Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 81: Đối đầu với Hoàng Thất 15 - Trận đánh khốc liệt
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Giản là một loại cây roi, không lưỡi, có bốn cạnh. Giản rất nặng, nếu không phải người lực lưỡng thì khó điều khiển linh hoạt. Ấy thế mà lão già lại thuần thục nó đến mức thượng thừa. Giản có mức sát thương cao, dù mặc áo giáp cũng có thể bị đập chết!"" Đệ ở trong phủ có lén luyện kiếm sao? Đường đi khá lắm!"" Huynh im miệng! Lo đánh đi!"- Trương Tâm Luyến vừa đốn hạ vài tên, quay sang quát Trương Liêu Vũ.Thằng em vẫn còn cay chuyện hồi nãy đây mà!" Ta không ngờ đệ ta lại có ý với Dạ Nguyệt cô nương đấy!"" Trương Lục Thất, huynh-----!"Lúc nãy Trương Lục Thất nhìn vẻ mặt quan tâm của Trương Tâm Luyến, kèm theo vài lời trêu chọc đến mức "rõ ràng" thì hắn càng khẳng định mình đúng.Trương Lục Thất tuy tay chân còn vụng về vì lâu ngày không tập kiếm, nhưng lúc cần, nhát kiếm của hắn vẫn chuẩn xác.Khoan...Nữ nô tì đó...Trương Liêu Vũ phát hiện bóng dáng núp núp đằng sau vách đá của một nữ nô tì. Nhìn nàng ta trông rất quen.Không lẽ đó là người đã từng cứu mẫu thân ta?Nếu nói vậy...công chúa cũng đang ở đây?" Ta để nơi này lại cho hai đệ. Ta đi trước!"" Khoan!"Thanh kiếm của Trương Tâm Luyến vừa đỡ một đòn đánh nặng, hắn vung thanh kiếm đó ra, đạp thẳng vào bụng khiến tên địch nằm ngã bất tỉnh." Hắn lại để cho chúng ta dọn dẹp mà bỏ trốn đây mà!"" Huynh đệ kiểu gì vậy?"Ánh mắt của Trương Lục Thất cũng hướng về phía Trương Liêu Vũ.Ở đó có một nữ nhân..." Gì chứ? Giờ phút nào rồi còn đi dây dưa với nữ nhân----""A"Trương Lục Thất mất cảnh giác, để một tên lính chém một nhát sâu ngay lưng. Hắn đau đớn nằm vật ra." A------"Trương Tâm Luyến đá một phát vào tên lính đó, khiến hắn văng thẳng vào vách đá." Huynh, mau cố lên----"" Chết tiệt"Máu chảy nhiều quá!" Tên đó bị thương rồi!"- Chu La Kì vừa phóng phi tiêu, vừa dùng dao găm hạ gục tướng địch. Hắn ra hiệu cho Vương Dạ Nguyệt." Sư phụ, người mau qua đó giúp Lục Thất."" Ở đây cứ để ta và Dạ Nguyệt cô nương lo!"- Bạch Cố Vương khẽ nhíu mày. Địch đông thế này, đánh chừng nào mới hết." Chu La Kì, ngươi yểm trợ cho ta!"- Chu La Kì phi đao về phía trước, mở đường cho Mặc Ảnh tiến đến chỗ Trương Lục Thất đang nằm bất động." Mặc Ảnh đại nhân, mau trị thương cho huynh của ta!"Thường ngày Trương Tâm Luyến không mấy ưa anh trai mình, nhưng khi hắn bị thương, trong lòng Tâm Luyến lại thấy khó chịu.Một tên tấn công bất ngờ ở phía sau Tâm Luyến.Chết rồi!" Vị huynh đài này, cẩn thận chút chứ!"- Chu La Kì giương đao đỡ nhát kiếm đó.Người này là tên ma thuật sư mà Dạ Nguyệt cô nương đi cứu sao?Có chút thực lực..."Mặc Ảnh lấy những lọ thuốc trong người ra, hắn bôi lên vết thương của Trương Lục Thất."A"" Ngài chịu khó một chút! Vết thương sâu quá!"Mặc Ảnh dùng vài loại thảo dược đấp lên vết thương xong lấy tạm mảnh vải quấn lại cho hắn. Cơ thể của Trương Lục Thất ngoài vết này, chưa từng có vết thương nào khác. E rằng trước giờ hắn chưa ra chiến trận, bảo sao bất cẩn như vậy!" Lục Thất đại nhân sao lại "chịu khó" đến vậy?"Lần trước hắn ta ra tay với Nguyệt Nhi, ta còn chưa tìm hắn tính sổ, bây giờ lại phải trị thương cho hắn." Ta không muốn thấy có lỗi với Dạ Nguyệt cô nương..."Hắn ta cũng chẳng rãnh rỗi gì mà lại đi giúp người. Nếu lúc trước không thấy ấy nấy, hắn ta đã ở nhà ngủ cho khỏe rồi!Ai lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này mà lãnh vết thương chứ?Ha...Ra là hắn cũng có chút tình người...
