Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 91: Yến tiệc ăn mừng

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Một câu nói dằn mặt nhẹ nhàng của Mặc Ảnh làm hắn sợ xanh người.Tuy ánh mắt của Mặc Ảnh vẫn ôn nhu, nhưng trong lời nói luôn sắc ra máu!Buổi yến tiệc sắp bắt đầu...Cả Trương Tâm Luyến và Trương Lục Thất đều đang đứng ở đại sảnh. Thấy Dạ Nguyệt, cả hai đều hết sức ngạc nhiên.Tâm Luyến hắn chỉ nghĩ Dạ Nguyệt mượn y phục cho sư phụ, nào ngờ...." Ôi trời, Dạ Nguyệt tiểu thư thật phóng tú, liên hoa tiên tử mà—"Cả đám giai nhân phục vụ đều nhốn nháo cả lên.Cứ thế này, bọn họ sẽ bị bẻ cong mất!Dạ Nguyệt đưa mắt nhìn Trương Liêu Vũ. Ánh mắt thể hiện đầy đủ ý nghĩ " ngươi hiểu rồi chứ!" làm Liêu Vũ mất hết cả tự tin. Nhan sắc hắn thua kém đến vậy sao?Cả Kình Phong, Trương Dương, Huyền Chi Tử nhìn thấy cũng tấm tắc khen." Muội ta nhan sắc bất phàm, mặc gì cũng đẹp!"" Đúng đấy! Ăn vận như nam nhi nhưng vẫn ăn đứt Liêu Vũ nhà ta!"Phụ thân...Người có phải cha con không vậy!!!!Tất cả bọn họ đều ngồi vào hàng ghế. Mọi thứ cao lương mĩ vị đều được phục vụ lên tận bàn. Nào là Gà Đông Tảo, Hải Sâm, Cá Anh Vũ,...Thậm chí còn có cả rượu Hoa Điêu Tửu a...Mùi thơm của rượu thật ngào ngạt, càng nồng càng thơm!Vương Dạ Nguyệt ngồi cạnh Mặc Ảnh. Nàng rót một ít rượu Hoa Điêu Tửu ra chén mà nhâm nhi." Nguyệt Nhi. Con uống rượu như vậy..."" Sư phụ đừng lo. Tủ lượng của con rất tốt!"Hắn thấy đồ đệ mình đang có hứng như vậy cũng không ngăn cản. Mặc Ảnh cũng rót rượu vào chén rồi đưa qua cụng với nàng:" Mời!"Nói xong cả hai đều đồng lòng một hơi uống hết." Mặc Ảnh đại nhân không đợi mọi người đến đông đủ rồi mới nâng chén sao?"" Hôm nay ta có chút cao hứng, Kình Phong tướng quân thứ lỗi cho ta!"Kình Phong ngồi cạnh Trương Dương đại nhân, cả hai nghe giọng điệu có chút khách khí của Mặc Ảnh mà bật cười. Đúng là chiến hữu "tiên sinh" không hợp lắm với tác phong của bọn họ.Nhã Tịnh ngồi cạnh Dạ Nguyệt mà không biết nói gì. Đây là lần đầu nàng được dự bữa tiệc trang trọng như vậy. Thân phận của nàng cũng chỉ là một nha hoàn hầu hạ công chúa. Làm sao có tư cách ngồi cùng những vị ở đây!Nếu Trương Liêu Vũ đại nhân không yêu cầu ta đến, ta đã không đi rồi...Bầu không khí nơi đây thật quá đỗi ngột ngạt với nàng.Dạ Nguyệt nhìn qua thấy Nhã Tịnh im lặng cả buổi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, liền rót rượu vào chén, đưa qua cho Nhã Tịnh:" Nhã Tịnh cô nương không mời ta một chén sao?"Ôi...Dạ Nguyệt cô nương có nụ cười làm khuynh đảo thiên hạ nha...Nhã Tịnh dần trở nên thoải mái hơn, nàng ta cũng nâng chén với Dạ Nguyệt mà uống một hơi.Đại sảnh dần trở nên náo nhiệt hơn, các vị cao thủ, mật thám, võ sư đều tề tựu đông đủ. Cô nương có nét đẹp dịu nhẹ đằng kia, tuy chỉ khác một bộ y phục giản đơn nhưng vẫn tôn lên nét thanh tao, sang trọng của bà. Người đó tiến đến ngồi cạnh Trương Dương, cũng đưa mắt nhìn Trương Liêu Vũ cười dịu dàng.

