Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 109: Xử tội
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Cụm từ xử tử nghe như sét đánh ngang tai. Bọn chúng liền đến cầu xin dưới chân hoàng thượng:" Hoàng thượng, chúng thần cũng từng góp không ít công trạng cho triều đình, xin người hãy hạ thủ lưu tình..."Huyền Chi Tử ngoảnh mặt làm ngơ, đưa mắt nhìn Huyết Ngôn Việt ra hiệu"Mau đưa người đi!"- Huyết Ngôn Việt lập tức thi hành." Hoàng thượng..."- Lư Văn Sâm van lại cầu xin." Vương Dạ Nguyệt, ta có thành tro cũng không tha cho ngươi!"- Trịnh Hỏa Điều liền bị vài tên lính lôi đi. Hắn đến chết cũng không ngậm được mồm.Huyết Ngôn Việt đưa mắt nhìn nàng ta. Người này khí chất thanh cao, khuynh đảo thiên hạ, như cao nhân ẩn thế. Dù bị đe dọa nhưng vẫn ung dung, bình thãn như vậy. Nhìn bề ngoài cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, còn rất trẻ. Chắc hẳn chuyện ám sát đối với nàng ta đã quá đỗi bình thường...Bọn thích khách nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy, liền run sợ mà cầu xin Huyết Ngôn Việt:" Đại nhân xin hãy hạ thủ lưu tình, chúng thần chỉ thực hiện theo mệnh lệnh..."Dạ Nguyệt nhìn bọn chúng chỉ biết cười nhạt.Lúc gϊếŧ ta các ngươi trông đắc ý lắm cơ mà, bây giờ lại run sợ như vậy?Nếu sợ chết thì đừng có làm!" Các ngươi đã sợ thì ban đầu đừng làm! Người đâu, mau kéo chúng ra ngoài đánh năm mươi trượng. Tuy ám sát bất thành nhưng để các ngươi lại sẽ gây tổn hại cho dân, coi như đây là bài học cho các ngươi!"Người này minh bạch rõ ràng, không làm ta thất vọng a...Bọn lính liền đem bọn chúng lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng. Tiếng kêu của bọn chúng thật thảm thiết...Năm mươi trượng này gần như đánh chết bọn chúng, không chết cũng bị thương nặng!Để xem sau này các ngươi còn dám hại người nữa không?Mặc Ảnh lo lắng xoa đầu Dạ Nguyệt:" Nguyệt Nhi, những chuyện này làm con sợ rồi..."Mặt nàng ta bình thãn như không, lo sợ gì chứ...Huyết Ngôn Việt nhìn đôi mắt Dạ Nguyệt mà thích thú. Đôi mắt sắc lạnh, kiên cường, vô tình ấy đều là thứ mà một vị quan cần có. Trong lửa thì phải bình tĩnh mà giải quyết.Vị cô nương này sẽ làm nên chuyện đây...Còn tiếp đến là án xử mẹ con nhà Tư Trúc, bọn chúng đã âm mưu bỏ thuốc, hạ nhục danh dự của Dạ Nguyệt cô nương. Lúc trước còn đưa người đến gây họa cho nàng ta.Nhưng bọn chúng đều có máu mủ với Kình Phong tướng quân, chỉ là nhìn vẻ mặt của tướng quân thì đã không màng đến rồi...Cái ác cần phải được trừng trị!" Truyền ba phạm nhân, Tư Trúc, Lan Anh và Bùi Châu lên đây!"Cả ba khi được áp giải vào, cuối mặt không dám nhìn thẳng vào Kình Phong. Chúng gây ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, làm mất mặt của hắn đến thế..." Các ngươi thật to gan, dám âm mưu bỏ thuốc hạ nhục kẻ khác!"Không biết vụ này Huyết Ngôn Việt xử thế nào, dù có bắt được thủ hạ khai ra cũng không có đầy đủ chứng cứ để khép tội...Cả ba đều nắm chắc phần thắng, bọn họ giải quyết êm đẹp hơn Trịnh Hỏa Điều, chẳng có giấy tờ gì cả thì làm sao khép tội.." Oan uổng quá Ngôn Việt đại nhân, ngài có bằng chứng gì mà khép tội ta như vậy."- Gương mặt Tư Trúc tuy trông thảm nhưng ánh mắt đắc ý vô cùngTư Trúc phu nhân...
