Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 3 - Chương 103: Phụ Nữ Mang Thai Cũng Tùy Hứng
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Hội Hương lâu? Là nơi nào vậy?Một Vương gia đến hay không cũng không thiếu đi một người.Nhưng điểm mấu chốt là nàng không muốn đi ăn ở Hội Hương lâu gì đó, nàng chỉ muốn ăn cá, cá sốt chua ngọt, chua chua lại ngọt ngọt!“Không muốn, ta muốn ăn cá, đến quán này đi . . . . . .”Lộ Nhi không nhúc nhích dù chỉ một bước, nếu như trên người nàng có bạc nàng cũng không nói chuyện đáng thương với hắn như vậy.Nhưng bây giờ trên người nàng không có bạc, cũng chỉ có thể năn nỉ Khánh Vương có tiền này.“Nơi này?”Không thể tin chỉ vào quán nhỏ này, nơi đó ngay cả bảng hiệu cũng không có, hắn đường đường là Khánh Vương gia, khi nào thì ăn ở nơi thế này?“Lộ Nhi, nơi này. . . . . . Nơi này không sạch sẽ, các món ăn ở Hội Hương lâu rất ngon, có tiếng tăm lừng lẫy nhất kinh thành !”Cái quán nhỏ như vậy, hắn thật đúng là lo lắng Lộ Nhi ăn vào sẽ đau bụng.“Không muốn, ta thích ăn ở đây. . . . . .”Ủy khuất chu miệng lên, con sâu tham ăn đã sớm rục rịch, nàng đoán chừng là trên thế giới này người đáng thương nhất là phụ nữ mang thai.“Nhưng. . . . . .”Thật ra thì xem thường cái quán nhỏ này nên Khánh Vương vẫn do dự.“Hừ, ngươi đã nói muốn theo ý ta, vậy thì do ta quyết định! Ta muốn ăn ở đây, ăn cá ở đây. . . . . .”Không nói lời gì Lộ Nhi lôi kéo tay Khánh Vương liền chạy đi. Thân thể Khánh Vương cứng đờ, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mình, tâm không khỏi rung động một chút.Tay của hắn cũng từng chạm qua những nữ nhân khác nhưng vì cái gì lại chưa từng có loại cảm giác này?Hắn không hiểu, nhìn vẻ mặt cực kỳ vui mừng của nàng, bỗng nhiên hắn thở dài nói:Thì ra làm ột nữ nhân vui vẻ lại đơn giản như vậy.Mà Lộ Nhi vui vẻ, hồn nhiên không biết, ở một nơi bảo thủ như cổ đại, một nam một nữ dắt tay như vậy là việc không đúng với lẽ thường.
Hội Hương lâu? Là nơi nào vậy?
Một Vương gia đến hay không cũng không thiếu đi một người.
Nhưng điểm mấu chốt là nàng không muốn đi ăn ở Hội Hương lâu gì đó, nàng chỉ muốn ăn cá, cá sốt chua ngọt, chua chua lại ngọt ngọt!
“Không muốn, ta muốn ăn cá, đến quán này đi . . . . . .”
Lộ Nhi không nhúc nhích dù chỉ một bước, nếu như trên người nàng có bạc nàng cũng không nói chuyện đáng thương với hắn như vậy.
Nhưng bây giờ trên người nàng không có bạc, cũng chỉ có thể năn nỉ Khánh Vương có tiền này.
“Nơi này?”
Không thể tin chỉ vào quán nhỏ này, nơi đó ngay cả bảng hiệu cũng không có, hắn đường đường là Khánh Vương gia, khi nào thì ăn ở nơi thế này?
“Lộ Nhi, nơi này. . . . . . Nơi này không sạch sẽ, các món ăn ở Hội Hương lâu rất ngon, có tiếng tăm lừng lẫy nhất kinh thành !”
Cái quán nhỏ như vậy, hắn thật đúng là lo lắng Lộ Nhi ăn vào sẽ đau bụng.
