Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 129: Gặp lại tình thân 3
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Vù vùCơn gió khẽ lướt quaMái tóc nàng nhẹ bay theo chiều gió, đôi môi căng mọng khẽ cắn lại, Dạ Nguyệt buồn vui lẫn lộn, không biết nên nói thế nào a...Nàng cười nhạt:" Hắn bỏ rơi ta rồi..."Vương Dạ Nguyệt kể lại toàn bộ câu chuyện cho hắn. Từ lúc nàng ta thức tỉnh được thần khí đến việc nhìn thấy Mặc Ảnh bị tên khốn kia lừa, quyết định lựa chọn cô gái tên Tuyết Băng Tâm kia, rồi cuối cùng là một nhát đâm không thể nào quên...Trương Liêu Vũ giật mình ngồi bật dậy.Chuyện này thật khó tin!Hắn nhìn thấy Mặc Ảnh ân cần với nàng ta như vậy. Cứ ngỡ mối quan hệ của họ không chỉ dừng ở mức sư đồ. Sao lại có chuyện này được..." Vậy bây giờ ngươi..."- Trương Liêu Vũ thấp giọng, bản thân cảm thấy có chút tội lỗi." Trời đất bao la, không có hắn cũng tốt, không ai cản đường ta. Một mình ta phiêu bạt giang hồ!"- Đôi mắt nàng kiên định hơn bao giờ hết.Ai cũng có nỗi đau cho riêng mình...Thật khó để quên đi.Nhưng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.Vương Dạ Nguyệt ta nợ hắn hai chữ "ơn tình". Hắn đã cứu sống ta từ cõi chết, giúp ta có được ngày hôm nay. Ta kính trọng hắn, xem hắn như phụ thân. Bây giờ cũng đã đến lúc, hắn nên có cuộc sống cho riêng mình...Ta đã giam cầm hắn quá lâu rồi..."" Dạ Nguyệt, ta hỏi ngươi điều này."" Ngươi----"Trương Liêu Vũ đang định hỏi nàng ta về chuyện của Trương Tâm Luyến. Em trai hắn cũng là kẻ si tình. Vì nàng, hắn ngày đêm trau dồi luyện tập, bản thân hắn chỉ muốn một ngày ở cạnh nàng, sống chết vì nàng...Nhìn em trai mình đơn phương mãi không có hồi đáp, lòng hắn cũng thấy đau...Trương Liêu Vũ đang tâm trạng như vậy, thế mà Tôn Hữu Thiên và Chu La Kì từ đâu chui ra." Hai ngươi đang tâm tình gì vậy?"- Chu La Kì thắc mắc:" Ngươi đã có Nhã Tịnh cô nương rồi, không lẽ..."Chưa nói hết câu, Trương Liêu Vũ đã kí vào đầu hắn một phát.Ui da...Đau!Dạ Nguyệt khẽ cười.Đầu óc tên này tưởng tượng phong phú thật!Vương Dạ Nguyệt chợt nhớ ra chuyện lúc nãy:" Hữu Thiên, ta hỏi ngươi việc này."Tôn Hữu Thiên cầm khăn lau mồ hôi, cũng chăm chú lắng nghe. Trận đấu với Chu La Kì làm hắn tốn không ít công sức..." Ngươi đã có ý trung nhân chưa?"
Vù vù
Cơn gió khẽ lướt qua
Mái tóc nàng nhẹ bay theo chiều gió, đôi môi căng mọng khẽ cắn lại, Dạ Nguyệt buồn vui lẫn lộn, không biết nên nói thế nào a...
Nàng cười nhạt:" Hắn bỏ rơi ta rồi..."
Vương Dạ Nguyệt kể lại toàn bộ câu chuyện cho hắn. Từ lúc nàng ta thức tỉnh được thần khí đến việc nhìn thấy Mặc Ảnh bị tên khốn kia lừa, quyết định lựa chọn cô gái tên Tuyết Băng Tâm kia, rồi cuối cùng là một nhát đâm không thể nào quên...
Trương Liêu Vũ giật mình ngồi bật dậy.
Chuyện này thật khó tin!
Hắn nhìn thấy Mặc Ảnh ân cần với nàng ta như vậy. Cứ ngỡ mối quan hệ của họ không chỉ dừng ở mức sư đồ. Sao lại có chuyện này được...
" Vậy bây giờ ngươi..."- Trương Liêu Vũ thấp giọng, bản thân cảm thấy có chút tội lỗi.
" Trời đất bao la, không có hắn cũng tốt, không ai cản đường ta. Một mình ta phiêu bạt giang hồ!"- Đôi mắt nàng kiên định hơn bao giờ hết.
Ai cũng có nỗi đau cho riêng mình...
Thật khó để quên đi.
Nhưng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.
Vương Dạ Nguyệt ta nợ hắn hai chữ "ơn tình". Hắn đã cứu sống ta từ cõi chết, giúp ta có được ngày hôm nay. Ta kính trọng hắn, xem hắn như phụ thân. Bây giờ cũng đã đến lúc, hắn nên có cuộc sống cho riêng mình...