Giản là một loại cây roi, không lưỡi, có bốn cạnh. Giản rất nặng, nếu không phải người lực lưỡng thì khó điều khiển linh hoạt. Ấy thế mà lão già lại thuần thục nó đến mức thượng thừa. Giản có mức sát thương cao, dù mặc áo giáp cũng có thể bị đập chết!
"
" Đệ ở trong phủ có lén luyện kiếm sao? Đường đi khá lắm!"
" Huynh im miệng! Lo đánh đi!"- Trương Tâm Luyến vừa đốn hạ vài tên, quay sang quát Trương Liêu Vũ.
Thằng em vẫn còn cay chuyện hồi nãy đây mà!
" Ta không ngờ đệ ta lại có ý với Dạ Nguyệt cô nương đấy!"
" Trương Lục Thất, huynh-----!"
Lúc nãy Trương Lục Thất nhìn vẻ mặt quan tâm của Trương Tâm Luyến, kèm theo vài lời trêu chọc đến mức "rõ ràng" thì hắn càng khẳng định mình đúng.
Trương Lục Thất tuy tay chân còn vụng về vì lâu ngày không tập kiếm, nhưng lúc cần, nhát kiếm của hắn vẫn chuẩn xác.
Khoan...
Nữ nô tì đó...
Trương Liêu Vũ phát hiện bóng dáng núp núp đằng sau vách đá của một nữ nô tì. Nhìn nàng ta trông rất quen.
Không lẽ đó là người đã từng cứu mẫu thân ta?
Nếu nói vậy...công chúa cũng đang ở đây?
" Ta để nơi này lại cho hai đệ. Ta đi trước!"
" Khoan!"
Thanh kiếm của Trương Tâm Luyến vừa đỡ một đòn đánh nặng, hắn vung thanh kiếm đó ra, đạp thẳng vào bụng khiến tên địch nằm ngã bất tỉnh.
" Hắn lại để cho chúng ta dọn dẹp mà bỏ trốn đây mà!"
" Huynh đệ kiểu gì vậy?"
Ánh mắt của Trương Lục Thất cũng hướng về phía Trương Liêu Vũ.
Ở đó có một nữ nhân...
" Gì chứ? Giờ phút nào rồi còn đi dây dưa với nữ nhân----"
"A"
Trương Lục Thất mất cảnh giác, để một tên lính chém một nhát sâu ngay lưng. Hắn đau đớn nằm vật ra.
" A------"
Trương Tâm Luyến đá một phát vào tên lính đó, khiến hắn văng thẳng vào vách đá.
" Huynh, mau cố lên----"
" Chết tiệt"
Máu chảy nhiều quá!
" Tên đó bị thương rồi!"- Chu La Kì vừa phóng phi tiêu, vừa dùng dao găm hạ gục tướng địch. Hắn ra hiệu cho Vương Dạ Nguyệt.
" Sư phụ, người mau qua đó giúp Lục Thất."
" Ở đây cứ để ta và Dạ Nguyệt cô nương lo!"- Bạch Cố Vương khẽ nhíu mày. Địch đông thế này, đánh chừng nào mới hết.
" Chu La Kì, ngươi yểm trợ cho ta!"- Chu La Kì phi đao về phía trước, mở đường cho Mặc Ảnh tiến đến chỗ Trương Lục Thất đang nằm bất động.
" Mặc Ảnh đại nhân, mau trị thương cho huynh của ta!"
Thường ngày Trương Tâm Luyến không mấy ưa anh trai mình, nhưng khi hắn bị thương, trong lòng Tâm Luyến lại thấy khó chịu.
Một tên tấn công bất ngờ ở phía sau Tâm Luyến.
Chết rồi!
" Vị huynh đài này, cẩn thận chút chứ!"- Chu La Kì giương đao đỡ nhát kiếm đó.
Người này là tên ma thuật sư mà Dạ Nguyệt cô nương đi cứu sao?
Có chút thực lực...
"
Mặc Ảnh lấy những lọ thuốc trong người ra, hắn bôi lên vết thương của Trương Lục Thất.
"A"
" Ngài chịu khó một chút! Vết thương sâu quá!"
Mặc Ảnh dùng vài loại thảo dược đấp lên vết thương xong lấy tạm mảnh vải quấn lại cho hắn. Cơ thể của Trương Lục Thất ngoài vết này, chưa từng có vết thương nào khác. E rằng trước giờ hắn chưa ra chiến trận, bảo sao bất cẩn như vậy!
" Lục Thất đại nhân sao lại "chịu khó" đến vậy?"
Lần trước hắn ta ra tay với Nguyệt Nhi, ta còn chưa tìm hắn tính sổ, bây giờ lại phải trị thương cho hắn.
" Ta không muốn thấy có lỗi với Dạ Nguyệt cô nương..."
Hắn ta cũng chẳng rãnh rỗi gì mà lại đi giúp người. Nếu lúc trước không thấy ấy nấy, hắn ta đã ở nhà ngủ cho khỏe rồi!
Ai lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này mà lãnh vết thương chứ?
