Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 3 - Chương 57: Nụ Cười Làm Cho Người Thương Tiếc
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Thứ hắn muốn giam cầm cũng chính là một cô gái đang ở cái tuổi rực rỡ nhất này.Có người nói mười tám tuổi là mùa hoa, mười chín tuổi là mùa mưa.Không nghĩ tới đó là độ tuổi mộng mơ của các thiếu nữ.Các cô sẽ tự mình nếm thử, sẽ tự mình trải nghiệm cuộc sống ——Nhưng khoảng thời gian đẹp đẽ nhất rực rỡ nhất của một cô gái thật ra chính là ở tuổi hai mươi ba, hai mươi bốn.Khi đó, có người vừa mới yêu, có người đã kết hôn, có người lại sinh con. . . . . .Tình yêu, sự nghiệp cũng đều ở đỉnh cao!Mà hôm nay, hắn muốn, muốn giam cầm khoảng thời gian đẹp nhất của nàng!Cũng là cuộc sống tươi đẹp nhất của nàng!“Nếu như trong khoảng thời gian đó ta trả đủ bạc?”Trong đôi mắt mang theo một điểm run rẩy không dễ bị người khác phát giác, nàng không muốn bị người khác giam cầm ——Mặc dù người này chính là cha của đứa nhỏ!Lòng của nàng đã từng vì hắn mà rung động!“Vậy cũng là dựa vào tâm tình của ta, ta đồng ý, nàng có thể rời đi, bằng không. . . . . .”Nhìn nàng thương tâm, hắn cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng!Nàng đối với hắn mà nói ngay từ đầu đều là bất đồng. Hắn thậm chí cũng không biết, nếu đổi lại là một nữ tử khác, hắn có thể vì nàng hao tổn nhiều tâm tư như vậy hay không?“Ha ha, đúng vậy, ngài là chủ nợ, hết thảy đều là do ngài định đoạt! Vậy Vương gia tôn quý, xin hỏi một phụ nữ có thai như ta ở trong phủ của ngài có thể làm cái gì? Ngài không phải là cảm thấy hứng thú với một phụ nữ có thai chứ?”Khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt, Lộ Nhi cho tới bây giờ cũng không biết, mình cũng có lúc cười như vậy.Mẹ nàng nói nàng cười rất đẹp, rất mộng ảo, thuần khiết giống như ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời kia làm cho người ta cũng không thể rời mắt được.Nhưng hôm nay, nếu như mẹ thấy nàng nở nụ cười bất đắc dĩ, nhất định sẽ đau lòng chứ?“Nàng. . . . . . Tạm thời sẽ không, ta đối với nữ nhân mang thai không có hứng thú!”
Thứ hắn muốn giam cầm cũng chính là một cô gái đang ở cái tuổi rực rỡ nhất này.
Có người nói mười tám tuổi là mùa hoa, mười chín tuổi là mùa mưa.
Không nghĩ tới đó là độ tuổi mộng mơ của các thiếu nữ.
Các cô sẽ tự mình nếm thử, sẽ tự mình trải nghiệm cuộc sống ——
Nhưng khoảng thời gian đẹp đẽ nhất rực rỡ nhất của một cô gái thật ra chính là ở tuổi hai mươi ba, hai mươi bốn.
Khi đó, có người vừa mới yêu, có người đã kết hôn, có người lại sinh con. . . . . .
Tình yêu, sự nghiệp cũng đều ở đỉnh cao!
Mà hôm nay, hắn muốn, muốn giam cầm khoảng thời gian đẹp nhất của nàng!
Cũng là cuộc sống tươi đẹp nhất của nàng!
“Nếu như trong khoảng thời gian đó ta trả đủ bạc?”
Trong đôi mắt mang theo một điểm run rẩy không dễ bị người khác phát giác, nàng không muốn bị người khác giam cầm ——
Mặc dù người này chính là cha của đứa nhỏ!
Lòng của nàng đã từng vì hắn mà rung động!