Ta đã giam cầm hắn quá lâu rồi...
"
" Dạ Nguyệt, ta hỏi ngươi điều này."
" Ngươi----"
Trương Liêu Vũ đang định hỏi nàng ta về chuyện của Trương Tâm Luyến. Em trai hắn cũng là kẻ si tình. Vì nàng, hắn ngày đêm trau dồi luyện tập, bản thân hắn chỉ muốn một ngày ở cạnh nàng, sống chết vì nàng...
Nhìn em trai mình đơn phương mãi không có hồi đáp, lòng hắn cũng thấy đau...
Trương Liêu Vũ đang tâm trạng như vậy, thế mà Tôn Hữu Thiên và Chu La Kì từ đâu chui ra.
" Hai ngươi đang tâm tình gì vậy?"- Chu La Kì thắc mắc:" Ngươi đã có Nhã Tịnh cô nương rồi, không lẽ..."
Chưa nói hết câu, Trương Liêu Vũ đã kí vào đầu hắn một phát.
Ui da...
Đau!
Dạ Nguyệt khẽ cười.
Đầu óc tên này tưởng tượng phong phú thật!
Vương Dạ Nguyệt chợt nhớ ra chuyện lúc nãy:" Hữu Thiên, ta hỏi ngươi việc này."
Tôn Hữu Thiên cầm khăn lau mồ hôi, cũng chăm chú lắng nghe. Trận đấu với Chu La Kì làm hắn tốn không ít công sức...
" Ngươi đã có ý trung nhân chưa?"
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Vù vùCơn gió khẽ lướt quaMái tóc nàng nhẹ bay theo chiều gió, đôi môi căng mọng khẽ cắn lại, Dạ Nguyệt buồn vui lẫn lộn, không biết nên nói thế nào a...Nàng cười nhạt:" Hắn bỏ rơi ta rồi..."Vương Dạ Nguyệt kể lại toàn bộ câu chuyện cho hắn. Từ lúc nàng ta thức tỉnh được thần khí đến việc nhìn thấy Mặc Ảnh bị tên khốn kia lừa, quyết định lựa chọn cô gái tên Tuyết Băng Tâm kia, rồi cuối cùng là một nhát đâm không thể nào quên...Trương Liêu Vũ giật mình ngồi bật dậy.Chuyện này thật khó tin!Hắn nhìn thấy Mặc Ảnh ân cần với nàng ta như vậy. Cứ ngỡ mối quan hệ của họ không chỉ dừng ở mức sư đồ. Sao lại có chuyện này được..." Vậy bây giờ ngươi..."- Trương Liêu Vũ thấp giọng, bản thân cảm thấy có chút tội lỗi." Trời đất bao la, không có hắn cũng tốt, không ai cản đường ta. Một mình ta phiêu bạt giang hồ!"- Đôi mắt nàng kiên định hơn bao giờ hết.Ai cũng có nỗi đau cho riêng mình...Thật khó để quên đi.Nhưng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.Vương Dạ Nguyệt ta nợ hắn hai chữ "ơn tình". Hắn đã cứu sống ta từ cõi chết, giúp ta có được ngày hôm nay. Ta kính trọng hắn, xem hắn như phụ thân. Bây giờ cũng đã đến lúc, hắn nên có cuộc sống cho riêng mình...Ta đã giam cầm hắn quá lâu rồi..."" Dạ Nguyệt, ta hỏi ngươi điều này."" Ngươi----"Trương Liêu Vũ đang định hỏi nàng ta về chuyện của Trương Tâm Luyến. Em trai hắn cũng là kẻ si tình. Vì nàng, hắn ngày đêm trau dồi luyện tập, bản thân hắn chỉ muốn một ngày ở cạnh nàng, sống chết vì nàng...Nhìn em trai mình đơn phương mãi không có hồi đáp, lòng hắn cũng thấy đau...Trương Liêu Vũ đang tâm trạng như vậy, thế mà Tôn Hữu Thiên và Chu La Kì từ đâu chui ra." Hai ngươi đang tâm tình gì vậy?"- Chu La Kì thắc mắc:" Ngươi đã có Nhã Tịnh cô nương rồi, không lẽ..."Chưa nói hết câu, Trương Liêu Vũ đã kí vào đầu hắn một phát.Ui da...Đau!Dạ Nguyệt khẽ cười.Đầu óc tên này tưởng tượng phong phú thật!Vương Dạ Nguyệt chợt nhớ ra chuyện lúc nãy:" Hữu Thiên, ta hỏi ngươi việc này."Tôn Hữu Thiên cầm khăn lau mồ hôi, cũng chăm chú lắng nghe. Trận đấu với Chu La Kì làm hắn tốn không ít công sức..." Ngươi đã có ý trung nhân chưa?"