Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 140: Quyết đấu lôi đài 3
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Cả năm tên ma thuật sư đều đồng thanh, bọn chúng trong lòng chỉ muốn xem tài nghệ của kẻ này ra sao mà quyết đấu một trận:" Rõ!""" Tên khốn Tuấn Tú, ngươi dám đâm ta...?"- Lãnh Bất Phàm đau đớn, cố gượng người đứng dậy, phải chống kiếm xuống đất để đứng vữngTuấn Tú chỉ thẳng thanh kiếm vào gương mặt cao ngạo của Lãnh Bất Phàm:" Trên lôi đài không có tình nghĩa huynh đệ, ngươi đã khiêu chiến ta thì phải chiến đấu đến cùng!"Câu nói này của hắn khiến bao kẻ ngồi dưới lôi đài ngạc nhiên...Một hoàng tử hiền lành như nai tơ, nay lại oai hùng mà nói ra những lời như vậy...Hắn thay đổi thật rồi!Rốt cuộc là kẻ nào, đã đứng đằng sau chống lưng cho hắn...Lãnh Bất Phàm cố gắng đi đến tấn công Tuấn Tú, hắn dồn toàn lực vào nhát đâm cuối cùng. Nhưng Tuấn Tú chỉ nhẹ nhàng lách người, đá hắn ngã xuống.Bộ dạng lúc này của hắn thê thảm kinh khủng...Tận sâu trong đôi mắt Dạ Nguyệt lúc này lại có chút mãn nguyện." Ngươi chịu thua rồi chứ?"- Tuấn Tú chĩa mũi kiếm vào cổ hắnLãnh Bất Phàm kiệt sức, đành van xin thua." Trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về Tuấn Tú hoàng tử!"Tiếng trống vừa thông báo kết thúc thì Dạ Nguyệt bèn nhanh chân rời đi.Nàng chưa kịp khinh công rời khỏi thì năm tên ma thuật sư đã vây quanh lấy nàng" Các ngươi muốn gì?"Ánh mắt nàng dữ tợn như muốn thâu tóm cả con mồi, bọn chúng có chút sợ hãi mà lùi lại. Một tên trong số chúng cao hứng, không kìm được lòng mình mà tấn công nàng, hắn muốn xem sức mạnh nàng như thế nào..." Cát"Một cơn lốc cát cuồn cuộn đang lao đến nàng ta với tốc độ chống mặt, cả bốn tên khác đều lùi lại." Các ngươi đang làm gì vậy? Sao lại tấn công sư phụ của ta!"
Cả năm tên ma thuật sư đều đồng thanh, bọn chúng trong lòng chỉ muốn xem tài nghệ của kẻ này ra sao mà quyết đấu một trận:" Rõ!"
"
" Tên khốn Tuấn Tú, ngươi dám đâm ta...?"- Lãnh Bất Phàm đau đớn, cố gượng người đứng dậy, phải chống kiếm xuống đất để đứng vững
Tuấn Tú chỉ thẳng thanh kiếm vào gương mặt cao ngạo của Lãnh Bất Phàm:" Trên lôi đài không có tình nghĩa huynh đệ, ngươi đã khiêu chiến ta thì phải chiến đấu đến cùng!"
Câu nói này của hắn khiến bao kẻ ngồi dưới lôi đài ngạc nhiên...
Một hoàng tử hiền lành như nai tơ, nay lại oai hùng mà nói ra những lời như vậy...
Hắn thay đổi thật rồi!
Rốt cuộc là kẻ nào, đã đứng đằng sau chống lưng cho hắn...
Lãnh Bất Phàm cố gắng đi đến tấn công Tuấn Tú, hắn dồn toàn lực vào nhát đâm cuối cùng. Nhưng Tuấn Tú chỉ nhẹ nhàng lách người, đá hắn ngã xuống.
Bộ dạng lúc này của hắn thê thảm kinh khủng...
Tận sâu trong đôi mắt Dạ Nguyệt lúc này lại có chút mãn nguyện.
" Ngươi chịu thua rồi chứ?"- Tuấn Tú chĩa mũi kiếm vào cổ hắn
Lãnh Bất Phàm kiệt sức, đành van xin thua.
" Trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về Tuấn Tú hoàng tử!"
Tiếng trống vừa thông báo kết thúc thì Dạ Nguyệt bèn nhanh chân rời đi.
Nàng chưa kịp khinh công rời khỏi thì năm tên ma thuật sư đã vây quanh lấy nàng
" Các ngươi muốn gì?"
Ánh mắt nàng dữ tợn như muốn thâu tóm cả con mồi, bọn chúng có chút sợ hãi mà lùi lại. Một tên trong số chúng cao hứng, không kìm được lòng mình mà tấn công nàng, hắn muốn xem sức mạnh nàng như thế nào...
" Cát"
Một cơn lốc cát cuồn cuộn đang lao đến nàng ta với tốc độ chống mặt, cả bốn tên khác đều lùi lại.
" Các ngươi đang làm gì vậy? Sao lại tấn công sư phụ của ta!"
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Cả năm tên ma thuật sư đều đồng thanh, bọn chúng trong lòng chỉ muốn xem tài nghệ của kẻ này ra sao mà quyết đấu một trận:" Rõ!""" Tên khốn Tuấn Tú, ngươi dám đâm ta...?"- Lãnh Bất Phàm đau đớn, cố gượng người đứng dậy, phải chống kiếm xuống đất để đứng vữngTuấn Tú chỉ thẳng thanh kiếm vào gương mặt cao ngạo của Lãnh Bất Phàm:" Trên lôi đài không có tình nghĩa huynh đệ, ngươi đã khiêu chiến ta thì phải chiến đấu đến cùng!"Câu nói này của hắn khiến bao kẻ ngồi dưới lôi đài ngạc nhiên...Một hoàng tử hiền lành như nai tơ, nay lại oai hùng mà nói ra những lời như vậy...Hắn thay đổi thật rồi!Rốt cuộc là kẻ nào, đã đứng đằng sau chống lưng cho hắn...Lãnh Bất Phàm cố gắng đi đến tấn công Tuấn Tú, hắn dồn toàn lực vào nhát đâm cuối cùng. Nhưng Tuấn Tú chỉ nhẹ nhàng lách người, đá hắn ngã xuống.Bộ dạng lúc này của hắn thê thảm kinh khủng...Tận sâu trong đôi mắt Dạ Nguyệt lúc này lại có chút mãn nguyện." Ngươi chịu thua rồi chứ?"- Tuấn Tú chĩa mũi kiếm vào cổ hắnLãnh Bất Phàm kiệt sức, đành van xin thua." Trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về Tuấn Tú hoàng tử!"Tiếng trống vừa thông báo kết thúc thì Dạ Nguyệt bèn nhanh chân rời đi.Nàng chưa kịp khinh công rời khỏi thì năm tên ma thuật sư đã vây quanh lấy nàng" Các ngươi muốn gì?"Ánh mắt nàng dữ tợn như muốn thâu tóm cả con mồi, bọn chúng có chút sợ hãi mà lùi lại. Một tên trong số chúng cao hứng, không kìm được lòng mình mà tấn công nàng, hắn muốn xem sức mạnh nàng như thế nào..." Cát"Một cơn lốc cát cuồn cuộn đang lao đến nàng ta với tốc độ chống mặt, cả bốn tên khác đều lùi lại." Các ngươi đang làm gì vậy? Sao lại tấn công sư phụ của ta!"