Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 3 - Chương 122: Đẹp Trai Như Vậy Còn Sợ Gặp Người?

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Quay đầu lại mới nhìn đến Đan nhi đã ngã dưới đất, người kia không muốn để cho Đan nhi thấy hắn?“Đan nhi. . . . . .”Có chút khó khăn ngồi xổm người xuống, Lộ Nhi vỗ mặt Đan nhi, vội vàng gọi.“Ta. . . . . .”Đánh mấy cái, Đan nhi rốt cục tỉnh lại, nàng mê man mở to mắt, trong mắt tràn đầy ý khó hiểu:“Tiểu thư, tại sao em. . . . . .”“Em té xỉu, không có chuyện gì. . . . . .”Lộ Nhi thở dài, Đan nhi lại nhìn xung quanh vừa hay nhìn thấy tảng đá cách đó không xa, hốt hoảng nhìn Lộ Nhi:“Tiểu thư, người mới vừa. . . . . . hài tử?”“Ta không sao, ta cùng hài tử rất tốt. . . . . .”Đỡ Đan nhi dậy, Lộ Nhi nhẹ giọng an ủi:“Em xem, ta không sao, nhưng em lại. . . . . .”Cũng không biết ngã có đau hay không, người kia cũng thật là, cũng không phải là bộ dạng khó nhìn, làm gì phải lén lút như vậy?“Tiểu thư, em không sao, nô tỳ chẳng qua là lo lắng cho tiểu thư. . . . . . Mới vừa rồi hình như nô tỳ thấy có người. . . . . .”Đan nhi nhăn mày, là có người cứu tiểu thư.“Đúng vậy, hẳn là thị vệ trong phủ, hắn đã đi rồi. . . . . .”Lộ Nhi không muốn làm cho nha đầu vì mình mà lo lắng, cũng không có nói cho nàng biết về chuyện người nam nhân kia.“A, vậy thì tốt, tiểu thư không sao là tốt rồi. . . . . .”Nhìn tảng đá đáng ghét, Lộ Nhi tức không thể vứt ra một chỗ. Đá nó mấy cước cho hả giận, nàng để cho Đan nhi đem tảng đá vứt sang một bên——Dù sao hiện tại trong phủ này, người sợ ngã nhất chính là một mình mình.Các nàng té ngã một cái cũng chỉ là cảm thấy hơi đau mà thôi, mà mình lại ——Xảy ra đại sự!Dọn dẹp xong tảng đá, mới vừa đi mấy bước, phía sau nghe được có người đang gọi nàng, chỉ loáng thoáng cũng không biết là thật hay ảo.“Tiểu thư, hình như có người gọi chúng ta. . . . . .”Đan nhi dừng lại, cũng sắp đến nơi rồi, tại sao vào lúc này lại có người nhớ tới tiểu thư?

Quay đầu lại mới nhìn đến Đan nhi đã ngã dưới đất, người kia không muốn để cho Đan nhi thấy hắn?

“Đan nhi. . . . . .”

Có chút khó khăn ngồi xổm người xuống, Lộ Nhi vỗ mặt Đan nhi, vội vàng gọi.

“Ta. . . . . .”

Đánh mấy cái, Đan nhi rốt cục tỉnh lại, nàng mê man mở to mắt, trong mắt tràn đầy ý khó hiểu:

“Tiểu thư, tại sao em. . . . . .”

“Em té xỉu, không có chuyện gì. . . . . .”

Lộ Nhi thở dài, Đan nhi lại nhìn xung quanh vừa hay nhìn thấy tảng đá cách đó không xa, hốt hoảng nhìn Lộ Nhi:

“Tiểu thư, người mới vừa. . . . . . hài tử?”

“Ta không sao, ta cùng hài tử rất tốt. . . . . .”

Đỡ Đan nhi dậy, Lộ Nhi nhẹ giọng an ủi:

“Em xem, ta không sao, nhưng em lại. . . . . .”

Cũng không biết ngã có đau hay không, người kia cũng thật là, cũng không phải là bộ dạng khó nhìn, làm gì phải lén lút như vậy?

“Tiểu thư, em không sao, nô tỳ chẳng qua là lo lắng cho tiểu thư. . . . . . Mới vừa rồi hình như nô tỳ thấy có người. . . . . .”

