Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 95: Độc nhất truyền nhân của vị thần
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Thông minh đấy chứ!Bỗng trước mắt nàng hiện ra cảnh tượng lụi tàn năm ấy. Chính là thời điểm gia đình nàng bị vu oan. Cha mẹ nàng đang ngồi khụy xuống đất đầy đau thương, mẹ nàng ôm chặt lấy thân thể đầy máu của cha nàng mà bật khóc." Mẫu thân..."Khi có một đám người đang định lao đến tấn công mẫu thân nàng, Dạ Nguyệt mắt vằng đỏ tức giận, rút chủy thủ phóng thẳng vào bọn chúng. Tiếc là khi phần lưỡi vừa chạm vào bọn chúng thì biến mất, kẻ bị thương ngược lại là nàng.Một vết cắt đau thấu xương xuất hiện trên vai nàng.Chuyện này là thế nào?Sao lại có thể?Nhưng cảnh tượng trước mắt, nếu nàng không ra tay thì bọn chúng sẽ gϊếŧ chết người nàng yêu thương nhất. Còn cứ phóng vào chúng thì kẻ bị thương ngược lại là nàng.Dạ Nguyệt khẽ nhíu mày...Bọn chúng tuy nhìn thấy ta phóng chủy thủ đến nhưng vẫn làm ngơ, không tấn công ta...Không lẽ nơi này giống như một tấm gương phản chiếu?Nếu đúng thế thì, đành phải thử xem...Dạ Nguyệt rút ra một Liễu Diệp Đao, cắt nhẹ một đường trên cánh tay của mình. Đúng như nàng suy đoán, bọn chúng đều kêu đau, vết cắt vừa rồi lại xuất hiện tay người chúng.Ha...Thế thì...Dạ Nguyệt tay cầm Liễu Diệp Đao, tự cắt ngay cổ mình.Quả là một nha đầu liều lĩnh...Khi vết cắt ấy làm đổ gục bọn chúng. Dạ Nguyệt nhanh chóng bay đến chỗ mẫu thân mình đang ngồi khụy xuống, nàng đau lòng nhìn bà:" Dù ta biết ngươi chỉ là ảo ảnh, nhưng bây giờ ta đã không còn như trước, có thể khiến người tự hào rồi!"Mẫu thân nàng liền mỉm cười dịu dàng, cũng dần biết mất theo mọi vật xung quanh." Tên khốn nhà ngươi! Dám lấy kí ức của ta ra đùa giỡn!"- Dạ Nguyệt gào lên, ám khí trong nàng tỏa ra khiến Hắc Khuyển rùng mình. Nàng ta không chịu đựng được, đập mạnh tay xuống đất. Một lượng lớn ma thuật bùng nổ, khiến bóng đen dần đổi màu, như hướng về phía dưới, chúng dần biến mất để lộ dần cảnh Hắc Khuyển đang nằm bẹp dưới đất đá. Xung quanh nơi này như một phòng đọc sách, luyện chế thu nhỏ.Hắc Khuyển bị trọng lực đè ép xuống, nhưng chỉ một lúc sau nó lờm khờm bò dậy. Nụ cười của nó có chút mãn nguyện. Xung quanh Hắc Khuyển tỏa ra nguồn ma lực dữ dội, có một làn khí đen vây quanh lấy nó. Hắc Khuyển dưới bốn chân đều có một ngọn lửa nhỏ, trên thân một bộ cánh màu đen lớn đến mức có thể che đậy bầu trời." Chỉ một chút xúc tác từ ta, ngươi lại có thể thức tỉnh thêm một khả năng mới, quả là kẻ mà hắn chọn."- Nó tiến lại cạnh Dạ Nguyệt, cao hứng khi thấy nàng ta chẳng mấy lo sợ." Chủ nhân của ngươi là Lam Hồ, người được cho là vị thần đúng chứ?"" Đến chuyện này ngươi cũng biết sao?"- Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng thay đổi, thích thú hơn...Dạ Nguyệt đi đến một cái ghế phía trước, ung dung lấy ra ngồi, tay chống càm đầy ủy mị :" Ngươi bảo người đó chọn ta, là có ý gì?"" Ta sẽ kể cho ngươi..."