Cụm từ xử tử nghe như sét đánh ngang tai. Bọn chúng liền đến cầu xin dưới chân hoàng thượng:" Hoàng thượng, chúng thần cũng từng góp không ít công trạng cho triều đình, xin người hãy hạ thủ lưu tình..."
Huyền Chi Tử ngoảnh mặt làm ngơ, đưa mắt nhìn Huyết Ngôn Việt ra hiệu
"Mau đưa người đi!"- Huyết Ngôn Việt lập tức thi hành.
" Hoàng thượng..."- Lư Văn Sâm van lại cầu xin.
" Vương Dạ Nguyệt, ta có thành tro cũng không tha cho ngươi!"- Trịnh Hỏa Điều liền bị vài tên lính lôi đi. Hắn đến chết cũng không ngậm được mồm.
Huyết Ngôn Việt đưa mắt nhìn nàng ta. Người này khí chất thanh cao, khuynh đảo thiên hạ, như cao nhân ẩn thế. Dù bị đe dọa nhưng vẫn ung dung, bình thãn như vậy. Nhìn bề ngoài cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, còn rất trẻ. Chắc hẳn chuyện ám sát đối với nàng ta đã quá đỗi bình thường...
Bọn thích khách nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy, liền run sợ mà cầu xin Huyết Ngôn Việt:" Đại nhân xin hãy hạ thủ lưu tình, chúng thần chỉ thực hiện theo mệnh lệnh..."
Dạ Nguyệt nhìn bọn chúng chỉ biết cười nhạt.
Lúc gϊếŧ ta các ngươi trông đắc ý lắm cơ mà, bây giờ lại run sợ như vậy?
Nếu sợ chết thì đừng có làm!
" Các ngươi đã sợ thì ban đầu đừng làm! Người đâu, mau kéo chúng ra ngoài đánh năm mươi trượng. Tuy ám sát bất thành nhưng để các ngươi lại sẽ gây tổn hại cho dân, coi như đây là bài học cho các ngươi!"
Người này minh bạch rõ ràng, không làm ta thất vọng a...
Bọn lính liền đem bọn chúng lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng. Tiếng kêu của bọn chúng thật thảm thiết...
Năm mươi trượng này gần như đánh chết bọn chúng, không chết cũng bị thương nặng!
Để xem sau này các ngươi còn dám hại người nữa không?
Mặc Ảnh lo lắng xoa đầu Dạ Nguyệt:" Nguyệt Nhi, những chuyện này làm con sợ rồi..."
Mặt nàng ta bình thãn như không, lo sợ gì chứ...
Huyết Ngôn Việt nhìn đôi mắt Dạ Nguyệt mà thích thú. Đôi mắt sắc lạnh, kiên cường, vô tình ấy đều là thứ mà một vị quan cần có. Trong lửa thì phải bình tĩnh mà giải quyết.
Vị cô nương này sẽ làm nên chuyện đây...
Còn tiếp đến là án xử mẹ con nhà Tư Trúc, bọn chúng đã âm mưu bỏ thuốc, hạ nhục danh dự của Dạ Nguyệt cô nương. Lúc trước còn đưa người đến gây họa cho nàng ta.
Nhưng bọn chúng đều có máu mủ với Kình Phong tướng quân, chỉ là nhìn vẻ mặt của tướng quân thì đã không màng đến rồi...
Cái ác cần phải được trừng trị!
" Truyền ba phạm nhân, Tư Trúc, Lan Anh và Bùi Châu lên đây!"
Cả ba khi được áp giải vào, cuối mặt không dám nhìn thẳng vào Kình Phong. Chúng gây ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, làm mất mặt của hắn đến thế...
" Các ngươi thật to gan, dám âm mưu bỏ thuốc hạ nhục kẻ khác!"
Không biết vụ này Huyết Ngôn Việt xử thế nào, dù có bắt được thủ hạ khai ra cũng không có đầy đủ chứng cứ để khép tội...
Cả ba đều nắm chắc phần thắng, bọn họ giải quyết êm đẹp hơn Trịnh Hỏa Điều, chẳng có giấy tờ gì cả thì làm sao khép tội..
" Oan uổng quá Ngôn Việt đại nhân, ngài có bằng chứng gì mà khép tội ta như vậy."- Gương mặt Tư Trúc tuy trông thảm nhưng ánh mắt đắc ý vô cùng
Tư Trúc phu nhân...
