Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 124: Trút giận

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… "Trận pháp kết thúcĐôi mắt ấy dần tối màu." Khá lắm! Vừa thực hiện lần đầu đã thành công, ngươi cũng không phải dạng vừa."- Hắc Khuyển ngoe nguẩy đuôi bước đếnVương Dạ Nguyệt vuốt tóc, vẻ mặt có chút cao ngạo:" Ta không giỏi thì ai giỏi!"Hắc Khuyển bật cười, tiểu nha đầu kiêu ngạo này thật hết thuốc chữa...Nhưng thấy tâm trạng ngươi như vậy cũng tốt!""A-------"Tiếng hét của một cô bé làm Dạ Nguyệt giật mình.Vừa định tìm chuột bạch, bây giờ đã có rồi...Nàng ta cùng Hắc Khuyển nhanh chóng chạy đến nơi phát ra âm thanh. Cả hai đều đứng ở trên cây nhìn xuống thấy một bóng nữ nhi đang kêu cứu.Xung quanh nàng là vài ba tên ăn mặc trông rất lạ, không giống với người của Phong Liên Quốc. Bọn chúng đều mang theo vũ khí, chắc hẳn không phải là thương nhân đến từ nước khác...Những kẻ này trông hơi hoang dã a...Không biết đến đây với mục đích gì." Cô bé khôn hồn thì đi cùng bọn ta về tộc Hắc Sát!"- Một tên sâm trổ đầy mình lên tiếng. Mặt mũi hắn nhem nhuốc, có vài vết rạch trên mặt trông thật kinh." Năng lực của ngươi sẽ được trọng dụng ở tộc bọn ta, mau đi nhanh lên!"- Một kẻ khác quát lên. Nhìn hắn khác nhất với mấy tên còn lại. Chắc là cầm đầu.Hắc Sát?Bọn chúng đến từ Nghiên Dương Quốc?Cũng hay ta vừa định sẽ đến Nghiên Dương Quốc một chuyến, điều tra về cái chết của Lam Diệp Băng cô nương. Xem bà ấy có liên quan gì đến miếng ngọc bội của mẫu thân ta hay không...Coi như là ý trời rồi!" Dạ Nguyệt, ta cảm nhận được nha đầu này sức mạnh chỉ thuộc cấp Huyền Vũ. Đây cũng là cơ hội tốt để thực hành Yêu Hồn Trận!"- Hắc Khuyển cao hứng, hắn muốn xem cảnh mấy tên bắt cóc kia khóc lóc xin tha lắm rồi...Vương Dạ Nguyệt vừa bay xuống thì một tốc độ xẹt nhanh qua. Nàng tiếp đất thì thấy cảnh tượng khá đặc sắc.Một thanh niên với mái tóc rực đỏ như lửa, thân thủ nhanh nhẹn, cả người hắn hừng hực năng lượng. Nguồn ma lực toát ra từ hắn, nàng đoán sức mạnh của hắn trên cấp Huyền Vũ một chút a..."Lửa Điện Ngục"Hắn khẽ vung tay, một ngọn lửa màu đỏ rực cháy bỗng xuất hiện, thiêu đốt cả về thể xác và tâm hồn của bọn chúng. Những tên ấy quằn quại trong biển lửa, đau đớn không tả xiết...Dạ Nguyệt như xem được một màn trình diễn hay, đôi mắt có chút thích thú...Từ xa, một tên khác vừa đi lấy nước về, cùng một bọn. Thấy đồng đội của hắn đang đau đớn trong ngọn lửa, hắn tức giận, hô phong hoán vũ đến, tấn công thanh niên ấy...Tuy nhiên hắn vẫn chưa biết gì...Không ngờ bọn Hắc Sát cũng có ma thuật sư a...Tuy nhiên." Yêu Hồn Trận"Thần khí vừa được cắm xuống đất. Một nguồn ma lực dữ dội đã vô hình đẩy tên ma thuật sư vô danh ấy xuống. Cả người hắn đều đau nhức, như bị trăm tảng đá đè lên vậy. Tâm can hắn như bị chèn ép, dày xé, đầu hắn đau kinh khủng. Ngọn gió lốc của hắn cũng biến mất đi...Lúc này thì cả Tôn Hữu Thiên và Liên Mỹ Lâm đều không khỏi kinh ngạc bởi nguồn ma lực kinh khủng ấy...Rất may là nó không giáng vào họ a...

