Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 137: Luyện tập

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… " Ngày mai, ta phải so tài với tên Lãnh Bất Phàm. Ta không muốn để thua hắn... Lúc nãy ta nhìn thấy ngươi vừa sở hữu ma lực, vừa thông minh lanh lợi. Làm ơn hãy giúp ta!"- Hắn quỳ xuống, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ khiến nàng ta không nỡ từ chối.Nha đầu đầu ác, xem ngươi nỡ từ chối không...Hắc Khuyển cười đắc ý.Dạ Nguyệt khẽ chau mày. Đã phóng lao thì phải theo lao. Bản thân nàng đã quyết điều tra cho rõ chuyện này, sớm muộn gì cũng dấn thân vào hoàng tộc..."Được rồi. Thế thì bắt đầu luyện tập!"- Dạ Nguyệt xắn tay áo lên, khinh công đến bãi đất trống gần đó.Ngươi rất là xung a...Dạ Nguyệt ngươi quên mất mục đích chính khi tới đây rồi à?Giúp đỡ tên nhóc con này làm gì?Hắc Khuyển tức sôi cả máu....Hây daBản thân hắn cần cù bù thông minh, sức khỏe yếu ớt thì phải lấy chiến thuật mà bù đắp. Tuấn Tú động tác dần nhanh nhạy hơn, đường kiếm chuẩn xác, dứt khoát hơn lúc ban đầu...Dạ Nguyệt lao đến, tay phóng Liễu Diệp Đao về phía Tuấn Tú. Hắn đỡ được ba cái, cái cuối cùng để trượt làm vai hắn bị thương.Vương Dạ Nguyệt liền thoa một lớp Thủy Ngọc Dịch lên vết thương của hắn, tránh để lại sẹo." Nguyệt Thiền cô nương không những là một ma thuật sư tài ba, mà còn là một luyện dược sư nữa ư? Thật đáng ngưỡng mộ!"Bản thân hắn từng nghe phụ hoàng là Lãnh Kì Minh kể lại. Thủy Ngọc Dịch có kẻ dành cả đời để luyện mà không thành, chỉ có những luyện dược sư cấp cao mới sở hữu được...Dạ Nguyệt có chút chột dạ:" Thứ này...là một người bạn của ta tặng."Bản thân ta cũng phải thừa nhận...Tên Bạch Cố Vương đó có chút tài cán!Oa..."Nguyệt Thiền cô nương giỏi giang như vậy, lại quen biết với luyện dược sư cấp cao. Đúng là thời đại bây giờ, cao thủ toàn chơi với nhau không a..."Dạ Nguyệt nhìn hắn mà có chút hoài nghi.Lúc nãy hắn có nói bản thân là hoàng tử. Con của hoàng quý phi Cơ Uyển. Còn đối thủ của hắn sẽ là thái tử Lãnh Bất Phàm. Con của hoàng hậu Huệ Di, đồng thời em gái hắn là Ái Linh quận chúa...Theo lời tên buôn tin lúc nãy, những kẻ trong hoàng tộc đều thâm sâu khó dò.Riêng tên này thì lại "ngây thơ" quá mức, quá nhân từ so với độ ác của hoàng tộc!Nếu ta giống như ngươi thì đã bị trừ khử từ lâu rồi, Tuấn Tú à...

" Ngày mai, ta phải so tài với tên Lãnh Bất Phàm. Ta không muốn để thua hắn... Lúc nãy ta nhìn thấy ngươi vừa sở hữu ma lực, vừa thông minh lanh lợi. Làm ơn hãy giúp ta!"- Hắn quỳ xuống, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ khiến nàng ta không nỡ từ chối.

Nha đầu đầu ác, xem ngươi nỡ từ chối không...

Hắc Khuyển cười đắc ý.

Dạ Nguyệt khẽ chau mày. Đã phóng lao thì phải theo lao. Bản thân nàng đã quyết điều tra cho rõ chuyện này, sớm muộn gì cũng dấn thân vào hoàng tộc...

"Được rồi. Thế thì bắt đầu luyện tập!"- Dạ Nguyệt xắn tay áo lên, khinh công đến bãi đất trống gần đó.

Ngươi rất là xung a...

Dạ Nguyệt ngươi quên mất mục đích chính khi tới đây rồi à?

Giúp đỡ tên nhóc con này làm gì?

Hắc Khuyển tức sôi cả máu.

...

Hây da

Bản thân hắn cần cù bù thông minh, sức khỏe yếu ớt thì phải lấy chiến thuật mà bù đắp. Tuấn Tú động tác dần nhanh nhạy hơn, đường kiếm chuẩn xác, dứt khoát hơn lúc ban đầu...

Dạ Nguyệt lao đến, tay phóng Liễu Diệp Đao về phía Tuấn Tú. Hắn đỡ được ba cái, cái cuối cùng để trượt làm vai hắn bị thương.

