Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 3 - Chương 120: Xong Rồi, Con Của Ta!

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Nữ nhân kia nói chuyện châm chọc, tiểu thư cũng nói lại mấy câu, không để cho nàng ta chiếm được tiện nghi gì, nhưng tiểu thư trở về cũng rất tức giận.“Đúng vậy, ta không tin, ta sẽ may mắn như vậy! Ngày hôm qua đụng phải cô ta, chẳng lẽ hôm nay lại đụng cô ta tiếp sao?”Nữ nhân kia cũng thật là, chính sự không làm, cả ngày cũng chỉ nhằm vào nàng!Hai người đã nói qua, chỉ cần Vương gia thả người, nàng lập tức sẽ rời đi!“Tiểu thư, vậy cũng tốt. Tuệ Nhi tỷ tỷ đã có thể đi lại được rồi, rất nhanh sẽ tới đây hầu hạ người. . . . . .”Ngô đồng viện cũng chỉ có một nha đầu, Tuệ Nhi tỷ tỷ khỏe lên nàng sẽ tới đây hầu hạ tiểu thư, mà mình. . . . . .Trong mắt hiện lên tia không đành lòng, nàng cũng đã hầu hạ nhiều chủ tử nhưng lại không người nào có tính tình tốt giống tiểu thư.Lộ Nhi không để ý tới tâm tư của nha đầu này, nàng chỉ là nghĩ Tuệ Nhi phải nhanh khỏe lên, dù sao nàng ấy cũng bởi vì mình mới bị thương.Đến trong phòng nha đầu, Lộ Nhi đã sớm quen đường, nơi này cũng không phải cách rất xa, đi gần mười phút đã đến.Dọc theo đường đi thế nhưng một nha đầu cũng không có gặp qua, Lộ Nhi cảm thấy có chút kỳ quái, trong Vương phủ quá yên lặng.“Đan nhi, trong phủ sao lại yên tĩnh như thế, có chuyện gì không?”“Tiểu thư, nô tỳ cũng không biết. . . . . . Tiểu thư, người cẩn thận một chút, phía trước. . . . . .”Trời ạ, sao lại kém cỏi như vậy, có một tảng đá trên đường nhưng vừa rồi Lộ Nhi chỉ lo nói chuyện nên không chú ý tới.Ô ô, thân thể lảo đảo một cái, cả người liền thẳng tắp hướng dưới đất ngã xuống. . . . . .Đan nhi thấy chuyện không hay, cuống quít vươn tay ra muốn kéo Lộ Nhi, nhưng. . . . . .Khoảng cách của hai người cũng không gần, lúc này vươn tay ra đã sớm không kịp nữa rồi!Xong rồi, đứa nhỏ!Mắt thấy sắp ngã đến nơi, Lộ Nhi vội vàng bảo vệ bụng của mình ——Ô ô, Bảo Bảo, Bảo Bảo của nàng thật đáng thương!Che chở bụng thật kỹ, Lộ Nhi chấp nhận nhắm mắt lại, nhưng ——Đau đớn quen thuộc không truyền đến, cả người trước khi rơi xuống đất bỗng nhiên bị kéo lên nhẹ nhàng. . . . . .

Nữ nhân kia nói chuyện châm chọc, tiểu thư cũng nói lại mấy câu, không để cho nàng ta chiếm được tiện nghi gì, nhưng tiểu thư trở về cũng rất tức giận.

“Đúng vậy, ta không tin, ta sẽ may mắn như vậy! Ngày hôm qua đụng phải cô ta, chẳng lẽ hôm nay lại đụng cô ta tiếp sao?”

Nữ nhân kia cũng thật là, chính sự không làm, cả ngày cũng chỉ nhằm vào nàng!

Hai người đã nói qua, chỉ cần Vương gia thả người, nàng lập tức sẽ rời đi!

“Tiểu thư, vậy cũng tốt. Tuệ Nhi tỷ tỷ đã có thể đi lại được rồi, rất nhanh sẽ tới đây hầu hạ người. . . . . .”

Ngô đồng viện cũng chỉ có một nha đầu, Tuệ Nhi tỷ tỷ khỏe lên nàng sẽ tới đây hầu hạ tiểu thư, mà mình. . . . . .

Trong mắt hiện lên tia không đành lòng, nàng cũng đã hầu hạ nhiều chủ tử nhưng lại không người nào có tính tình tốt giống tiểu thư.

Lộ Nhi không để ý tới tâm tư của nha đầu này, nàng chỉ là nghĩ Tuệ Nhi phải nhanh khỏe lên, dù sao nàng ấy cũng bởi vì mình mới bị thương.

Đến trong phòng nha đầu, Lộ Nhi đã sớm quen đường, nơi này cũng không phải cách rất xa, đi gần mười phút đã đến.