"

Trận pháp kết thúc

Đôi mắt ấy dần tối màu.

" Khá lắm! Vừa thực hiện lần đầu đã thành công, ngươi cũng không phải dạng vừa."- Hắc Khuyển ngoe nguẩy đuôi bước đến

Vương Dạ Nguyệt vuốt tóc, vẻ mặt có chút cao ngạo:" Ta không giỏi thì ai giỏi!"

Hắc Khuyển bật cười, tiểu nha đầu kiêu ngạo này thật hết thuốc chữa...

Nhưng thấy tâm trạng ngươi như vậy cũng tốt!

"

"A-------"

Tiếng hét của một cô bé làm Dạ Nguyệt giật mình.

Vừa định tìm chuột bạch, bây giờ đã có rồi...

Nàng ta cùng Hắc Khuyển nhanh chóng chạy đến nơi phát ra âm thanh. Cả hai đều đứng ở trên cây nhìn xuống thấy một bóng nữ nhi đang kêu cứu.

Xung quanh nàng là vài ba tên ăn mặc trông rất lạ, không giống với người của Phong Liên Quốc. Bọn chúng đều mang theo vũ khí, chắc hẳn không phải là thương nhân đến từ nước khác...

Những kẻ này trông hơi hoang dã a...

Không biết đến đây với mục đích gì.

" Cô bé khôn hồn thì đi cùng bọn ta về tộc Hắc Sát!"- Một tên sâm trổ đầy mình lên tiếng. Mặt mũi hắn nhem nhuốc, có vài vết rạch trên mặt trông thật kinh.

" Năng lực của ngươi sẽ được trọng dụng ở tộc bọn ta, mau đi nhanh lên!"- Một kẻ khác quát lên. Nhìn hắn khác nhất với mấy tên còn lại. Chắc là cầm đầu.

Hắc Sát?

Bọn chúng đến từ Nghiên Dương Quốc?

Cũng hay ta vừa định sẽ đến Nghiên Dương Quốc một chuyến, điều tra về cái chết của Lam Diệp Băng cô nương. Xem bà ấy có liên quan gì đến miếng ngọc bội của mẫu thân ta hay không...

Coi như là ý trời rồi!

" Dạ Nguyệt, ta cảm nhận được nha đầu này sức mạnh chỉ thuộc cấp Huyền Vũ. Đây cũng là cơ hội tốt để thực hành Yêu Hồn Trận!"- Hắc Khuyển cao hứng, hắn muốn xem cảnh mấy tên bắt cóc kia khóc lóc xin tha lắm rồi...

Vương Dạ Nguyệt vừa bay xuống thì một tốc độ xẹt nhanh qua. Nàng tiếp đất thì thấy cảnh tượng khá đặc sắc.

Một thanh niên với mái tóc rực đỏ như lửa, thân thủ nhanh nhẹn, cả người hắn hừng hực năng lượng. Nguồn ma lực toát ra từ hắn, nàng đoán sức mạnh của hắn trên cấp Huyền Vũ một chút a...

"Lửa Điện Ngục"

Hắn khẽ vung tay, một ngọn lửa màu đỏ rực cháy bỗng xuất hiện, thiêu đốt cả về thể xác và tâm hồn của bọn chúng. Những tên ấy quằn quại trong biển lửa, đau đớn không tả xiết...

Dạ Nguyệt như xem được một màn trình diễn hay, đôi mắt có chút thích thú...

Từ xa, một tên khác vừa đi lấy nước về, cùng một bọn. Thấy đồng đội của hắn đang đau đớn trong ngọn lửa, hắn tức giận, hô phong hoán vũ đến, tấn công thanh niên ấy...

Tuy nhiên hắn vẫn chưa biết gì...

Không ngờ bọn Hắc Sát cũng có ma thuật sư a...

Tuy nhiên.

" Yêu Hồn Trận"

Thần khí vừa được cắm xuống đất. Một nguồn ma lực dữ dội đã vô hình đẩy tên ma thuật sư vô danh ấy xuống. Cả người hắn đều đau nhức, như bị trăm tảng đá đè lên vậy. Tâm can hắn như bị chèn ép, dày xé, đầu hắn đau kinh khủng. Ngọn gió lốc của hắn cũng biến mất đi...

Lúc này thì cả Tôn Hữu Thiên và Liên Mỹ Lâm đều không khỏi kinh ngạc bởi nguồn ma lực kinh khủng ấy...

Rất may là nó không giáng vào họ a...

