Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 101: Hạ dược
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ...Cùng lúc đó ở biệt cung, nơi Tư Trúc và Bùi Châu bị giam lỏng." Mẫu thân, muội muội, ta đến thăm hai người."- Lan Anh tay cầm hai chén đựng món vịt bát vị mà mẫu thân nàng yêu thích đến thăm hỏi." Con gái của ta thật biết thương mẹ nó. Trách phụ thân con thật vô tâm, mấy ngày rồi không thèm đến thăm ta."- Tư Trúc buồn rầu, đưa tay xoa đầu Lan AnhBiệt cung như một ngôi nhà hoang. Xung quanh chỉ bao phủ bụi bậm, mạng nhện và rắn rết. Lần đầu đến đây, cả Tư Trúc và Bùi Châu không khỏi kinh hoàng, xém ngất đi. Nơi ở của bà ta còn thua cả một nha hoàn trong phủ! Biệt cung được thiết kế dành riêng cho những kẻ phạm trọng tội, thậm chí là quý phi hay hoàng hậu, các quan lớn phạm trọng tội đều bị nhốt ở đây." Mẫu thân, Châu Nhi muốn ra khỏi nơi này. Nơi đây như một cái ổ chuột vậy, thật đáng sợ."- Bùi Châu khóc lóc, ôm chầm lấy mẫu thân mình.Nếu không vì con tiện tì Dạ Nguyệt, ta và mẫu thân đã không sống cực khổ như vậy!Ta sẽ trã hết cho ngươi, Vương Dạ Nguyệt!Tư Trúc hiểu tính khí của con gái mình. Nó không chấp nhận có kẻ ngồi trên đầu nó mà hưởng lạc. Cả bà ta cũng thế...Tư Trúc kéo tay áo của Lan Anh mà nhẹ giọng, lúc này bà ta chỉ trông chờ con gái yêu này:" Lan Anh, con nghĩ cách thuyệt phục phụ thân con, để ta và Bùi Châu ra khỏi đây. Mẫu thân đã biết hối cãi lắm rồi..."Lan Anh nhìn cảnh tượng thê thảm này mà không khói đau lòng, mẫu thân nàng xưa kia sống sung túc, lá ngọc cành vàng. Bây giờ bị đày vô biệt cung, đến cả một tiểu nha hoàn cũng lên giọng hỗn xược với bàNàng ta lắc đầu:" Mẫu thân, con cũng rất muốn, nhưng phụ thân đã đi một chuyến đến Cát Tử Yên cùng hoàng thượng rồi..."" Cát Tử Yên? Chuyện này là sao?"- Bà ta tỏ ra khó hiểu. Chỉ bị giam nơi này vài ngày mà bà ta như trở thành người tối cổ cả rồi..." Chuyện là..."Bùi Châu và Tư Trúc lắng nghe, ánh mắt họ ngày càng mở to ngạc nhiên, đến cuối cùng thì nụ cười dần trở nên nham hiểm." Nói vậy, con tiện nhân kia đang ở trong phủ của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên?"- Tư Trúc xoa cằm, trong đầu nghĩ ra nhiều mưu tính khác.Riêng Bùi Châu vẫn cậm cụi ngồi ăn như bị bỏ khác hàng tháng! Dù sự thật là mấy ngày nay bọn nha hoàn chỉ đem đến cơm thừa canh cặn, bọn chúng thực chã xem mẹ con ta ra gì mà!" Vâng. Mẫu thân hay nhân cơ hội này cho ả ta một trận?"Tư Trúc cười thâm độc. Đúng là con gái bà, đều hiểu ý nhau nhanh như vậy:" Ta cũng định như vậy. Đêm nay, con hãy cho vài tên thích khách bỏ thuốc ả. Xem ả còn mặt mũi nào hay không?"Lan Anh cứ nghĩ mẫu thân nàng sẽ khử luôn ả ta, ai ngờ lại còn cao tay hơn. Chỉ cần xảy ra chuyện, chắc chắn ả ta sẽ không dám vác mặt ra ngoài đường!" Dạ được! Con sẽ đi làm ngay!"Vương Dạ Nguyệt, cô hại mẹ con ta mất hết sĩ diện, hôm nay ta sẽ cho cô nếm đủ!Cho cô trãi nghiệm thử Hợp Hoan Tán là thế nào!Đời ngươi đến đây là tàn rồi!
...