Một câu nói dằn mặt nhẹ nhàng của Mặc Ảnh làm hắn sợ xanh người.

Tuy ánh mắt của Mặc Ảnh vẫn ôn nhu, nhưng trong lời nói luôn sắc ra máu!

Buổi yến tiệc sắp bắt đầu...

Cả Trương Tâm Luyến và Trương Lục Thất đều đang đứng ở đại sảnh. Thấy Dạ Nguyệt, cả hai đều hết sức ngạc nhiên.

Tâm Luyến hắn chỉ nghĩ Dạ Nguyệt mượn y phục cho sư phụ, nào ngờ....

" Ôi trời, Dạ Nguyệt tiểu thư thật phóng tú, liên hoa tiên tử mà—"

Cả đám giai nhân phục vụ đều nhốn nháo cả lên.

Cứ thế này, bọn họ sẽ bị bẻ cong mất!

Dạ Nguyệt đưa mắt nhìn Trương Liêu Vũ. Ánh mắt thể hiện đầy đủ ý nghĩ " ngươi hiểu rồi chứ!" làm Liêu Vũ mất hết cả tự tin. Nhan sắc hắn thua kém đến vậy sao?

Cả Kình Phong, Trương Dương, Huyền Chi Tử nhìn thấy cũng tấm tắc khen.

" Muội ta nhan sắc bất phàm, mặc gì cũng đẹp!"

" Đúng đấy! Ăn vận như nam nhi nhưng vẫn ăn đứt Liêu Vũ nhà ta!"

Phụ thân...

Người có phải cha con không vậy!!!!

Tất cả bọn họ đều ngồi vào hàng ghế. Mọi thứ cao lương mĩ vị đều được phục vụ lên tận bàn. Nào là Gà Đông Tảo, Hải Sâm, Cá Anh Vũ,...Thậm chí còn có cả rượu Hoa Điêu Tửu a...

Mùi thơm của rượu thật ngào ngạt, càng nồng càng thơm!

Vương Dạ Nguyệt ngồi cạnh Mặc Ảnh. Nàng rót một ít rượu Hoa Điêu Tửu ra chén mà nhâm nhi.

" Nguyệt Nhi. Con uống rượu như vậy..."

" Sư phụ đừng lo. Tủ lượng của con rất tốt!"

Hắn thấy đồ đệ mình đang có hứng như vậy cũng không ngăn cản. Mặc Ảnh cũng rót rượu vào chén rồi đưa qua cụng với nàng:" Mời!"

Nói xong cả hai đều đồng lòng một hơi uống hết.

" Mặc Ảnh đại nhân không đợi mọi người đến đông đủ rồi mới nâng chén sao?"

" Hôm nay ta có chút cao hứng, Kình Phong tướng quân thứ lỗi cho ta!"

Kình Phong ngồi cạnh Trương Dương đại nhân, cả hai nghe giọng điệu có chút khách khí của Mặc Ảnh mà bật cười. Đúng là chiến hữu "tiên sinh" không hợp lắm với tác phong của bọn họ.

Nhã Tịnh ngồi cạnh Dạ Nguyệt mà không biết nói gì. Đây là lần đầu nàng được dự bữa tiệc trang trọng như vậy. Thân phận của nàng cũng chỉ là một nha hoàn hầu hạ công chúa. Làm sao có tư cách ngồi cùng những vị ở đây!

Nếu Trương Liêu Vũ đại nhân không yêu cầu ta đến, ta đã không đi rồi...

Bầu không khí nơi đây thật quá đỗi ngột ngạt với nàng.

Dạ Nguyệt nhìn qua thấy Nhã Tịnh im lặng cả buổi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, liền rót rượu vào chén, đưa qua cho Nhã Tịnh:" Nhã Tịnh cô nương không mời ta một chén sao?"

Ôi...

Dạ Nguyệt cô nương có nụ cười làm khuynh đảo thiên hạ nha...

Nhã Tịnh dần trở nên thoải mái hơn, nàng ta cũng nâng chén với Dạ Nguyệt mà uống một hơi.

Đại sảnh dần trở nên náo nhiệt hơn, các vị cao thủ, mật thám, võ sư đều tề tựu đông đủ. Cô nương có nét đẹp dịu nhẹ đằng kia, tuy chỉ khác một bộ y phục giản đơn nhưng vẫn tôn lên nét thanh tao, sang trọng của bà. Người đó tiến đến ngồi cạnh Trương Dương, cũng đưa mắt nhìn Trương Liêu Vũ cười dịu dàng.