Vương Dạ Nguyệt liền thoa một lớp Thủy Ngọc Dịch lên vết thương của hắn, tránh để lại sẹo.

" Nguyệt Thiền cô nương không những là một ma thuật sư tài ba, mà còn là một luyện dược sư nữa ư? Thật đáng ngưỡng mộ!"

Bản thân hắn từng nghe phụ hoàng là Lãnh Kì Minh kể lại. Thủy Ngọc Dịch có kẻ dành cả đời để luyện mà không thành, chỉ có những luyện dược sư cấp cao mới sở hữu được...

Dạ Nguyệt có chút chột dạ:" Thứ này...là một người bạn của ta tặng."

Bản thân ta cũng phải thừa nhận...

Tên Bạch Cố Vương đó có chút tài cán!

Oa...

"Nguyệt Thiền cô nương giỏi giang như vậy, lại quen biết với luyện dược sư cấp cao. Đúng là thời đại bây giờ, cao thủ toàn chơi với nhau không a..."

Dạ Nguyệt nhìn hắn mà có chút hoài nghi.

Lúc nãy hắn có nói bản thân là hoàng tử. Con của hoàng quý phi Cơ Uyển. Còn đối thủ của hắn sẽ là thái tử Lãnh Bất Phàm. Con của hoàng hậu Huệ Di, đồng thời em gái hắn là Ái Linh quận chúa...

Theo lời tên buôn tin lúc nãy, những kẻ trong hoàng tộc đều thâm sâu khó dò.

Riêng tên này thì lại "ngây thơ" quá mức, quá nhân từ so với độ ác của hoàng tộc!

Nếu ta giống như ngươi thì đã bị trừ khử từ lâu rồi, Tuấn Tú à...

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… " Ngày mai, ta phải so tài với tên Lãnh Bất Phàm. Ta không muốn để thua hắn... Lúc nãy ta nhìn thấy ngươi vừa sở hữu ma lực, vừa thông minh lanh lợi. Làm ơn hãy giúp ta!"- Hắn quỳ xuống, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ khiến nàng ta không nỡ từ chối.Nha đầu đầu ác, xem ngươi nỡ từ chối không...Hắc Khuyển cười đắc ý.Dạ Nguyệt khẽ chau mày. Đã phóng lao thì phải theo lao. Bản thân nàng đã quyết điều tra cho rõ chuyện này, sớm muộn gì cũng dấn thân vào hoàng tộc..."Được rồi. Thế thì bắt đầu luyện tập!"- Dạ Nguyệt xắn tay áo lên, khinh công đến bãi đất trống gần đó.Ngươi rất là xung a...Dạ Nguyệt ngươi quên mất mục đích chính khi tới đây rồi à?Giúp đỡ tên nhóc con này làm gì?Hắc Khuyển tức sôi cả máu....Hây daBản thân hắn cần cù bù thông minh, sức khỏe yếu ớt thì phải lấy chiến thuật mà bù đắp. Tuấn Tú động tác dần nhanh nhạy hơn, đường kiếm chuẩn xác, dứt khoát hơn lúc ban đầu...Dạ Nguyệt lao đến, tay phóng Liễu Diệp Đao về phía Tuấn Tú. Hắn đỡ được ba cái, cái cuối cùng để trượt làm vai hắn bị thương.Vương Dạ Nguyệt liền thoa một lớp Thủy Ngọc Dịch lên vết thương của hắn, tránh để lại sẹo." Nguyệt Thiền cô nương không những là một ma thuật sư tài ba, mà còn là một luyện dược sư nữa ư? Thật đáng ngưỡng mộ!"Bản thân hắn từng nghe phụ hoàng là Lãnh Kì Minh kể lại. Thủy Ngọc Dịch có kẻ dành cả đời để luyện mà không thành, chỉ có những luyện dược sư cấp cao mới sở hữu được...Dạ Nguyệt có chút chột dạ:" Thứ này...là một người bạn của ta tặng."Bản thân ta cũng phải thừa nhận...Tên Bạch Cố Vương đó có chút tài cán!Oa..."Nguyệt Thiền cô nương giỏi giang như vậy, lại quen biết với luyện dược sư cấp cao. Đúng là thời đại bây giờ, cao thủ toàn chơi với nhau không a..."Dạ Nguyệt nhìn hắn mà có chút hoài nghi.Lúc nãy hắn có nói bản thân là hoàng tử. Con của hoàng quý phi Cơ Uyển. Còn đối thủ của hắn sẽ là thái tử Lãnh Bất Phàm. Con của hoàng hậu Huệ Di, đồng thời em gái hắn là Ái Linh quận chúa...Theo lời tên buôn tin lúc nãy, những kẻ trong hoàng tộc đều thâm sâu khó dò.Riêng tên này thì lại "ngây thơ" quá mức, quá nhân từ so với độ ác của hoàng tộc!Nếu ta giống như ngươi thì đã bị trừ khử từ lâu rồi, Tuấn Tú à...

Chương 137: Luyện tập