...Với cả ngày ấy cũng sắp đến rồi.........Cát Tử Yên" Hoàng thượng!"" Ta nghe tin Mặc Ảnh đại nhân ngất đi!"Kình Phong tướng quân vừa nghe tin đã vội chạy đến Hạ Sen Cung. Bước vào phòng đã thấy hoàng thượng và Vương Dạ Nguyệt ở đó.Vương Dạ Nguyệt lấy khăn ấm đấp lên trán của Mặc Ảnh, đôi chân mày sắc lẽm khẽ nhíu lại:" Ba ngày nữa là trăng rằm..."" Gì chứ? Nó sắp đến rồi sao?"- Hắn quả thực là không để ý đếnHuyền Chi Tử không hiểu sự tình, đưa mắt dò xét hỏi Kình Phong. Hắn chần chừ một lát rồi lên tiếng..." Bẩm hoàng thượng, thật ra....ma thuật sư bọn ta cũng có điểm yếu!"" Điểm yếu?"- Đây là lần đầu hắn nghe thấy" Một tuần trước ngày trăng rằm, chúng thần sẽ lần lượt mất sức mạnh. Trong thời kì đó, cơ thể sẽ suy nhược, nguyên khí hao mòn, không sử dụng được ma lực, đầu óc thì đau đớn dữ dội!"- Kình Phong phân trình. Hắn nhớ lại những lúc kinh khủng đó, đều phải trốn ở trong cung, không được để kẻ khác nhìn thấy điểm yếu!"Tùy thuộc vào sức mạnh, cơ thể sẽ mất đi sức mạnh vào ngày khác nhau. Đó là lí do mà bây giờ thần và Kình Phong tướng quân vẫn bình an."" Ngay sau khi biến đổi kết thúc, nguyên khí của chúng thần được khôi phục, phát triển mạnh hơn trước!"- Kình Phong săn tay áo lên, cười cười nói.Ra là vậy...Đôi lúc ta thấy Kình Phong biệt tâm trong cung vào ngày trăng rằm...cũng là có líLúc nãy Mặc Ảnh cùng Dạ Nguyệt và ta trở về, đột ngột bất tỉnh, ôm đầu trôn đau dữ dội. Ta cứ nghĩ hắn trúng độc gì, liền triệu đại phu đến thì Dạ Nguyệt muội chỉ im lặng, ngăn cản.Bí mật này nếu rơi vào tay kẻ xấu sẽ bị lợi dụng...Không lẽ Lam Hồ- kẻ bất bại trên chiến trường, đã bị ám sát trong thời khắc đó?" Dạ Nguyệt cô nương, chuyện của Chu La Kì ta đã nghe qua. Cô nương định giải quyết thế nào?"- Cứu người là chuyện trọng đại, nhưng ba ngày nữa đã là rằm..." Kình Phong tướng quân hãy ở lại trấn phủ, ta sẽ đi!"Lúc nãy nàng ta có về phòng chỉnh lại y phục, khoác hắc bào, chắc cũng vì điều này... Dạ Nguyệt kéo vành nón xuống, chuẩn bị rời đi thì bị Huyền Chi Tử cản lại"Không được! Muội đi như vậy quá nguy hiểm! Ngộ nhỡ..."" Thần không sao. Tuy không rõ lí do, nhưng bảnthân thần khác so với sư phụ. Trong khắc trăng rằm, cơ thể ta không xảy ra đauđớn nhiều về đầu óc. Chỉ mất đi nguyên khí. Võ công của thần, người cũng đã chứngkiến!..."
"Ngươi nói cũng đúng!"
" Vậy bây giờ ngươi định đi?"
Trương Liêu Vũ cũng muốn cử quân theo yểm trợ cho Bạch Cố Vương. Nhưng chuyện này chỉ nên giải quyết âm thầm, tránh làm kinh động đôi bên. Huống hồ sức mạnh của tên đó, thì cần gì trợ giúp?