Đan nhi nhăn mày, là có người cứu tiểu thư.

“Đúng vậy, hẳn là thị vệ trong phủ, hắn đã đi rồi. . . . . .”

Lộ Nhi không muốn làm cho nha đầu vì mình mà lo lắng, cũng không có nói cho nàng biết về chuyện người nam nhân kia.

“A, vậy thì tốt, tiểu thư không sao là tốt rồi. . . . . .”

Nhìn tảng đá đáng ghét, Lộ Nhi tức không thể vứt ra một chỗ. Đá nó mấy cước cho hả giận, nàng để cho Đan nhi đem tảng đá vứt sang một bên——

Dù sao hiện tại trong phủ này, người sợ ngã nhất chính là một mình mình.

Các nàng té ngã một cái cũng chỉ là cảm thấy hơi đau mà thôi, mà mình lại ——

Xảy ra đại sự!

Dọn dẹp xong tảng đá, mới vừa đi mấy bước, phía sau nghe được có người đang gọi nàng, chỉ loáng thoáng cũng không biết là thật hay ảo.

“Tiểu thư, hình như có người gọi chúng ta. . . . . .”

Đan nhi dừng lại, cũng sắp đến nơi rồi, tại sao vào lúc này lại có người nhớ tới tiểu thư?

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Quay đầu lại mới nhìn đến Đan nhi đã ngã dưới đất, người kia không muốn để cho Đan nhi thấy hắn?“Đan nhi. . . . . .”Có chút khó khăn ngồi xổm người xuống, Lộ Nhi vỗ mặt Đan nhi, vội vàng gọi.“Ta. . . . . .”Đánh mấy cái, Đan nhi rốt cục tỉnh lại, nàng mê man mở to mắt, trong mắt tràn đầy ý khó hiểu:“Tiểu thư, tại sao em. . . . . .”“Em té xỉu, không có chuyện gì. . . . . .”Lộ Nhi thở dài, Đan nhi lại nhìn xung quanh vừa hay nhìn thấy tảng đá cách đó không xa, hốt hoảng nhìn Lộ Nhi:“Tiểu thư, người mới vừa. . . . . . hài tử?”“Ta không sao, ta cùng hài tử rất tốt. . . . . .”Đỡ Đan nhi dậy, Lộ Nhi nhẹ giọng an ủi:“Em xem, ta không sao, nhưng em lại. . . . . .”Cũng không biết ngã có đau hay không, người kia cũng thật là, cũng không phải là bộ dạng khó nhìn, làm gì phải lén lút như vậy?“Tiểu thư, em không sao, nô tỳ chẳng qua là lo lắng cho tiểu thư. . . . . . Mới vừa rồi hình như nô tỳ thấy có người. . . . . .”Đan nhi nhăn mày, là có người cứu tiểu thư.“Đúng vậy, hẳn là thị vệ trong phủ, hắn đã đi rồi. . . . . .”Lộ Nhi không muốn làm cho nha đầu vì mình mà lo lắng, cũng không có nói cho nàng biết về chuyện người nam nhân kia.“A, vậy thì tốt, tiểu thư không sao là tốt rồi. . . . . .”Nhìn tảng đá đáng ghét, Lộ Nhi tức không thể vứt ra một chỗ. Đá nó mấy cước cho hả giận, nàng để cho Đan nhi đem tảng đá vứt sang một bên——Dù sao hiện tại trong phủ này, người sợ ngã nhất chính là một mình mình.Các nàng té ngã một cái cũng chỉ là cảm thấy hơi đau mà thôi, mà mình lại ——Xảy ra đại sự!Dọn dẹp xong tảng đá, mới vừa đi mấy bước, phía sau nghe được có người đang gọi nàng, chỉ loáng thoáng cũng không biết là thật hay ảo.“Tiểu thư, hình như có người gọi chúng ta. . . . . .”Đan nhi dừng lại, cũng sắp đến nơi rồi, tại sao vào lúc này lại có người nhớ tới tiểu thư?

Quyển 3 - Chương 122: Đẹp Trai Như Vậy Còn Sợ Gặp Người?