Thông minh đấy chứ!
Bỗng trước mắt nàng hiện ra cảnh tượng lụi tàn năm ấy. Chính là thời điểm gia đình nàng bị vu oan. Cha mẹ nàng đang ngồi khụy xuống đất đầy đau thương, mẹ nàng ôm chặt lấy thân thể đầy máu của cha nàng mà bật khóc.
" Mẫu thân..."
Khi có một đám người đang định lao đến tấn công mẫu thân nàng, Dạ Nguyệt mắt vằng đỏ tức giận, rút chủy thủ phóng thẳng vào bọn chúng. Tiếc là khi phần lưỡi vừa chạm vào bọn chúng thì biến mất, kẻ bị thương ngược lại là nàng.
Một vết cắt đau thấu xương xuất hiện trên vai nàng.
Chuyện này là thế nào?
Sao lại có thể?
Nhưng cảnh tượng trước mắt, nếu nàng không ra tay thì bọn chúng sẽ gϊếŧ chết người nàng yêu thương nhất. Còn cứ phóng vào chúng thì kẻ bị thương ngược lại là nàng.
Dạ Nguyệt khẽ nhíu mày...
Bọn chúng tuy nhìn thấy ta phóng chủy thủ đến nhưng vẫn làm ngơ, không tấn công ta...
Không lẽ nơi này giống như một tấm gương phản chiếu?
Nếu đúng thế thì, đành phải thử xem...
Dạ Nguyệt rút ra một Liễu Diệp Đao, cắt nhẹ một đường trên cánh tay của mình. Đúng như nàng suy đoán, bọn chúng đều kêu đau, vết cắt vừa rồi lại xuất hiện tay người chúng.
Ha...
Thế thì...
Dạ Nguyệt tay cầm Liễu Diệp Đao, tự cắt ngay cổ mình.
Quả là một nha đầu liều lĩnh...
Khi vết cắt ấy làm đổ gục bọn chúng. Dạ Nguyệt nhanh chóng bay đến chỗ mẫu thân mình đang ngồi khụy xuống, nàng đau lòng nhìn bà:" Dù ta biết ngươi chỉ là ảo ảnh, nhưng bây giờ ta đã không còn như trước, có thể khiến người tự hào rồi!"
Mẫu thân nàng liền mỉm cười dịu dàng, cũng dần biết mất theo mọi vật xung quanh.
" Tên khốn nhà ngươi! Dám lấy kí ức của ta ra đùa giỡn!"- Dạ Nguyệt gào lên, ám khí trong nàng tỏa ra khiến Hắc Khuyển rùng mình. Nàng ta không chịu đựng được, đập mạnh tay xuống đất. Một lượng lớn ma thuật bùng nổ, khiến bóng đen dần đổi màu, như hướng về phía dưới, chúng dần biến mất để lộ dần cảnh Hắc Khuyển đang nằm bẹp dưới đất đá. Xung quanh nơi này như một phòng đọc sách, luyện chế thu nhỏ.
Hắc Khuyển bị trọng lực đè ép xuống, nhưng chỉ một lúc sau nó lờm khờm bò dậy. Nụ cười của nó có chút mãn nguyện. Xung quanh Hắc Khuyển tỏa ra nguồn ma lực dữ dội, có một làn khí đen vây quanh lấy nó. Hắc Khuyển dưới bốn chân đều có một ngọn lửa nhỏ, trên thân một bộ cánh màu đen lớn đến mức có thể che đậy bầu trời.
" Chỉ một chút xúc tác từ ta, ngươi lại có thể thức tỉnh thêm một khả năng mới, quả là kẻ mà hắn chọn."- Nó tiến lại cạnh Dạ Nguyệt, cao hứng khi thấy nàng ta chẳng mấy lo sợ.
" Chủ nhân của ngươi là Lam Hồ, người được cho là vị thần đúng chứ?"
" Đến chuyện này ngươi cũng biết sao?"- Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng thay đổi, thích thú hơn...
Dạ Nguyệt đi đến một cái ghế phía trước, ung dung lấy ra ngồi, tay chống càm đầy ủy mị :" Ngươi bảo người đó chọn ta, là có ý gì?"
