Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 3 - Chương 41: Thử Thẳng Thắn
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Ta thuộc về chính mình! Vương gia, ngân phiếu của ta ngài đã xé, ngài phải đền cho ta!”Không sợ nhìn nam nhân này giận dữ. Thật ra hiện tại nàng cũng không cần sợ hắn, nàng có bạc, đi ra ngoài cũng có thể tự kiếm sống, cản bản cũng không cần dựa vào hắn.“Hừ, đệ ấy tại sao cho nàng ngân phiếu? Nàng đáp ứng đệ ấy điều kiện gì?”Hai mắt lạnh lẽo, hắn cúi đầu, hàn quang trong mắt lạnh thấu xương, ánh lam trong mắt lạnh như băng.“Không có, không có điều kiện gì. . . . . .”Cảm giác lo lắng vốn không có nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Lộ Nhi sợ lui về phía sau mấy bước, cuống quít nói:“Việc này, thật ra thì Khánh Vương chỉ là muốn biết tên của ta, cùng hài tử trong bụng ta là của ai. . . . . .”Run rẩy muốn lui về phía sau, cảm thấy hắn thật lạnh lùng, nhìn bàn tay nắm thật chặt bả vai của mình, Lộ Nhi chợt nhớ tới trước đây không lâu, hắn đã từng dùng sức như vậy bóp cổ nàng, rất đau rất đau.“Nàng nói thế nào?”Phượng mâu nhíu lại, ở trong đó ý vị cảnh cáo rất đậm.“Ta nói, hài tử có thể là của ngươi. . . . . .”Trên bả vai chợt đau xót, Lộ Nhi biết Vương gia dã man này lại tức giận, vội vàng giải thích:“Ta cho tới bây giờ cũng không có cùng nam nhân tiếp xúc qua, ngày đó nằm mơ, nằm mơ thấy ở bên hồ, ngươi cũng biết. . . . . . Chính là lần đó, sau đó tỉnh mộng, qua một thời gian, ta thế nhưng mang thai, ta cũng không biết đứa nhỏ này có xảy ra chuyện gì không. . . . . . Qua hơn năm tháng, không cẩn thận liền đi tới nơi này, cũng thấy được ngươi. . . . . .”Ánh mắt tối sầm lại, chính nàng cũng cảm thấy rất khó tin, có điều lời nàng nói đều là thật, cũng không có một câu nói dối.“Nàng nói là nằm mơ?”Hắn lúc ấy cũng từng buồn bực qua, mấy dặm chung quanh Huyễn hồ đều là rừng rậm, nàng là một nữ tử yếu đuối làm sao rời đi được, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng sao?“Đúng vậy, chính là một giấc mộng, ngủ rồi tỉnh lại, không tới nửa canh giờ. . . .”Lộ Nhi thở dài, trong mắt mang theo vẻ u sầu.Nàng nghĩ tới mẹ nàng, nàng đi, không còn ở nhà nữa, một mình mẹ nàng nên làm sao bây giờ?
Ta thuộc về chính mình! Vương gia, ngân phiếu của ta ngài đã xé, ngài phải đền cho ta!”
Không sợ nhìn nam nhân này giận dữ. Thật ra hiện tại nàng cũng không cần sợ hắn, nàng có bạc, đi ra ngoài cũng có thể tự kiếm sống, cản bản cũng không cần dựa vào hắn.
“Hừ, đệ ấy tại sao cho nàng ngân phiếu? Nàng đáp ứng đệ ấy điều kiện gì?”
Hai mắt lạnh lẽo, hắn cúi đầu, hàn quang trong mắt lạnh thấu xương, ánh lam trong mắt lạnh như băng.
“Không có, không có điều kiện gì. . . . . .”
Cảm giác lo lắng vốn không có nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Lộ Nhi sợ lui về phía sau mấy bước, cuống quít nói:
“Việc này, thật ra thì Khánh Vương chỉ là muốn biết tên của ta, cùng hài tử trong bụng ta là của ai. . . . . .”
Run rẩy muốn lui về phía sau, cảm thấy hắn thật lạnh lùng, nhìn bàn tay nắm thật chặt bả vai của mình, Lộ Nhi chợt nhớ tới trước đây không lâu, hắn đã từng dùng sức như vậy bóp cổ nàng, rất đau rất đau.
“Nàng nói thế nào?”
Phượng mâu nhíu lại, ở trong đó ý vị cảnh cáo rất đậm.