“Vậy cũng là dựa vào tâm tình của ta, ta đồng ý, nàng có thể rời đi, bằng không. . . . . .”
Nhìn nàng thương tâm, hắn cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng!
Nàng đối với hắn mà nói ngay từ đầu đều là bất đồng. Hắn thậm chí cũng không biết, nếu đổi lại là một nữ tử khác, hắn có thể vì nàng hao tổn nhiều tâm tư như vậy hay không?
“Ha ha, đúng vậy, ngài là chủ nợ, hết thảy đều là do ngài định đoạt! Vậy Vương gia tôn quý, xin hỏi một phụ nữ có thai như ta ở trong phủ của ngài có thể làm cái gì? Ngài không phải là cảm thấy hứng thú với một phụ nữ có thai chứ?”
Khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt, Lộ Nhi cho tới bây giờ cũng không biết, mình cũng có lúc cười như vậy.
Mẹ nàng nói nàng cười rất đẹp, rất mộng ảo, thuần khiết giống như ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời kia làm cho người ta cũng không thể rời mắt được.
Nhưng hôm nay, nếu như mẹ thấy nàng nở nụ cười bất đắc dĩ, nhất định sẽ đau lòng chứ?
“Nàng. . . . . . Tạm thời sẽ không, ta đối với nữ nhân mang thai không có hứng thú!”
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Thứ hắn muốn giam cầm cũng chính là một cô gái đang ở cái tuổi rực rỡ nhất này.Có người nói mười tám tuổi là mùa hoa, mười chín tuổi là mùa mưa.Không nghĩ tới đó là độ tuổi mộng mơ của các thiếu nữ.Các cô sẽ tự mình nếm thử, sẽ tự mình trải nghiệm cuộc sống ——Nhưng khoảng thời gian đẹp đẽ nhất rực rỡ nhất của một cô gái thật ra chính là ở tuổi hai mươi ba, hai mươi bốn.Khi đó, có người vừa mới yêu, có người đã kết hôn, có người lại sinh con. . . . . .Tình yêu, sự nghiệp cũng đều ở đỉnh cao!Mà hôm nay, hắn muốn, muốn giam cầm khoảng thời gian đẹp nhất của nàng!Cũng là cuộc sống tươi đẹp nhất của nàng!“Nếu như trong khoảng thời gian đó ta trả đủ bạc?”Trong đôi mắt mang theo một điểm run rẩy không dễ bị người khác phát giác, nàng không muốn bị người khác giam cầm ——Mặc dù người này chính là cha của đứa nhỏ!Lòng của nàng đã từng vì hắn mà rung động!“Vậy cũng là dựa vào tâm tình của ta, ta đồng ý, nàng có thể rời đi, bằng không. . . . . .”Nhìn nàng thương tâm, hắn cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng!Nàng đối với hắn mà nói ngay từ đầu đều là bất đồng. Hắn thậm chí cũng không biết, nếu đổi lại là một nữ tử khác, hắn có thể vì nàng hao tổn nhiều tâm tư như vậy hay không?“Ha ha, đúng vậy, ngài là chủ nợ, hết thảy đều là do ngài định đoạt! Vậy Vương gia tôn quý, xin hỏi một phụ nữ có thai như ta ở trong phủ của ngài có thể làm cái gì? Ngài không phải là cảm thấy hứng thú với một phụ nữ có thai chứ?”Khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt, Lộ Nhi cho tới bây giờ cũng không biết, mình cũng có lúc cười như vậy.Mẹ nàng nói nàng cười rất đẹp, rất mộng ảo, thuần khiết giống như ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời kia làm cho người ta cũng không thể rời mắt được.Nhưng hôm nay, nếu như mẹ thấy nàng nở nụ cười bất đắc dĩ, nhất định sẽ đau lòng chứ?“Nàng. . . . . . Tạm thời sẽ không, ta đối với nữ nhân mang thai không có hứng thú!”