" Nhưng trước tiên ta cần phải giải quyết một số chuyện."
Bạch Cố Vương không giải thích gì thêm, lẳng lặng quay đi...
Với cả ngày ấy cũng sắp đến rồi...
...
...
Cát Tử Yên
" Hoàng thượng!"
" Ta nghe tin Mặc Ảnh đại nhân ngất đi!"
Kình Phong tướng quân vừa nghe tin đã vội chạy đến Hạ Sen Cung. Bước vào phòng đã thấy hoàng thượng và Vương Dạ Nguyệt ở đó.
Vương Dạ Nguyệt lấy khăn ấm đấp lên trán của Mặc Ảnh, đôi chân mày sắc lẽm khẽ nhíu lại:" Ba ngày nữa là trăng rằm..."
" Gì chứ? Nó sắp đến rồi sao?"- Hắn quả thực là không để ý đến
Huyền Chi Tử không hiểu sự tình, đưa mắt dò xét hỏi Kình Phong. Hắn chần chừ một lát rồi lên tiếng...
" Bẩm hoàng thượng, thật ra....ma thuật sư bọn ta cũng có điểm yếu!"
" Điểm yếu?"- Đây là lần đầu hắn nghe thấy
" Một tuần trước ngày trăng rằm, chúng thần sẽ lần lượt mất sức mạnh. Trong thời kì đó, cơ thể sẽ suy nhược, nguyên khí hao mòn, không sử dụng được ma lực, đầu óc thì đau đớn dữ dội!"- Kình Phong phân trình. Hắn nhớ lại những lúc kinh khủng đó, đều phải trốn ở trong cung, không được để kẻ khác nhìn thấy điểm yếu!
"Tùy thuộc vào sức mạnh, cơ thể sẽ mất đi sức mạnh vào ngày khác nhau. Đó là lí do mà bây giờ thần và Kình Phong tướng quân vẫn bình an."
" Ngay sau khi biến đổi kết thúc, nguyên khí của chúng thần được khôi phục, phát triển mạnh hơn trước!"- Kình Phong săn tay áo lên, cười cười nói.
Ra là vậy...
Đôi lúc ta thấy Kình Phong biệt tâm trong cung vào ngày trăng rằm...cũng là có lí
Lúc nãy Mặc Ảnh cùng Dạ Nguyệt và ta trở về, đột ngột bất tỉnh, ôm đầu trôn đau dữ dội. Ta cứ nghĩ hắn trúng độc gì, liền triệu đại phu đến thì Dạ Nguyệt muội chỉ im lặng, ngăn cản.
Bí mật này nếu rơi vào tay kẻ xấu sẽ bị lợi dụng...
Không lẽ Lam Hồ- kẻ bất bại trên chiến trường, đã bị ám sát trong thời khắc đó?
" Dạ Nguyệt cô nương, chuyện của Chu La Kì ta đã nghe qua. Cô nương định giải quyết thế nào?"- Cứu người là chuyện trọng đại, nhưng ba ngày nữa đã là rằm...
" Kình Phong tướng quân hãy ở lại trấn phủ, ta sẽ đi!"
Lúc nãy nàng ta có về phòng chỉnh lại y phục, khoác hắc bào, chắc cũng vì điều này... Dạ Nguyệt kéo vành nón xuống, chuẩn bị rời đi thì bị Huyền Chi Tử cản lại
"Không được! Muội đi như vậy quá nguy hiểm! Ngộ nhỡ..."
" Thần không sao. Tuy không rõ lí do, nhưng bảnthân thần khác so với sư phụ. Trong khắc trăng rằm, cơ thể ta không xảy ra đauđớn nhiều về đầu óc. Chỉ mất đi nguyên khí. Võ công của thần, người cũng đã chứngkiến!..."