“Ta nói, hài tử có thể là của ngươi. . . . . .”
Trên bả vai chợt đau xót, Lộ Nhi biết Vương gia dã man này lại tức giận, vội vàng giải thích:
“Ta cho tới bây giờ cũng không có cùng nam nhân tiếp xúc qua, ngày đó nằm mơ, nằm mơ thấy ở bên hồ, ngươi cũng biết. . . . . . Chính là lần đó, sau đó tỉnh mộng, qua một thời gian, ta thế nhưng mang thai, ta cũng không biết đứa nhỏ này có xảy ra chuyện gì không. . . . . . Qua hơn năm tháng, không cẩn thận liền đi tới nơi này, cũng thấy được ngươi. . . . . .”
Ánh mắt tối sầm lại, chính nàng cũng cảm thấy rất khó tin, có điều lời nàng nói đều là thật, cũng không có một câu nói dối.
“Nàng nói là nằm mơ?”
Hắn lúc ấy cũng từng buồn bực qua, mấy dặm chung quanh Huyễn hồ đều là rừng rậm, nàng là một nữ tử yếu đuối làm sao rời đi được, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng sao?
“Đúng vậy, chính là một giấc mộng, ngủ rồi tỉnh lại, không tới nửa canh giờ. . . .”
Lộ Nhi thở dài, trong mắt mang theo vẻ u sầu.
Nàng nghĩ tới mẹ nàng, nàng đi, không còn ở nhà nữa, một mình mẹ nàng nên làm sao bây giờ?
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Ta thuộc về chính mình! Vương gia, ngân phiếu của ta ngài đã xé, ngài phải đền cho ta!”Không sợ nhìn nam nhân này giận dữ. Thật ra hiện tại nàng cũng không cần sợ hắn, nàng có bạc, đi ra ngoài cũng có thể tự kiếm sống, cản bản cũng không cần dựa vào hắn.“Hừ, đệ ấy tại sao cho nàng ngân phiếu? Nàng đáp ứng đệ ấy điều kiện gì?”Hai mắt lạnh lẽo, hắn cúi đầu, hàn quang trong mắt lạnh thấu xương, ánh lam trong mắt lạnh như băng.“Không có, không có điều kiện gì. . . . . .”Cảm giác lo lắng vốn không có nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Lộ Nhi sợ lui về phía sau mấy bước, cuống quít nói:“Việc này, thật ra thì Khánh Vương chỉ là muốn biết tên của ta, cùng hài tử trong bụng ta là của ai. . . . . .”Run rẩy muốn lui về phía sau, cảm thấy hắn thật lạnh lùng, nhìn bàn tay nắm thật chặt bả vai của mình, Lộ Nhi chợt nhớ tới trước đây không lâu, hắn đã từng dùng sức như vậy bóp cổ nàng, rất đau rất đau.“Nàng nói thế nào?”Phượng mâu nhíu lại, ở trong đó ý vị cảnh cáo rất đậm.“Ta nói, hài tử có thể là của ngươi. . . . . .”Trên bả vai chợt đau xót, Lộ Nhi biết Vương gia dã man này lại tức giận, vội vàng giải thích:“Ta cho tới bây giờ cũng không có cùng nam nhân tiếp xúc qua, ngày đó nằm mơ, nằm mơ thấy ở bên hồ, ngươi cũng biết. . . . . . Chính là lần đó, sau đó tỉnh mộng, qua một thời gian, ta thế nhưng mang thai, ta cũng không biết đứa nhỏ này có xảy ra chuyện gì không. . . . . . Qua hơn năm tháng, không cẩn thận liền đi tới nơi này, cũng thấy được ngươi. . . . . .”Ánh mắt tối sầm lại, chính nàng cũng cảm thấy rất khó tin, có điều lời nàng nói đều là thật, cũng không có một câu nói dối.“Nàng nói là nằm mơ?”Hắn lúc ấy cũng từng buồn bực qua, mấy dặm chung quanh Huyễn hồ đều là rừng rậm, nàng là một nữ tử yếu đuối làm sao rời đi được, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng sao?“Đúng vậy, chính là một giấc mộng, ngủ rồi tỉnh lại, không tới nửa canh giờ. . . .”Lộ Nhi thở dài, trong mắt mang theo vẻ u sầu.Nàng nghĩ tới mẹ nàng, nàng đi, không còn ở nhà nữa, một mình mẹ nàng nên làm sao bây giờ?