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Cụm từ xử tử nghe như sét đánh ngang tai. Bọn chúng liền đến cầu xin dưới chân hoàng thượng:" Hoàng thượng, chúng thần cũng từng góp không ít công trạng cho triều đình, xin người hãy hạ thủ lưu tình..."Huyền Chi Tử ngoảnh mặt làm ngơ, đưa mắt nhìn Huyết Ngôn Việt ra hiệu"Mau đưa người đi!"- Huyết Ngôn Việt lập tức thi hành." Hoàng thượng..."- Lư Văn Sâm van lại cầu xin." Vương Dạ Nguyệt, ta có thành tro cũng không tha cho ngươi!"- Trịnh Hỏa Điều liền bị vài tên lính lôi đi. Hắn đến chết cũng không ngậm được mồm.Huyết Ngôn Việt đưa mắt nhìn nàng ta. Người này khí chất thanh cao, khuynh đảo thiên hạ, như cao nhân ẩn thế. Dù bị đe dọa nhưng vẫn ung dung, bình thãn như vậy. Nhìn bề ngoài cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, còn rất trẻ. Chắc hẳn chuyện ám sát đối với nàng ta đã quá đỗi bình thường...Bọn thích khách nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy, liền run sợ mà cầu xin Huyết Ngôn Việt:" Đại nhân xin hãy hạ thủ lưu tình, chúng thần chỉ thực hiện theo mệnh lệnh..."Dạ Nguyệt nhìn bọn chúng chỉ biết cười nhạt.Lúc gϊếŧ ta các ngươi trông đắc ý lắm cơ mà, bây giờ lại run sợ như vậy?Nếu sợ chết thì đừng có làm!" Các ngươi đã sợ thì ban đầu đừng làm! Người đâu, mau kéo chúng ra ngoài đánh năm mươi trượng. Tuy ám sát bất thành nhưng để các ngươi lại sẽ gây tổn hại cho dân, coi như đây là bài học cho các ngươi!"Người này minh bạch rõ ràng, không làm ta thất vọng a...Bọn lính liền đem bọn chúng lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng. Tiếng kêu của bọn chúng thật thảm thiết...Năm mươi trượng này gần như đánh chết bọn chúng, không chết cũng bị thương nặng!Để xem sau này các ngươi còn dám hại người nữa không?Mặc Ảnh lo lắng xoa đầu Dạ Nguyệt:" Nguyệt Nhi, những chuyện này làm con sợ rồi..."Mặt nàng ta bình thãn như không, lo sợ gì chứ...Huyết Ngôn Việt nhìn đôi mắt Dạ Nguyệt mà thích thú. Đôi mắt sắc lạnh, kiên cường, vô tình ấy đều là thứ mà một vị quan cần có. Trong lửa thì phải bình tĩnh mà giải quyết.Vị cô nương này sẽ làm nên chuyện đây...Còn tiếp đến là án xử mẹ con nhà Tư Trúc, bọn chúng đã âm mưu bỏ thuốc, hạ nhục danh dự của Dạ Nguyệt cô nương. Lúc trước còn đưa người đến gây họa cho nàng ta.Nhưng bọn chúng đều có máu mủ với Kình Phong tướng quân, chỉ là nhìn vẻ mặt của tướng quân thì đã không màng đến rồi...Cái ác cần phải được trừng trị!" Truyền ba phạm nhân, Tư Trúc, Lan Anh và Bùi Châu lên đây!"Cả ba khi được áp giải vào, cuối mặt không dám nhìn thẳng vào Kình Phong. Chúng gây ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, làm mất mặt của hắn đến thế..." Các ngươi thật to gan, dám âm mưu bỏ thuốc hạ nhục kẻ khác!"Không biết vụ này Huyết Ngôn Việt xử thế nào, dù có bắt được thủ hạ khai ra cũng không có đầy đủ chứng cứ để khép tội...Cả ba đều nắm chắc phần thắng, bọn họ giải quyết êm đẹp hơn Trịnh Hỏa Điều, chẳng có giấy tờ gì cả thì làm sao khép tội.." Oan uổng quá Ngôn Việt đại nhân, ngài có bằng chứng gì mà khép tội ta như vậy."- Gương mặt Tư Trúc tuy trông thảm nhưng ánh mắt đắc ý vô cùngTư Trúc phu nhân...