Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 74: Đối đầu với Hoàng Thất 8- Cầu tiếp viện

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Tiểu Bạch vừa nghe cũng lim dim thiếp đi trong lòng bố. Cả cầu không khí lại trầm lắng lạ thường..." Chúng ta không còn cách nào khác sao?"- Tô Mẫu lo lắng. Bà sợ trong hai ngày ở đây, không ăn không uống, Tiểu Bạch e rằng không chịu nỗi." Đến nước này thì chỉ còn gọi viện binh thôi."Viện binh?Không lẽ...hai người này có quen biết với người có thế lực nào khác sao?Nơi đây, binh đội tinh nhuệ cũng chỉ có người của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên và binh của Tần Chi Viên!Bạch Cố Vương nhấm nghiền mắt lại. Hắn dùng năng lực tâm linh truyền âm, cố gắng tiếp cận với Trương Liêu Vũ ở nơi xa......Cùng lúc đó ở Cát Tử YênBây giờ đã là xế chiềuTên đó đã đi được một ngày rồi mà không thấy tin tức gì...Liệu rằng có chuyện gì sao?Trương Liêu Vũ đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui trong phủ. Trương Tâm Luyến và Trương Lục Thất thấy hắn lo lắng như thế, không biết có chuyện gì cũng đi đến." Huynh có chuyện gì sao?"Trương Liêu Vũ giật mình. Hắn ngồi xuống, phẫy phẫy quạt. Hắn điềm nhiên kể lại việc Bạch Cố Vương bắt được một tên đang cố ám sát mẫu thân, đến việc trong người hắn có giữ một bức thư cầu cứu từ Sa La Cát. Người trong thư bảo rằng hắn cũng là một ma thuật sư, hiện gia đình hắn đang bị bắt làm con tin ở phía Bắc Sa La Cát..." Bọn khốn Hoàng Thất ấy lại cả gan làm những việc như vậy?"- Trương Lục Thất bức xúc. Đến dân thường chúng cũng muốn lôi vào cuộc chiến của triều đình sao?" Lúc đó, Bạch Cố Vương có nói hắn sẽ đi Tần Chi Viên một chuyến thay vì đến Sa La Cát. Ta cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì..."" Vì Dạ Nguyệt cô nương cũng đang trên đường đến cứu người chứ sao!"Huyền Chi Tử vừa bước đến vừa bước đến..." Hoàng thượng!""Sao người lại ở đây?"" Còn có cả Mặc Ảnh đại nhân, Kình Phong tướng quân nữa..."" Phụ thân, việc này là sao?"- Trương Tâm Luyến quay sang hỏi phụ thân hắn đang đứng sau lưng hoàng thượng." Hahaha, chuyện là..."Tất cả những nhân vật lớn đều tề tụ tại một điểm. Chắc hẳn không phải đến đây để chơi a...Một tên mật thám đứng nhìn từ xa liền vội về báo tin...." Gì chứ! Dạ Nguyệt cô nương và Mặc Ảnh đại nhân đã chạm mặt bọn mật thám ở Tần Chi Viên?"- Trương Tâm Luyến vẻ mặt có chút hốt hoảng. Không biết Dạ Nguyệt cô nương có sao không." Ngươi an tâm, bọn chúng đã bị tẩu cho một trận!"- Huyền Chi Tử liếc nhìn sang huynh đệ đang " bệnh tật ốm yếu" của hắn. " Đương nhiên là rất thảm. Bởi có kẻ dám nói xấu đồ đệ yêu dấu của ngươi mà...?"Mặc Ảnh có chút chột dạ. Hắn ho khụ một cái.

Tiểu Bạch vừa nghe cũng lim dim thiếp đi trong lòng bố. Cả cầu không khí lại trầm lắng lạ thường...

" Chúng ta không còn cách nào khác sao?"- Tô Mẫu lo lắng. Bà sợ trong hai ngày ở đây, không ăn không uống, Tiểu Bạch e rằng không chịu nỗi.

" Đến nước này thì chỉ còn gọi viện binh thôi."

Viện binh?

Không lẽ...hai người này có quen biết với người có thế lực nào khác sao?

Nơi đây, binh đội tinh nhuệ cũng chỉ có người của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên và binh của Tần Chi Viên!

Bạch Cố Vương nhấm nghiền mắt lại. Hắn dùng năng lực tâm linh truyền âm, cố gắng tiếp cận với Trương Liêu Vũ ở nơi xa...

...

Cùng lúc đó ở Cát Tử Yên

Bây giờ đã là xế chiều

Tên đó đã đi được một ngày rồi mà không thấy tin tức gì...

Liệu rằng có chuyện gì sao?

Trương Liêu Vũ đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui trong phủ. Trương Tâm Luyến và Trương Lục Thất thấy hắn lo lắng như thế, không biết có chuyện gì cũng đi đến.

" Huynh có chuyện gì sao?"

Trương Liêu Vũ giật mình. Hắn ngồi xuống, phẫy phẫy quạt. Hắn điềm nhiên kể lại việc Bạch Cố Vương bắt được một tên đang cố ám sát mẫu thân, đến việc trong người hắn có giữ một bức thư cầu cứu từ Sa La Cát. Người trong thư bảo rằng hắn cũng là một ma thuật sư, hiện gia đình hắn đang bị bắt làm con tin ở phía Bắc Sa La Cát...