Cùng lúc đó ở biệt cung, nơi Tư Trúc và Bùi Châu bị giam lỏng.
" Mẫu thân, muội muội, ta đến thăm hai người."- Lan Anh tay cầm hai chén đựng món vịt bát vị mà mẫu thân nàng yêu thích đến thăm hỏi.
" Con gái của ta thật biết thương mẹ nó. Trách phụ thân con thật vô tâm, mấy ngày rồi không thèm đến thăm ta."- Tư Trúc buồn rầu, đưa tay xoa đầu Lan Anh
Biệt cung như một ngôi nhà hoang. Xung quanh chỉ bao phủ bụi bậm, mạng nhện và rắn rết. Lần đầu đến đây, cả Tư Trúc và Bùi Châu không khỏi kinh hoàng, xém ngất đi. Nơi ở của bà ta còn thua cả một nha hoàn trong phủ! Biệt cung được thiết kế dành riêng cho những kẻ phạm trọng tội, thậm chí là quý phi hay hoàng hậu, các quan lớn phạm trọng tội đều bị nhốt ở đây.
" Mẫu thân, Châu Nhi muốn ra khỏi nơi này. Nơi đây như một cái ổ chuột vậy, thật đáng sợ."- Bùi Châu khóc lóc, ôm chầm lấy mẫu thân mình.
Nếu không vì con tiện tì Dạ Nguyệt, ta và mẫu thân đã không sống cực khổ như vậy!
Ta sẽ trã hết cho ngươi, Vương Dạ Nguyệt!
Tư Trúc hiểu tính khí của con gái mình. Nó không chấp nhận có kẻ ngồi trên đầu nó mà hưởng lạc. Cả bà ta cũng thế...
Tư Trúc kéo tay áo của Lan Anh mà nhẹ giọng, lúc này bà ta chỉ trông chờ con gái yêu này:" Lan Anh, con nghĩ cách thuyệt phục phụ thân con, để ta và Bùi Châu ra khỏi đây. Mẫu thân đã biết hối cãi lắm rồi..."
Lan Anh nhìn cảnh tượng thê thảm này mà không khói đau lòng, mẫu thân nàng xưa kia sống sung túc, lá ngọc cành vàng. Bây giờ bị đày vô biệt cung, đến cả một tiểu nha hoàn cũng lên giọng hỗn xược với bà
Nàng ta lắc đầu:" Mẫu thân, con cũng rất muốn, nhưng phụ thân đã đi một chuyến đến Cát Tử Yên cùng hoàng thượng rồi..."
" Cát Tử Yên? Chuyện này là sao?"- Bà ta tỏ ra khó hiểu. Chỉ bị giam nơi này vài ngày mà bà ta như trở thành người tối cổ cả rồi...
" Chuyện là..."
Bùi Châu và Tư Trúc lắng nghe, ánh mắt họ ngày càng mở to ngạc nhiên, đến cuối cùng thì nụ cười dần trở nên nham hiểm.
" Nói vậy, con tiện nhân kia đang ở trong phủ của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên?"- Tư Trúc xoa cằm, trong đầu nghĩ ra nhiều mưu tính khác.
Riêng Bùi Châu vẫn cậm cụi ngồi ăn như bị bỏ khác hàng tháng! Dù sự thật là mấy ngày nay bọn nha hoàn chỉ đem đến cơm thừa canh cặn, bọn chúng thực chã xem mẹ con ta ra gì mà!
" Vâng. Mẫu thân hay nhân cơ hội này cho ả ta một trận?"
Tư Trúc cười thâm độc. Đúng là con gái bà, đều hiểu ý nhau nhanh như vậy:" Ta cũng định như vậy. Đêm nay, con hãy cho vài tên thích khách bỏ thuốc ả. Xem ả còn mặt mũi nào hay không?"
Lan Anh cứ nghĩ mẫu thân nàng sẽ khử luôn ả ta, ai ngờ lại còn cao tay hơn. Chỉ cần xảy ra chuyện, chắc chắn ả ta sẽ không dám vác mặt ra ngoài đường!
" Dạ được! Con sẽ đi làm ngay!"
Vương Dạ Nguyệt, cô hại mẹ con ta mất hết sĩ diện, hôm nay ta sẽ cho cô nếm đủ!
Cho cô trãi nghiệm thử Hợp Hoan Tán là thế nào!