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… "Trận pháp kết thúcĐôi mắt ấy dần tối màu." Khá lắm! Vừa thực hiện lần đầu đã thành công, ngươi cũng không phải dạng vừa."- Hắc Khuyển ngoe nguẩy đuôi bước đếnVương Dạ Nguyệt vuốt tóc, vẻ mặt có chút cao ngạo:" Ta không giỏi thì ai giỏi!"Hắc Khuyển bật cười, tiểu nha đầu kiêu ngạo này thật hết thuốc chữa...Nhưng thấy tâm trạng ngươi như vậy cũng tốt!""A-------"Tiếng hét của một cô bé làm Dạ Nguyệt giật mình.Vừa định tìm chuột bạch, bây giờ đã có rồi...Nàng ta cùng Hắc Khuyển nhanh chóng chạy đến nơi phát ra âm thanh. Cả hai đều đứng ở trên cây nhìn xuống thấy một bóng nữ nhi đang kêu cứu.Xung quanh nàng là vài ba tên ăn mặc trông rất lạ, không giống với người của Phong Liên Quốc. Bọn chúng đều mang theo vũ khí, chắc hẳn không phải là thương nhân đến từ nước khác...Những kẻ này trông hơi hoang dã a...Không biết đến đây với mục đích gì." Cô bé khôn hồn thì đi cùng bọn ta về tộc Hắc Sát!"- Một tên sâm trổ đầy mình lên tiếng. Mặt mũi hắn nhem nhuốc, có vài vết rạch trên mặt trông thật kinh." Năng lực của ngươi sẽ được trọng dụng ở tộc bọn ta, mau đi nhanh lên!"- Một kẻ khác quát lên. Nhìn hắn khác nhất với mấy tên còn lại. Chắc là cầm đầu.Hắc Sát?Bọn chúng đến từ Nghiên Dương Quốc?Cũng hay ta vừa định sẽ đến Nghiên Dương Quốc một chuyến, điều tra về cái chết của Lam Diệp Băng cô nương. Xem bà ấy có liên quan gì đến miếng ngọc bội của mẫu thân ta hay không...Coi như là ý trời rồi!" Dạ Nguyệt, ta cảm nhận được nha đầu này sức mạnh chỉ thuộc cấp Huyền Vũ. Đây cũng là cơ hội tốt để thực hành Yêu Hồn Trận!"- Hắc Khuyển cao hứng, hắn muốn xem cảnh mấy tên bắt cóc kia khóc lóc xin tha lắm rồi...Vương Dạ Nguyệt vừa bay xuống thì một tốc độ xẹt nhanh qua. Nàng tiếp đất thì thấy cảnh tượng khá đặc sắc.Một thanh niên với mái tóc rực đỏ như lửa, thân thủ nhanh nhẹn, cả người hắn hừng hực năng lượng. Nguồn ma lực toát ra từ hắn, nàng đoán sức mạnh của hắn trên cấp Huyền Vũ một chút a..."Lửa Điện Ngục"Hắn khẽ vung tay, một ngọn lửa màu đỏ rực cháy bỗng xuất hiện, thiêu đốt cả về thể xác và tâm hồn của bọn chúng. Những tên ấy quằn quại trong biển lửa, đau đớn không tả xiết...Dạ Nguyệt như xem được một màn trình diễn hay, đôi mắt có chút thích thú...Từ xa, một tên khác vừa đi lấy nước về, cùng một bọn. Thấy đồng đội của hắn đang đau đớn trong ngọn lửa, hắn tức giận, hô phong hoán vũ đến, tấn công thanh niên ấy...Tuy nhiên hắn vẫn chưa biết gì...Không ngờ bọn Hắc Sát cũng có ma thuật sư a...Tuy nhiên." Yêu Hồn Trận"Thần khí vừa được cắm xuống đất. Một nguồn ma lực dữ dội đã vô hình đẩy tên ma thuật sư vô danh ấy xuống. Cả người hắn đều đau nhức, như bị trăm tảng đá đè lên vậy. Tâm can hắn như bị chèn ép, dày xé, đầu hắn đau kinh khủng. Ngọn gió lốc của hắn cũng biến mất đi...Lúc này thì cả Tôn Hữu Thiên và Liên Mỹ Lâm đều không khỏi kinh ngạc bởi nguồn ma lực kinh khủng ấy...Rất may là nó không giáng vào họ a...

Chương 124: Trút giận