Ha...
Ra là hắn cũng có chút tình người...
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Giản là một loại cây roi, không lưỡi, có bốn cạnh. Giản rất nặng, nếu không phải người lực lưỡng thì khó điều khiển linh hoạt. Ấy thế mà lão già lại thuần thục nó đến mức thượng thừa. Giản có mức sát thương cao, dù mặc áo giáp cũng có thể bị đập chết!"" Đệ ở trong phủ có lén luyện kiếm sao? Đường đi khá lắm!"" Huynh im miệng! Lo đánh đi!"- Trương Tâm Luyến vừa đốn hạ vài tên, quay sang quát Trương Liêu Vũ.Thằng em vẫn còn cay chuyện hồi nãy đây mà!" Ta không ngờ đệ ta lại có ý với Dạ Nguyệt cô nương đấy!"" Trương Lục Thất, huynh-----!"Lúc nãy Trương Lục Thất nhìn vẻ mặt quan tâm của Trương Tâm Luyến, kèm theo vài lời trêu chọc đến mức "rõ ràng" thì hắn càng khẳng định mình đúng.Trương Lục Thất tuy tay chân còn vụng về vì lâu ngày không tập kiếm, nhưng lúc cần, nhát kiếm của hắn vẫn chuẩn xác.Khoan...Nữ nô tì đó...Trương Liêu Vũ phát hiện bóng dáng núp núp đằng sau vách đá của một nữ nô tì. Nhìn nàng ta trông rất quen.Không lẽ đó là người đã từng cứu mẫu thân ta?Nếu nói vậy...công chúa cũng đang ở đây?" Ta để nơi này lại cho hai đệ. Ta đi trước!"" Khoan!"Thanh kiếm của Trương Tâm Luyến vừa đỡ một đòn đánh nặng, hắn vung thanh kiếm đó ra, đạp thẳng vào bụng khiến tên địch nằm ngã bất tỉnh." Hắn lại để cho chúng ta dọn dẹp mà bỏ trốn đây mà!"" Huynh đệ kiểu gì vậy?"Ánh mắt của Trương Lục Thất cũng hướng về phía Trương Liêu Vũ.Ở đó có một nữ nhân..." Gì chứ? Giờ phút nào rồi còn đi dây dưa với nữ nhân----""A"Trương Lục Thất mất cảnh giác, để một tên lính chém một nhát sâu ngay lưng. Hắn đau đớn nằm vật ra." A------"Trương Tâm Luyến đá một phát vào tên lính đó, khiến hắn văng thẳng vào vách đá." Huynh, mau cố lên----"" Chết tiệt"Máu chảy nhiều quá!" Tên đó bị thương rồi!"- Chu La Kì vừa phóng phi tiêu, vừa dùng dao găm hạ gục tướng địch. Hắn ra hiệu cho Vương Dạ Nguyệt." Sư phụ, người mau qua đó giúp Lục Thất."" Ở đây cứ để ta và Dạ Nguyệt cô nương lo!"- Bạch Cố Vương khẽ nhíu mày. Địch đông thế này, đánh chừng nào mới hết." Chu La Kì, ngươi yểm trợ cho ta!"- Chu La Kì phi đao về phía trước, mở đường cho Mặc Ảnh tiến đến chỗ Trương Lục Thất đang nằm bất động." Mặc Ảnh đại nhân, mau trị thương cho huynh của ta!"Thường ngày Trương Tâm Luyến không mấy ưa anh trai mình, nhưng khi hắn bị thương, trong lòng Tâm Luyến lại thấy khó chịu.Một tên tấn công bất ngờ ở phía sau Tâm Luyến.Chết rồi!" Vị huynh đài này, cẩn thận chút chứ!"- Chu La Kì giương đao đỡ nhát kiếm đó.Người này là tên ma thuật sư mà Dạ Nguyệt cô nương đi cứu sao?Có chút thực lực..."Mặc Ảnh lấy những lọ thuốc trong người ra, hắn bôi lên vết thương của Trương Lục Thất."A"" Ngài chịu khó một chút! Vết thương sâu quá!"Mặc Ảnh dùng vài loại thảo dược đấp lên vết thương xong lấy tạm mảnh vải quấn lại cho hắn. Cơ thể của Trương Lục Thất ngoài vết này, chưa từng có vết thương nào khác. E rằng trước giờ hắn chưa ra chiến trận, bảo sao bất cẩn như vậy!" Lục Thất đại nhân sao lại "chịu khó" đến vậy?"Lần trước hắn ta ra tay với Nguyệt Nhi, ta còn chưa tìm hắn tính sổ, bây giờ lại phải trị thương cho hắn." Ta không muốn thấy có lỗi với Dạ Nguyệt cô nương..."Hắn ta cũng chẳng rãnh rỗi gì mà lại đi giúp người. Nếu lúc trước không thấy ấy nấy, hắn ta đã ở nhà ngủ cho khỏe rồi!Ai lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này mà lãnh vết thương chứ?Ha...Ra là hắn cũng có chút tình người...