Đời ngươi đến đây là tàn rồi!
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ...Cùng lúc đó ở biệt cung, nơi Tư Trúc và Bùi Châu bị giam lỏng." Mẫu thân, muội muội, ta đến thăm hai người."- Lan Anh tay cầm hai chén đựng món vịt bát vị mà mẫu thân nàng yêu thích đến thăm hỏi." Con gái của ta thật biết thương mẹ nó. Trách phụ thân con thật vô tâm, mấy ngày rồi không thèm đến thăm ta."- Tư Trúc buồn rầu, đưa tay xoa đầu Lan AnhBiệt cung như một ngôi nhà hoang. Xung quanh chỉ bao phủ bụi bậm, mạng nhện và rắn rết. Lần đầu đến đây, cả Tư Trúc và Bùi Châu không khỏi kinh hoàng, xém ngất đi. Nơi ở của bà ta còn thua cả một nha hoàn trong phủ! Biệt cung được thiết kế dành riêng cho những kẻ phạm trọng tội, thậm chí là quý phi hay hoàng hậu, các quan lớn phạm trọng tội đều bị nhốt ở đây." Mẫu thân, Châu Nhi muốn ra khỏi nơi này. Nơi đây như một cái ổ chuột vậy, thật đáng sợ."- Bùi Châu khóc lóc, ôm chầm lấy mẫu thân mình.Nếu không vì con tiện tì Dạ Nguyệt, ta và mẫu thân đã không sống cực khổ như vậy!Ta sẽ trã hết cho ngươi, Vương Dạ Nguyệt!Tư Trúc hiểu tính khí của con gái mình. Nó không chấp nhận có kẻ ngồi trên đầu nó mà hưởng lạc. Cả bà ta cũng thế...Tư Trúc kéo tay áo của Lan Anh mà nhẹ giọng, lúc này bà ta chỉ trông chờ con gái yêu này:" Lan Anh, con nghĩ cách thuyệt phục phụ thân con, để ta và Bùi Châu ra khỏi đây. Mẫu thân đã biết hối cãi lắm rồi..."Lan Anh nhìn cảnh tượng thê thảm này mà không khói đau lòng, mẫu thân nàng xưa kia sống sung túc, lá ngọc cành vàng. Bây giờ bị đày vô biệt cung, đến cả một tiểu nha hoàn cũng lên giọng hỗn xược với bàNàng ta lắc đầu:" Mẫu thân, con cũng rất muốn, nhưng phụ thân đã đi một chuyến đến Cát Tử Yên cùng hoàng thượng rồi..."" Cát Tử Yên? Chuyện này là sao?"- Bà ta tỏ ra khó hiểu. Chỉ bị giam nơi này vài ngày mà bà ta như trở thành người tối cổ cả rồi..." Chuyện là..."Bùi Châu và Tư Trúc lắng nghe, ánh mắt họ ngày càng mở to ngạc nhiên, đến cuối cùng thì nụ cười dần trở nên nham hiểm." Nói vậy, con tiện nhân kia đang ở trong phủ của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên?"- Tư Trúc xoa cằm, trong đầu nghĩ ra nhiều mưu tính khác.Riêng Bùi Châu vẫn cậm cụi ngồi ăn như bị bỏ khác hàng tháng! Dù sự thật là mấy ngày nay bọn nha hoàn chỉ đem đến cơm thừa canh cặn, bọn chúng thực chã xem mẹ con ta ra gì mà!" Vâng. Mẫu thân hay nhân cơ hội này cho ả ta một trận?"Tư Trúc cười thâm độc. Đúng là con gái bà, đều hiểu ý nhau nhanh như vậy:" Ta cũng định như vậy. Đêm nay, con hãy cho vài tên thích khách bỏ thuốc ả. Xem ả còn mặt mũi nào hay không?"Lan Anh cứ nghĩ mẫu thân nàng sẽ khử luôn ả ta, ai ngờ lại còn cao tay hơn. Chỉ cần xảy ra chuyện, chắc chắn ả ta sẽ không dám vác mặt ra ngoài đường!" Dạ được! Con sẽ đi làm ngay!"Vương Dạ Nguyệt, cô hại mẹ con ta mất hết sĩ diện, hôm nay ta sẽ cho cô nếm đủ!Cho cô trãi nghiệm thử Hợp Hoan Tán là thế nào!Đời ngươi đến đây là tàn rồi!