" Bọn khốn Hoàng Thất ấy lại cả gan làm những việc như vậy?"- Trương Lục Thất bức xúc. Đến dân thường chúng cũng muốn lôi vào cuộc chiến của triều đình sao?

" Lúc đó, Bạch Cố Vương có nói hắn sẽ đi Tần Chi Viên một chuyến thay vì đến Sa La Cát. Ta cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì..."

" Vì Dạ Nguyệt cô nương cũng đang trên đường đến cứu người chứ sao!"

Huyền Chi Tử vừa bước đến vừa bước đến...

" Hoàng thượng!"

"Sao người lại ở đây?"

" Còn có cả Mặc Ảnh đại nhân, Kình Phong tướng quân nữa..."

" Phụ thân, việc này là sao?"- Trương Tâm Luyến quay sang hỏi phụ thân hắn đang đứng sau lưng hoàng thượng.

" Hahaha, chuyện là..."

Tất cả những nhân vật lớn đều tề tụ tại một điểm. Chắc hẳn không phải đến đây để chơi a...

Một tên mật thám đứng nhìn từ xa liền vội về báo tin.

...

" Gì chứ! Dạ Nguyệt cô nương và Mặc Ảnh đại nhân đã chạm mặt bọn mật thám ở Tần Chi Viên?"- Trương Tâm Luyến vẻ mặt có chút hốt hoảng. Không biết Dạ Nguyệt cô nương có sao không.

" Ngươi an tâm, bọn chúng đã bị tẩu cho một trận!"- Huyền Chi Tử liếc nhìn sang huynh đệ đang " bệnh tật ốm yếu" của hắn. " Đương nhiên là rất thảm. Bởi có kẻ dám nói xấu đồ đệ yêu dấu của ngươi mà...?"

Mặc Ảnh có chút chột dạ. Hắn ho khụ một cái.

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Tiểu Bạch vừa nghe cũng lim dim thiếp đi trong lòng bố. Cả cầu không khí lại trầm lắng lạ thường..." Chúng ta không còn cách nào khác sao?"- Tô Mẫu lo lắng. Bà sợ trong hai ngày ở đây, không ăn không uống, Tiểu Bạch e rằng không chịu nỗi." Đến nước này thì chỉ còn gọi viện binh thôi."Viện binh?Không lẽ...hai người này có quen biết với người có thế lực nào khác sao?Nơi đây, binh đội tinh nhuệ cũng chỉ có người của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên và binh của Tần Chi Viên!Bạch Cố Vương nhấm nghiền mắt lại. Hắn dùng năng lực tâm linh truyền âm, cố gắng tiếp cận với Trương Liêu Vũ ở nơi xa......Cùng lúc đó ở Cát Tử YênBây giờ đã là xế chiềuTên đó đã đi được một ngày rồi mà không thấy tin tức gì...Liệu rằng có chuyện gì sao?Trương Liêu Vũ đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui trong phủ. Trương Tâm Luyến và Trương Lục Thất thấy hắn lo lắng như thế, không biết có chuyện gì cũng đi đến." Huynh có chuyện gì sao?"Trương Liêu Vũ giật mình. Hắn ngồi xuống, phẫy phẫy quạt. Hắn điềm nhiên kể lại việc Bạch Cố Vương bắt được một tên đang cố ám sát mẫu thân, đến việc trong người hắn có giữ một bức thư cầu cứu từ Sa La Cát. Người trong thư bảo rằng hắn cũng là một ma thuật sư, hiện gia đình hắn đang bị bắt làm con tin ở phía Bắc Sa La Cát..." Bọn khốn Hoàng Thất ấy lại cả gan làm những việc như vậy?"- Trương Lục Thất bức xúc. Đến dân thường chúng cũng muốn lôi vào cuộc chiến của triều đình sao?" Lúc đó, Bạch Cố Vương có nói hắn sẽ đi Tần Chi Viên một chuyến thay vì đến Sa La Cát. Ta cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì..."" Vì Dạ Nguyệt cô nương cũng đang trên đường đến cứu người chứ sao!"Huyền Chi Tử vừa bước đến vừa bước đến..." Hoàng thượng!""Sao người lại ở đây?"" Còn có cả Mặc Ảnh đại nhân, Kình Phong tướng quân nữa..."" Phụ thân, việc này là sao?"- Trương Tâm Luyến quay sang hỏi phụ thân hắn đang đứng sau lưng hoàng thượng." Hahaha, chuyện là..."Tất cả những nhân vật lớn đều tề tụ tại một điểm. Chắc hẳn không phải đến đây để chơi a...Một tên mật thám đứng nhìn từ xa liền vội về báo tin...." Gì chứ! Dạ Nguyệt cô nương và Mặc Ảnh đại nhân đã chạm mặt bọn mật thám ở Tần Chi Viên?"- Trương Tâm Luyến vẻ mặt có chút hốt hoảng. Không biết Dạ Nguyệt cô nương có sao không." Ngươi an tâm, bọn chúng đã bị tẩu cho một trận!"- Huyền Chi Tử liếc nhìn sang huynh đệ đang " bệnh tật ốm yếu" của hắn. " Đương nhiên là rất thảm. Bởi có kẻ dám nói xấu đồ đệ yêu dấu của ngươi mà...?"Mặc Ảnh có chút chột dạ. Hắn ho khụ một cái.

Chương 74: Đối đầu với Hoàng Thất 8- Cầu tiếp viện