“Không muốn, ta thích ăn ở đây. . . . . .”
Ủy khuất chu miệng lên, con sâu tham ăn đã sớm rục rịch, nàng đoán chừng là trên thế giới này người đáng thương nhất là phụ nữ mang thai.
“Nhưng. . . . . .”
Thật ra thì xem thường cái quán nhỏ này nên Khánh Vương vẫn do dự.
“Hừ, ngươi đã nói muốn theo ý ta, vậy thì do ta quyết định! Ta muốn ăn ở đây, ăn cá ở đây. . . . . .”
Không nói lời gì Lộ Nhi lôi kéo tay Khánh Vương liền chạy đi. Thân thể Khánh Vương cứng đờ, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mình, tâm không khỏi rung động một chút.
Tay của hắn cũng từng chạm qua những nữ nhân khác nhưng vì cái gì lại chưa từng có loại cảm giác này?
Hắn không hiểu, nhìn vẻ mặt cực kỳ vui mừng của nàng, bỗng nhiên hắn thở dài nói:
Thì ra làm ột nữ nhân vui vẻ lại đơn giản như vậy.
Mà Lộ Nhi vui vẻ, hồn nhiên không biết, ở một nơi bảo thủ như cổ đại, một nam một nữ dắt tay như vậy là việc không đúng với lẽ thường.
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Hội Hương lâu? Là nơi nào vậy?Một Vương gia đến hay không cũng không thiếu đi một người.Nhưng điểm mấu chốt là nàng không muốn đi ăn ở Hội Hương lâu gì đó, nàng chỉ muốn ăn cá, cá sốt chua ngọt, chua chua lại ngọt ngọt!“Không muốn, ta muốn ăn cá, đến quán này đi . . . . . .”Lộ Nhi không nhúc nhích dù chỉ một bước, nếu như trên người nàng có bạc nàng cũng không nói chuyện đáng thương với hắn như vậy.Nhưng bây giờ trên người nàng không có bạc, cũng chỉ có thể năn nỉ Khánh Vương có tiền này.“Nơi này?”Không thể tin chỉ vào quán nhỏ này, nơi đó ngay cả bảng hiệu cũng không có, hắn đường đường là Khánh Vương gia, khi nào thì ăn ở nơi thế này?“Lộ Nhi, nơi này. . . . . . Nơi này không sạch sẽ, các món ăn ở Hội Hương lâu rất ngon, có tiếng tăm lừng lẫy nhất kinh thành !”Cái quán nhỏ như vậy, hắn thật đúng là lo lắng Lộ Nhi ăn vào sẽ đau bụng.“Không muốn, ta thích ăn ở đây. . . . . .”Ủy khuất chu miệng lên, con sâu tham ăn đã sớm rục rịch, nàng đoán chừng là trên thế giới này người đáng thương nhất là phụ nữ mang thai.“Nhưng. . . . . .”Thật ra thì xem thường cái quán nhỏ này nên Khánh Vương vẫn do dự.“Hừ, ngươi đã nói muốn theo ý ta, vậy thì do ta quyết định! Ta muốn ăn ở đây, ăn cá ở đây. . . . . .”Không nói lời gì Lộ Nhi lôi kéo tay Khánh Vương liền chạy đi. Thân thể Khánh Vương cứng đờ, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mình, tâm không khỏi rung động một chút.Tay của hắn cũng từng chạm qua những nữ nhân khác nhưng vì cái gì lại chưa từng có loại cảm giác này?Hắn không hiểu, nhìn vẻ mặt cực kỳ vui mừng của nàng, bỗng nhiên hắn thở dài nói:Thì ra làm ột nữ nhân vui vẻ lại đơn giản như vậy.Mà Lộ Nhi vui vẻ, hồn nhiên không biết, ở một nơi bảo thủ như cổ đại, một nam một nữ dắt tay như vậy là việc không đúng với lẽ thường.