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Một câu nói dằn mặt nhẹ nhàng của Mặc Ảnh làm hắn sợ xanh người.Tuy ánh mắt của Mặc Ảnh vẫn ôn nhu, nhưng trong lời nói luôn sắc ra máu!Buổi yến tiệc sắp bắt đầu...Cả Trương Tâm Luyến và Trương Lục Thất đều đang đứng ở đại sảnh. Thấy Dạ Nguyệt, cả hai đều hết sức ngạc nhiên.Tâm Luyến hắn chỉ nghĩ Dạ Nguyệt mượn y phục cho sư phụ, nào ngờ...." Ôi trời, Dạ Nguyệt tiểu thư thật phóng tú, liên hoa tiên tử mà—"Cả đám giai nhân phục vụ đều nhốn nháo cả lên.Cứ thế này, bọn họ sẽ bị bẻ cong mất!Dạ Nguyệt đưa mắt nhìn Trương Liêu Vũ. Ánh mắt thể hiện đầy đủ ý nghĩ " ngươi hiểu rồi chứ!" làm Liêu Vũ mất hết cả tự tin. Nhan sắc hắn thua kém đến vậy sao?Cả Kình Phong, Trương Dương, Huyền Chi Tử nhìn thấy cũng tấm tắc khen." Muội ta nhan sắc bất phàm, mặc gì cũng đẹp!"" Đúng đấy! Ăn vận như nam nhi nhưng vẫn ăn đứt Liêu Vũ nhà ta!"Phụ thân...Người có phải cha con không vậy!!!!Tất cả bọn họ đều ngồi vào hàng ghế. Mọi thứ cao lương mĩ vị đều được phục vụ lên tận bàn. Nào là Gà Đông Tảo, Hải Sâm, Cá Anh Vũ,...Thậm chí còn có cả rượu Hoa Điêu Tửu a...Mùi thơm của rượu thật ngào ngạt, càng nồng càng thơm!Vương Dạ Nguyệt ngồi cạnh Mặc Ảnh. Nàng rót một ít rượu Hoa Điêu Tửu ra chén mà nhâm nhi." Nguyệt Nhi. Con uống rượu như vậy..."" Sư phụ đừng lo. Tủ lượng của con rất tốt!"Hắn thấy đồ đệ mình đang có hứng như vậy cũng không ngăn cản. Mặc Ảnh cũng rót rượu vào chén rồi đưa qua cụng với nàng:" Mời!"Nói xong cả hai đều đồng lòng một hơi uống hết." Mặc Ảnh đại nhân không đợi mọi người đến đông đủ rồi mới nâng chén sao?"" Hôm nay ta có chút cao hứng, Kình Phong tướng quân thứ lỗi cho ta!"Kình Phong ngồi cạnh Trương Dương đại nhân, cả hai nghe giọng điệu có chút khách khí của Mặc Ảnh mà bật cười. Đúng là chiến hữu "tiên sinh" không hợp lắm với tác phong của bọn họ.Nhã Tịnh ngồi cạnh Dạ Nguyệt mà không biết nói gì. Đây là lần đầu nàng được dự bữa tiệc trang trọng như vậy. Thân phận của nàng cũng chỉ là một nha hoàn hầu hạ công chúa. Làm sao có tư cách ngồi cùng những vị ở đây!Nếu Trương Liêu Vũ đại nhân không yêu cầu ta đến, ta đã không đi rồi...Bầu không khí nơi đây thật quá đỗi ngột ngạt với nàng.Dạ Nguyệt nhìn qua thấy Nhã Tịnh im lặng cả buổi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, liền rót rượu vào chén, đưa qua cho Nhã Tịnh:" Nhã Tịnh cô nương không mời ta một chén sao?"Ôi...Dạ Nguyệt cô nương có nụ cười làm khuynh đảo thiên hạ nha...Nhã Tịnh dần trở nên thoải mái hơn, nàng ta cũng nâng chén với Dạ Nguyệt mà uống một hơi.Đại sảnh dần trở nên náo nhiệt hơn, các vị cao thủ, mật thám, võ sư đều tề tựu đông đủ. Cô nương có nét đẹp dịu nhẹ đằng kia, tuy chỉ khác một bộ y phục giản đơn nhưng vẫn tôn lên nét thanh tao, sang trọng của bà. Người đó tiến đến ngồi cạnh Trương Dương, cũng đưa mắt nhìn Trương Liêu Vũ cười dịu dàng.

Chương 91: Yến tiệc ăn mừng