" Ta sẽ kể cho ngươi..."
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Thông minh đấy chứ!Bỗng trước mắt nàng hiện ra cảnh tượng lụi tàn năm ấy. Chính là thời điểm gia đình nàng bị vu oan. Cha mẹ nàng đang ngồi khụy xuống đất đầy đau thương, mẹ nàng ôm chặt lấy thân thể đầy máu của cha nàng mà bật khóc." Mẫu thân..."Khi có một đám người đang định lao đến tấn công mẫu thân nàng, Dạ Nguyệt mắt vằng đỏ tức giận, rút chủy thủ phóng thẳng vào bọn chúng. Tiếc là khi phần lưỡi vừa chạm vào bọn chúng thì biến mất, kẻ bị thương ngược lại là nàng.Một vết cắt đau thấu xương xuất hiện trên vai nàng.Chuyện này là thế nào?Sao lại có thể?Nhưng cảnh tượng trước mắt, nếu nàng không ra tay thì bọn chúng sẽ gϊếŧ chết người nàng yêu thương nhất. Còn cứ phóng vào chúng thì kẻ bị thương ngược lại là nàng.Dạ Nguyệt khẽ nhíu mày...Bọn chúng tuy nhìn thấy ta phóng chủy thủ đến nhưng vẫn làm ngơ, không tấn công ta...Không lẽ nơi này giống như một tấm gương phản chiếu?Nếu đúng thế thì, đành phải thử xem...Dạ Nguyệt rút ra một Liễu Diệp Đao, cắt nhẹ một đường trên cánh tay của mình. Đúng như nàng suy đoán, bọn chúng đều kêu đau, vết cắt vừa rồi lại xuất hiện tay người chúng.Ha...Thế thì...Dạ Nguyệt tay cầm Liễu Diệp Đao, tự cắt ngay cổ mình.Quả là một nha đầu liều lĩnh...Khi vết cắt ấy làm đổ gục bọn chúng. Dạ Nguyệt nhanh chóng bay đến chỗ mẫu thân mình đang ngồi khụy xuống, nàng đau lòng nhìn bà:" Dù ta biết ngươi chỉ là ảo ảnh, nhưng bây giờ ta đã không còn như trước, có thể khiến người tự hào rồi!"Mẫu thân nàng liền mỉm cười dịu dàng, cũng dần biết mất theo mọi vật xung quanh." Tên khốn nhà ngươi! Dám lấy kí ức của ta ra đùa giỡn!"- Dạ Nguyệt gào lên, ám khí trong nàng tỏa ra khiến Hắc Khuyển rùng mình. Nàng ta không chịu đựng được, đập mạnh tay xuống đất. Một lượng lớn ma thuật bùng nổ, khiến bóng đen dần đổi màu, như hướng về phía dưới, chúng dần biến mất để lộ dần cảnh Hắc Khuyển đang nằm bẹp dưới đất đá. Xung quanh nơi này như một phòng đọc sách, luyện chế thu nhỏ.Hắc Khuyển bị trọng lực đè ép xuống, nhưng chỉ một lúc sau nó lờm khờm bò dậy. Nụ cười của nó có chút mãn nguyện. Xung quanh Hắc Khuyển tỏa ra nguồn ma lực dữ dội, có một làn khí đen vây quanh lấy nó. Hắc Khuyển dưới bốn chân đều có một ngọn lửa nhỏ, trên thân một bộ cánh màu đen lớn đến mức có thể che đậy bầu trời." Chỉ một chút xúc tác từ ta, ngươi lại có thể thức tỉnh thêm một khả năng mới, quả là kẻ mà hắn chọn."- Nó tiến lại cạnh Dạ Nguyệt, cao hứng khi thấy nàng ta chẳng mấy lo sợ." Chủ nhân của ngươi là Lam Hồ, người được cho là vị thần đúng chứ?"" Đến chuyện này ngươi cũng biết sao?"- Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng thay đổi, thích thú hơn...Dạ Nguyệt đi đến một cái ghế phía trước, ung dung lấy ra ngồi, tay chống càm đầy ủy mị :" Ngươi bảo người đó chọn ta, là có ý gì?"" Ta sẽ kể cho ngươi..."