Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 131: Từ biệt

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Khó nhọc lắm mới làm muội vui vẻ như vậy...Bây giờ chỉ vì tên huynh đệ ngốc nghếch của ta, mọi chuyện lại chẳng ra đâu...Huyền Chi Tử không kìm được lòng mà ôm chầm lấy Dạ Nguyệt vào lòng:" Ta xin lỗi muội, lại để muội gặp nhiều chuyện như vậy. Nếu biết chuyện đó xảy ra, lúc về Tần Chi Viên, ta đã để muội đi cùng..."Dạ Nguyệt khẽ đẩy hắn ra, thở dài:" Đây không phải là lỗi của huynh"" Mỗi người đều có một cơ duyên riêng. Ta gặp huynh là duyên, rời xa thì duyên cạn. Chẳng ai thay đổi được nó cả..."Huyền Chi Tử thoáng ngạc nhiên...Mỗi ngày trôi qua, ánh mắt của nàng ta lại càng thêm mạnh mẽ, dần trưởng thành hơn. Nàng ta bây giờ thay vì hận thù, lại hết mực bao dung như vậy..." Muội là người tốt nhất mà ta biết..."Ha...Ta không phải là kẻ tốt như huynh nghĩ...Vương Dạ Nguyệt cùng Huyền Chi Tử ngồi xuống ghế đá. Nàng lấy ra một bình rượu Hoa Điêu Tửu, rót ra li để cả hai cùng uống" Ta mời huynh."- Nói xong nàng một hơi uống cạn" Ây, muội ta tủ lượng tốt quá nha"- Huyền Chi Tử cũng uống cạn.Gió liu riu thổi khiến lòng người mát rượi. Trong cảnh tượng lúc này, ánh trăng chiếu xuống cả người nàng, làm nàng đẹp tựa như tranh. Một nét đẹp nhẹ nhàng, mê hoặc lòng người...Dạ Nguyệt thấy Huyền Chi Tử nhìn mình không chớp mắt.Đôi mắt hắn cũng thoáng buồn..." Hê--- Huyền huynh thích đôi mắt này của muội chứ?"- Dạ Nguyệt đưa tay chống càm. Người đẹp thì làm gì cũng đẹp a...Huyền Chi Tử mỉm cười, cả gương mặt hắn đều đỏ lên vì rượu..." Ta rất thích..."Huyền huynh của ta tủ lượng kém như vậy mà lại ráng uống cùng ta a...Gương mặt nàng bỗng nghiêm nghị lại, đôi mắt lại càng kiên định" Huyền huynh, ta đến đây từ biệt huynh một tiếng..."Huyền Chi Tử khẽ nhíu mày:" Muội định đi đâu sao...?"- Hắn ta có chút kích động:" Ta biết muội đã phải chịu đựng nhiều chuyện, thế nhưng có chuyện gì cứ đến tìm ta, hãy tâm tình với ta! Ta sẽ không bao giờ phản bội muội..."Oa...Huyền huynh hôm nay nói nhiều quá a...Đúng là rượu vào lời ra.Sư phụ không hề phản bội ta. Hắn không đâm sau lưng ta. Thế nhưng nhát đâm trực diện ấy lại làm người khác chết lặng...

Khó nhọc lắm mới làm muội vui vẻ như vậy...

Bây giờ chỉ vì tên huynh đệ ngốc nghếch của ta, mọi chuyện lại chẳng ra đâu...

Huyền Chi Tử không kìm được lòng mà ôm chầm lấy Dạ Nguyệt vào lòng:

" Ta xin lỗi muội, lại để muội gặp nhiều chuyện như vậy. Nếu biết chuyện đó xảy ra, lúc về Tần Chi Viên, ta đã để muội đi cùng..."

Dạ Nguyệt khẽ đẩy hắn ra, thở dài:" Đây không phải là lỗi của huynh"

" Mỗi người đều có một cơ duyên riêng. Ta gặp huynh là duyên, rời xa thì duyên cạn. Chẳng ai thay đổi được nó cả..."

Huyền Chi Tử thoáng ngạc nhiên...

Mỗi ngày trôi qua, ánh mắt của nàng ta lại càng thêm mạnh mẽ, dần trưởng thành hơn. Nàng ta bây giờ thay vì hận thù, lại hết mực bao dung như vậy...

" Muội là người tốt nhất mà ta biết..."

Ha...

Ta không phải là kẻ tốt như huynh nghĩ...

Vương Dạ Nguyệt cùng Huyền Chi Tử ngồi xuống ghế đá. Nàng lấy ra một bình rượu Hoa Điêu Tửu, rót ra li để cả hai cùng uống

" Ta mời huynh."- Nói xong nàng một hơi uống cạn

" Ây, muội ta tủ lượng tốt quá nha"- Huyền Chi Tử cũng uống cạn.

