Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 154: Hồ ly tinh
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ...Sau khi Huệ Di quay trở về phòng.Bà ta vẫn còn một chén sâm bổ lượng làm dư, xem như phần thưởng cho bản thân mình mà một hơi uống hết sạch.Nguyệt Thiền...Hôm nay xem ra ngươi không thoát được rồi...Chút nữa ta nhất định phải báo tin mừng cho con trai ta biết. Mấy ngày nay nó mất ăn mất ngủ, tự giam mình trong phòng cũng vì chuyện này.Ngươi cũng là kẻ mạnh, nhưng mạnh thế nào cũng không thoát được du͙ƈ vọиɠ tận sâu tâm trí ngươi..."Một lúc sauCả cơ thể bà ta nóng hừng hực, cả chân tay run rẫy, đầu óc quay cuồng. Nhiều thứ cảm xúc cứ thế lâng lâng trong lòng bà ta...Chết tiệt...Chuyện này là thế nào?Cảm giác này...không lẽ ta bị bỏ thuốc rồi?"RầmCánh cửa phòng bà ta bỗng bị đẩy ra.Những tên bà ta thuê để giở trò xấu với Vương Dạ Nguyệt đều bị đánh ngất, trói bằng dây thừng.Dạ Nguyệt lạnh nhạt bước vào." Nguyệt Thiền.....tại sao ngươi...."- Huệ Di như không tin vào mắt mình, bà ta lấy tay bấu vào người mình để giữ tỉnh táo.Hơi thở ngày càng nặng hơn." Rõ ràng thuốc đã bỏ vào chén của ngươi....!"Dạ Nguyệt cười thâm độc, nhưng vẫn giữ yên lặng.Huệ Di nhìn thấy nàng ta đắc ý lại càng tức." Ngươi cứ chờ đấy cho ta! Dám bỏ thuốc vào người của hoàng tộc, xem hoàng thượng sẽ xử tội ngươi ra sao..."Ý cười trong mắt nàng ta lại đậm hơn." Hoàng thượng...""" Người cũng đã nghe rõ rồi chứ?"Lãnh Kì Minh với đôi mắt thất vọng từ đằng sau cánh cửa bước ra.Lúc nãy, hắn từ xa đã nhìn thấy Huệ Di bưng một chén gì đó đến phòng Nguyệt Thiền. Khi rời đi vẻ mặt lại rất tàn độc, như vừa thực hiện được ý đồ của mình. Cảm thấy không ổn hắn liền đi đến phòng của Nguyệt Thiền cô nương thì bắt gặp ba tên nam nhân đang rình rập trước phòng nàng.Bản thân hắn liền hiểu ra mọi chuyện..." Hoàng thượng....thần thiếp chỉ...."Thôi xong rồi.Chuyện này lại để hoàng thượng bắt gặp, đúng là xuôi xẻo.Nguyệt Thiền hồ ly tinh!Ngươi lại dám bẫy ta..." Người đâu, mau truyền đại phu!"Mắt Huệ Di sáng rỡ như trăng sao...Xem ra bao năm chung sống, hoàng thượng cũng động lòng với nàng ta.Sắc mặt Lãnh Kì Minh trầm xuống." Sau khi trị khỏi, hoàng hậu hãy ở trong lãnh cung một tháng để suy nghĩ về tội lỗi của mình! Chuyện ngươi làm lần này thực sự khiến ta rất tức giận!"Đường đường là hoàng hậu mà lại làm chuyện bẻ mặt như vậy...Nếu để lọt ra bên ngoài, tiếng tăm của hoàng tộc sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, người đời cười chê...Chỉ hi vọng Nguyệt Thiền cô nương không tức giận mà giáng họa xuống Nghiên Dương Quốc...
...
Sau khi Huệ Di quay trở về phòng.
Bà ta vẫn còn một chén sâm bổ lượng làm dư, xem như phần thưởng cho bản thân mình mà một hơi uống hết sạch.
Nguyệt Thiền...
Hôm nay xem ra ngươi không thoát được rồi...
Chút nữa ta nhất định phải báo tin mừng cho con trai ta biết. Mấy ngày nay nó mất ăn mất ngủ, tự giam mình trong phòng cũng vì chuyện này.
Ngươi cũng là kẻ mạnh, nhưng mạnh thế nào cũng không thoát được du͙ƈ vọиɠ tận sâu tâm trí ngươi...
"
Một lúc sau
Cả cơ thể bà ta nóng hừng hực, cả chân tay run rẫy, đầu óc quay cuồng. Nhiều thứ cảm xúc cứ thế lâng lâng trong lòng bà ta...
Chết tiệt...
Chuyện này là thế nào?
Cảm giác này...không lẽ ta bị bỏ thuốc rồi?
"
Rầm
Cánh cửa phòng bà ta bỗng bị đẩy ra.
Những tên bà ta thuê để giở trò xấu với Vương Dạ Nguyệt đều bị đánh ngất, trói bằng dây thừng.
Dạ Nguyệt lạnh nhạt bước vào.
" Nguyệt Thiền.....tại sao ngươi...."- Huệ Di như không tin vào mắt mình, bà ta lấy tay bấu vào người mình để giữ tỉnh táo.
Hơi thở ngày càng nặng hơn.
" Rõ ràng thuốc đã bỏ vào chén của ngươi....!"
Dạ Nguyệt cười thâm độc, nhưng vẫn giữ yên lặng.
Huệ Di nhìn thấy nàng ta đắc ý lại càng tức.
" Ngươi cứ chờ đấy cho ta! Dám bỏ thuốc vào người của hoàng tộc, xem hoàng thượng sẽ xử tội ngươi ra sao..."