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… "Ngươi nói cũng đúng!"" Vậy bây giờ ngươi định đi?"Trương Liêu Vũ cũng muốn cử quân theo yểm trợ cho Bạch Cố Vương. Nhưng chuyện này chỉ nên giải quyết âm thầm, tránh làm kinh động đôi bên. Huống hồ sức mạnh của tên đó, thì cần gì trợ giúp?" Nhưng trước tiên ta cần phải giải quyết một số chuyện."Bạch Cố Vương không giải thích gì thêm, lẳng lặng quay đi...Với cả ngày ấy cũng sắp đến rồi.........Cát Tử Yên" Hoàng thượng!"" Ta nghe tin Mặc Ảnh đại nhân ngất đi!"Kình Phong tướng quân vừa nghe tin đã vội chạy đến Hạ Sen Cung. Bước vào phòng đã thấy hoàng thượng và Vương Dạ Nguyệt ở đó.Vương Dạ Nguyệt lấy khăn ấm đấp lên trán của Mặc Ảnh, đôi chân mày sắc lẽm khẽ nhíu lại:" Ba ngày nữa là trăng rằm..."" Gì chứ? Nó sắp đến rồi sao?"- Hắn quả thực là không để ý đếnHuyền Chi Tử không hiểu sự tình, đưa mắt dò xét hỏi Kình Phong. Hắn chần chừ một lát rồi lên tiếng..." Bẩm hoàng thượng, thật ra....ma thuật sư bọn ta cũng có điểm yếu!"" Điểm yếu?"- Đây là lần đầu hắn nghe thấy" Một tuần trước ngày trăng rằm, chúng thần sẽ lần lượt mất sức mạnh. Trong thời kì đó, cơ thể sẽ suy nhược, nguyên khí hao mòn, không sử dụng được ma lực, đầu óc thì đau đớn dữ dội!"- Kình Phong phân trình. Hắn nhớ lại những lúc kinh khủng đó, đều phải trốn ở trong cung, không được để kẻ khác nhìn thấy điểm yếu!"Tùy thuộc vào sức mạnh, cơ thể sẽ mất đi sức mạnh vào ngày khác nhau. Đó là lí do mà bây giờ thần và Kình Phong tướng quân vẫn bình an."" Ngay sau khi biến đổi kết thúc, nguyên khí của chúng thần được khôi phục, phát triển mạnh hơn trước!"- Kình Phong săn tay áo lên, cười cười nói.Ra là vậy...Đôi lúc ta thấy Kình Phong biệt tâm trong cung vào ngày trăng rằm...cũng là có líLúc nãy Mặc Ảnh cùng Dạ Nguyệt và ta trở về, đột ngột bất tỉnh, ôm đầu trôn đau dữ dội. Ta cứ nghĩ hắn trúng độc gì, liền triệu đại phu đến thì Dạ Nguyệt muội chỉ im lặng, ngăn cản.Bí mật này nếu rơi vào tay kẻ xấu sẽ bị lợi dụng...Không lẽ Lam Hồ- kẻ bất bại trên chiến trường, đã bị ám sát trong thời khắc đó?" Dạ Nguyệt cô nương, chuyện của Chu La Kì ta đã nghe qua. Cô nương định giải quyết thế nào?"- Cứu người là chuyện trọng đại, nhưng ba ngày nữa đã là rằm..." Kình Phong tướng quân hãy ở lại trấn phủ, ta sẽ đi!"Lúc nãy nàng ta có về phòng chỉnh lại y phục, khoác hắc bào, chắc cũng vì điều này... Dạ Nguyệt kéo vành nón xuống, chuẩn bị rời đi thì bị Huyền Chi Tử cản lại"Không được! Muội đi như vậy quá nguy hiểm! Ngộ nhỡ..."" Thần không sao. Tuy không rõ lí do, nhưng bảnthân thần khác so với sư phụ. Trong khắc trăng rằm, cơ thể ta không xảy ra đauđớn nhiều về đầu óc. Chỉ mất đi nguyên khí. Võ công của thần, người cũng đã chứngkiến!..."