Gió liu riu thổi khiến lòng người mát rượi. Trong cảnh tượng lúc này, ánh trăng chiếu xuống cả người nàng, làm nàng đẹp tựa như tranh. Một nét đẹp nhẹ nhàng, mê hoặc lòng người...

Dạ Nguyệt thấy Huyền Chi Tử nhìn mình không chớp mắt.

Đôi mắt hắn cũng thoáng buồn...

" Hê--- Huyền huynh thích đôi mắt này của muội chứ?"- Dạ Nguyệt đưa tay chống càm. Người đẹp thì làm gì cũng đẹp a...

Huyền Chi Tử mỉm cười, cả gương mặt hắn đều đỏ lên vì rượu...

" Ta rất thích..."

Huyền huynh của ta tủ lượng kém như vậy mà lại ráng uống cùng ta a...

Gương mặt nàng bỗng nghiêm nghị lại, đôi mắt lại càng kiên định

" Huyền huynh, ta đến đây từ biệt huynh một tiếng..."

Huyền Chi Tử khẽ nhíu mày:" Muội định đi đâu sao...?"- Hắn ta có chút kích động:" Ta biết muội đã phải chịu đựng nhiều chuyện, thế nhưng có chuyện gì cứ đến tìm ta, hãy tâm tình với ta! Ta sẽ không bao giờ phản bội muội..."

Oa...

Huyền huynh hôm nay nói nhiều quá a...

Đúng là rượu vào lời ra.

Sư phụ không hề phản bội ta. Hắn không đâm sau lưng ta. Thế nhưng nhát đâm trực diện ấy lại làm người khác chết lặng...

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Khó nhọc lắm mới làm muội vui vẻ như vậy...Bây giờ chỉ vì tên huynh đệ ngốc nghếch của ta, mọi chuyện lại chẳng ra đâu...Huyền Chi Tử không kìm được lòng mà ôm chầm lấy Dạ Nguyệt vào lòng:" Ta xin lỗi muội, lại để muội gặp nhiều chuyện như vậy. Nếu biết chuyện đó xảy ra, lúc về Tần Chi Viên, ta đã để muội đi cùng..."Dạ Nguyệt khẽ đẩy hắn ra, thở dài:" Đây không phải là lỗi của huynh"" Mỗi người đều có một cơ duyên riêng. Ta gặp huynh là duyên, rời xa thì duyên cạn. Chẳng ai thay đổi được nó cả..."Huyền Chi Tử thoáng ngạc nhiên...Mỗi ngày trôi qua, ánh mắt của nàng ta lại càng thêm mạnh mẽ, dần trưởng thành hơn. Nàng ta bây giờ thay vì hận thù, lại hết mực bao dung như vậy..." Muội là người tốt nhất mà ta biết..."Ha...Ta không phải là kẻ tốt như huynh nghĩ...Vương Dạ Nguyệt cùng Huyền Chi Tử ngồi xuống ghế đá. Nàng lấy ra một bình rượu Hoa Điêu Tửu, rót ra li để cả hai cùng uống" Ta mời huynh."- Nói xong nàng một hơi uống cạn" Ây, muội ta tủ lượng tốt quá nha"- Huyền Chi Tử cũng uống cạn.Gió liu riu thổi khiến lòng người mát rượi. Trong cảnh tượng lúc này, ánh trăng chiếu xuống cả người nàng, làm nàng đẹp tựa như tranh. Một nét đẹp nhẹ nhàng, mê hoặc lòng người...Dạ Nguyệt thấy Huyền Chi Tử nhìn mình không chớp mắt.Đôi mắt hắn cũng thoáng buồn..." Hê--- Huyền huynh thích đôi mắt này của muội chứ?"- Dạ Nguyệt đưa tay chống càm. Người đẹp thì làm gì cũng đẹp a...Huyền Chi Tử mỉm cười, cả gương mặt hắn đều đỏ lên vì rượu..." Ta rất thích..."Huyền huynh của ta tủ lượng kém như vậy mà lại ráng uống cùng ta a...Gương mặt nàng bỗng nghiêm nghị lại, đôi mắt lại càng kiên định" Huyền huynh, ta đến đây từ biệt huynh một tiếng..."Huyền Chi Tử khẽ nhíu mày:" Muội định đi đâu sao...?"- Hắn ta có chút kích động:" Ta biết muội đã phải chịu đựng nhiều chuyện, thế nhưng có chuyện gì cứ đến tìm ta, hãy tâm tình với ta! Ta sẽ không bao giờ phản bội muội..."Oa...Huyền huynh hôm nay nói nhiều quá a...Đúng là rượu vào lời ra.Sư phụ không hề phản bội ta. Hắn không đâm sau lưng ta. Thế nhưng nhát đâm trực diện ấy lại làm người khác chết lặng...

Chương 131: Từ biệt