Ý cười trong mắt nàng ta lại đậm hơn.
" Hoàng thượng..."
"
" Người cũng đã nghe rõ rồi chứ?"
Lãnh Kì Minh với đôi mắt thất vọng từ đằng sau cánh cửa bước ra.
Lúc nãy, hắn từ xa đã nhìn thấy Huệ Di bưng một chén gì đó đến phòng Nguyệt Thiền. Khi rời đi vẻ mặt lại rất tàn độc, như vừa thực hiện được ý đồ của mình. Cảm thấy không ổn hắn liền đi đến phòng của Nguyệt Thiền cô nương thì bắt gặp ba tên nam nhân đang rình rập trước phòng nàng.
Bản thân hắn liền hiểu ra mọi chuyện...
" Hoàng thượng....thần thiếp chỉ...."
Thôi xong rồi.
Chuyện này lại để hoàng thượng bắt gặp, đúng là xuôi xẻo.
Nguyệt Thiền hồ ly tinh!
Ngươi lại dám bẫy ta...
" Người đâu, mau truyền đại phu!"
Mắt Huệ Di sáng rỡ như trăng sao...Xem ra bao năm chung sống, hoàng thượng cũng động lòng với nàng ta.
Sắc mặt Lãnh Kì Minh trầm xuống.
" Sau khi trị khỏi, hoàng hậu hãy ở trong lãnh cung một tháng để suy nghĩ về tội lỗi của mình! Chuyện ngươi làm lần này thực sự khiến ta rất tức giận!"
Đường đường là hoàng hậu mà lại làm chuyện bẻ mặt như vậy...
Nếu để lọt ra bên ngoài, tiếng tăm của hoàng tộc sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, người đời cười chê...
Chỉ hi vọng Nguyệt Thiền cô nương không tức giận mà giáng họa xuống Nghiên Dương Quốc...
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ...Sau khi Huệ Di quay trở về phòng.Bà ta vẫn còn một chén sâm bổ lượng làm dư, xem như phần thưởng cho bản thân mình mà một hơi uống hết sạch.Nguyệt Thiền...Hôm nay xem ra ngươi không thoát được rồi...Chút nữa ta nhất định phải báo tin mừng cho con trai ta biết. Mấy ngày nay nó mất ăn mất ngủ, tự giam mình trong phòng cũng vì chuyện này.Ngươi cũng là kẻ mạnh, nhưng mạnh thế nào cũng không thoát được du͙ƈ vọиɠ tận sâu tâm trí ngươi..."Một lúc sauCả cơ thể bà ta nóng hừng hực, cả chân tay run rẫy, đầu óc quay cuồng. Nhiều thứ cảm xúc cứ thế lâng lâng trong lòng bà ta...Chết tiệt...Chuyện này là thế nào?Cảm giác này...không lẽ ta bị bỏ thuốc rồi?"RầmCánh cửa phòng bà ta bỗng bị đẩy ra.Những tên bà ta thuê để giở trò xấu với Vương Dạ Nguyệt đều bị đánh ngất, trói bằng dây thừng.Dạ Nguyệt lạnh nhạt bước vào." Nguyệt Thiền.....tại sao ngươi...."- Huệ Di như không tin vào mắt mình, bà ta lấy tay bấu vào người mình để giữ tỉnh táo.Hơi thở ngày càng nặng hơn." Rõ ràng thuốc đã bỏ vào chén của ngươi....!"Dạ Nguyệt cười thâm độc, nhưng vẫn giữ yên lặng.Huệ Di nhìn thấy nàng ta đắc ý lại càng tức." Ngươi cứ chờ đấy cho ta! Dám bỏ thuốc vào người của hoàng tộc, xem hoàng thượng sẽ xử tội ngươi ra sao..."Ý cười trong mắt nàng ta lại đậm hơn." Hoàng thượng...""" Người cũng đã nghe rõ rồi chứ?"Lãnh Kì Minh với đôi mắt thất vọng từ đằng sau cánh cửa bước ra.Lúc nãy, hắn từ xa đã nhìn thấy Huệ Di bưng một chén gì đó đến phòng Nguyệt Thiền. Khi rời đi vẻ mặt lại rất tàn độc, như vừa thực hiện được ý đồ của mình. Cảm thấy không ổn hắn liền đi đến phòng của Nguyệt Thiền cô nương thì bắt gặp ba tên nam nhân đang rình rập trước phòng nàng.Bản thân hắn liền hiểu ra mọi chuyện..." Hoàng thượng....thần thiếp chỉ...."Thôi xong rồi.Chuyện này lại để hoàng thượng bắt gặp, đúng là xuôi xẻo.Nguyệt Thiền hồ ly tinh!Ngươi lại dám bẫy ta..." Người đâu, mau truyền đại phu!"Mắt Huệ Di sáng rỡ như trăng sao...Xem ra bao năm chung sống, hoàng thượng cũng động lòng với nàng ta.Sắc mặt Lãnh Kì Minh trầm xuống." Sau khi trị khỏi, hoàng hậu hãy ở trong lãnh cung một tháng để suy nghĩ về tội lỗi của mình! Chuyện ngươi làm lần này thực sự khiến ta rất tức giận!"Đường đường là hoàng hậu mà lại làm chuyện bẻ mặt như vậy...Nếu để lọt ra bên ngoài, tiếng tăm của hoàng tộc sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, người đời cười chê...Chỉ hi vọng Nguyệt Thiền cô nương không tức giận mà giáng họa xuống Nghiên Dương Quốc...