Dọc theo đường đi thế nhưng một nha đầu cũng không có gặp qua, Lộ Nhi cảm thấy có chút kỳ quái, trong Vương phủ quá yên lặng.

“Đan nhi, trong phủ sao lại yên tĩnh như thế, có chuyện gì không?”

“Tiểu thư, nô tỳ cũng không biết. . . . . . Tiểu thư, người cẩn thận một chút, phía trước. . . . . .”

Trời ạ, sao lại kém cỏi như vậy, có một tảng đá trên đường nhưng vừa rồi Lộ Nhi chỉ lo nói chuyện nên không chú ý tới.

Ô ô, thân thể lảo đảo một cái, cả người liền thẳng tắp hướng dưới đất ngã xuống. . . . . .

Đan nhi thấy chuyện không hay, cuống quít vươn tay ra muốn kéo Lộ Nhi, nhưng. . . . . .

Khoảng cách của hai người cũng không gần, lúc này vươn tay ra đã sớm không kịp nữa rồi!

Xong rồi, đứa nhỏ!

Mắt thấy sắp ngã đến nơi, Lộ Nhi vội vàng bảo vệ bụng của mình ——

Ô ô, Bảo Bảo, Bảo Bảo của nàng thật đáng thương!

Che chở bụng thật kỹ, Lộ Nhi chấp nhận nhắm mắt lại, nhưng ——

Đau đớn quen thuộc không truyền đến, cả người trước khi rơi xuống đất bỗng nhiên bị kéo lên nhẹ nhàng. . . . . .

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Nữ nhân kia nói chuyện châm chọc, tiểu thư cũng nói lại mấy câu, không để cho nàng ta chiếm được tiện nghi gì, nhưng tiểu thư trở về cũng rất tức giận.“Đúng vậy, ta không tin, ta sẽ may mắn như vậy! Ngày hôm qua đụng phải cô ta, chẳng lẽ hôm nay lại đụng cô ta tiếp sao?”Nữ nhân kia cũng thật là, chính sự không làm, cả ngày cũng chỉ nhằm vào nàng!Hai người đã nói qua, chỉ cần Vương gia thả người, nàng lập tức sẽ rời đi!“Tiểu thư, vậy cũng tốt. Tuệ Nhi tỷ tỷ đã có thể đi lại được rồi, rất nhanh sẽ tới đây hầu hạ người. . . . . .”Ngô đồng viện cũng chỉ có một nha đầu, Tuệ Nhi tỷ tỷ khỏe lên nàng sẽ tới đây hầu hạ tiểu thư, mà mình. . . . . .Trong mắt hiện lên tia không đành lòng, nàng cũng đã hầu hạ nhiều chủ tử nhưng lại không người nào có tính tình tốt giống tiểu thư.Lộ Nhi không để ý tới tâm tư của nha đầu này, nàng chỉ là nghĩ Tuệ Nhi phải nhanh khỏe lên, dù sao nàng ấy cũng bởi vì mình mới bị thương.Đến trong phòng nha đầu, Lộ Nhi đã sớm quen đường, nơi này cũng không phải cách rất xa, đi gần mười phút đã đến.Dọc theo đường đi thế nhưng một nha đầu cũng không có gặp qua, Lộ Nhi cảm thấy có chút kỳ quái, trong Vương phủ quá yên lặng.“Đan nhi, trong phủ sao lại yên tĩnh như thế, có chuyện gì không?”“Tiểu thư, nô tỳ cũng không biết. . . . . . Tiểu thư, người cẩn thận một chút, phía trước. . . . . .”Trời ạ, sao lại kém cỏi như vậy, có một tảng đá trên đường nhưng vừa rồi Lộ Nhi chỉ lo nói chuyện nên không chú ý tới.Ô ô, thân thể lảo đảo một cái, cả người liền thẳng tắp hướng dưới đất ngã xuống. . . . . .Đan nhi thấy chuyện không hay, cuống quít vươn tay ra muốn kéo Lộ Nhi, nhưng. . . . . .Khoảng cách của hai người cũng không gần, lúc này vươn tay ra đã sớm không kịp nữa rồi!Xong rồi, đứa nhỏ!Mắt thấy sắp ngã đến nơi, Lộ Nhi vội vàng bảo vệ bụng của mình ——Ô ô, Bảo Bảo, Bảo Bảo của nàng thật đáng thương!Che chở bụng thật kỹ, Lộ Nhi chấp nhận nhắm mắt lại, nhưng ——Đau đớn quen thuộc không truyền đến, cả người trước khi rơi xuống đất bỗng nhiên bị kéo lên nhẹ nhàng. . . . . .

Quyển 3 - Chương 120: Xong Rồi, Con Của Ta!