Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 4 - Chương 130: Lộ Nhi, Ta Nhớ Nàng Lắm 1

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Tiểu thư, chuyện này người cũng không cần lo lắng. Tiểu thư không biết sao? Trong phủ này, Vương gia đối tốt với người nào thì không ai dám đắc tội. . . . . .”Vương gia chính là ông trời trong phủ, nắm mọi việc trong phủ, mọi người đều biết chuyện này a.“Nhưng hắn rất tốt với ta sao? Vẫn luôn không tốt. . . . . . Đan nhi, ta nói cho em biết là hắn cố ý, hắn cố ý . . . . . .”Là cố ý đối xử với nàng như vậy, là cố ý làm cho các nàng ta căm thù mình!Đúng rồi, hắn cũng không đề cập đến chuyện đứa nhỏ, chẳng lẽ hắn làm như vậy là vì. . . . . .Sẽ không, không phải là như vậy!Hắn buông tha mình để cho những nữ nhân kia đối phó với Bảo Bảo của nàng sao?Lộ Nhi vào nhà ngồi xuống, thở dài một hơi, bên trong phòng ngủ liền vang lên giọng nói không vui oán trách:“Thấy bổn vương làm cho nàng mất hứng như vậy sao?”Ai vậy?Ai lại ở trong phòng ngủ của nàng?Tại sao lại là hắn? Không phải hắn đang phụng bồi oanh oanh yến yến của hắn sao?Hắn đang ở đại sảnh a, làm sao bỗng nhiên đi vào phòng của nàng?Lúc đi vào phòng, Đan nhi đã sớm lui ra ngoài, Lộ Nhi nổi giận nhìn nam nhân đang nằm trên giường của mình, cả giận nói:“Làm sao ngươi ở lại nằm trên giường của ta, đứng lên. . . . . .”Nàng muốn đi đến kéo hắn , nhưng hết lần này tới lần khác lại kiêng kỵ sức lực chênh lệch giữa hai người, Lộ Nhi do dự.“Đây là giường của nàng? Tất cả trong Vương phủ đều là của ta —— bao gồm cả nàng!”Đôi mắt híp lại, hắn một tay chống đầu, dáng vẻ lười biếng vô cùng.“Ta. . . . . . Đây là tiểu viện ngươi phân cho ra, chính là của ta . . . . . .”Ô ô, nàng không có thói quen trên giường của mình dính mùi vị của nam nhân, rất không quen!“Lộ Nhi, ta đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, nàng không nhớ ta sao?”Hai mắt hắn sáng quắc nhìn nàng, trên mặt mang một tia mệt mỏi, nhưng trong mắt. . . . . .Lại mang theo một chút tình cảm làm cho người ta không hiểu, một chút ôn nhu, dây dưa triền miên miên làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

“Tiểu thư, chuyện này người cũng không cần lo lắng. Tiểu thư không biết sao? Trong phủ này, Vương gia đối tốt với người nào thì không ai dám đắc tội. . . . . .”

Vương gia chính là ông trời trong phủ, nắm mọi việc trong phủ, mọi người đều biết chuyện này a.

“Nhưng hắn rất tốt với ta sao? Vẫn luôn không tốt. . . . . . Đan nhi, ta nói cho em biết là hắn cố ý, hắn cố ý . . . . . .”

Là cố ý đối xử với nàng như vậy, là cố ý làm cho các nàng ta căm thù mình!

Đúng rồi, hắn cũng không đề cập đến chuyện đứa nhỏ, chẳng lẽ hắn làm như vậy là vì. . . . . .

Sẽ không, không phải là như vậy!

Hắn buông tha mình để cho những nữ nhân kia đối phó với Bảo Bảo của nàng sao?

Lộ Nhi vào nhà ngồi xuống, thở dài một hơi, bên trong phòng ngủ liền vang lên giọng nói không vui oán trách:

“Thấy bổn vương làm cho nàng mất hứng như vậy sao?”

Ai vậy?

Ai lại ở trong phòng ngủ của nàng?

Tại sao lại là hắn? Không phải hắn đang phụng bồi oanh oanh yến yến của hắn sao?

Hắn đang ở đại sảnh a, làm sao bỗng nhiên đi vào phòng của nàng?

Lúc đi vào phòng, Đan nhi đã sớm lui ra ngoài, Lộ Nhi nổi giận nhìn nam nhân đang nằm trên giường của mình, cả giận nói:

“Làm sao ngươi ở lại nằm trên giường của ta, đứng lên. . . . . .”

Nàng muốn đi đến kéo hắn , nhưng hết lần này tới lần khác lại kiêng kỵ sức lực chênh lệch giữa hai người, Lộ Nhi do dự.

“Đây là giường của nàng? Tất cả trong Vương phủ đều là của ta —— bao gồm cả nàng!”

Đôi mắt híp lại, hắn một tay chống đầu, dáng vẻ lười biếng vô cùng.

“Ta. . . . . . Đây là tiểu viện ngươi phân cho ra, chính là của ta . . . . . .”

Ô ô, nàng không có thói quen trên giường của mình dính mùi vị của nam nhân, rất không quen!

“Lộ Nhi, ta đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, nàng không nhớ ta sao?”

Hai mắt hắn sáng quắc nhìn nàng, trên mặt mang một tia mệt mỏi, nhưng trong mắt. . . . . .

Lại mang theo một chút tình cảm làm cho người ta không hiểu, một chút ôn nhu, dây dưa triền miên miên làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Tiểu thư, chuyện này người cũng không cần lo lắng. Tiểu thư không biết sao? Trong phủ này, Vương gia đối tốt với người nào thì không ai dám đắc tội. . . . . .”Vương gia chính là ông trời trong phủ, nắm mọi việc trong phủ, mọi người đều biết chuyện này a.“Nhưng hắn rất tốt với ta sao? Vẫn luôn không tốt. . . . . . Đan nhi, ta nói cho em biết là hắn cố ý, hắn cố ý . . . . . .”Là cố ý đối xử với nàng như vậy, là cố ý làm cho các nàng ta căm thù mình!Đúng rồi, hắn cũng không đề cập đến chuyện đứa nhỏ, chẳng lẽ hắn làm như vậy là vì. . . . . .Sẽ không, không phải là như vậy!Hắn buông tha mình để cho những nữ nhân kia đối phó với Bảo Bảo của nàng sao?Lộ Nhi vào nhà ngồi xuống, thở dài một hơi, bên trong phòng ngủ liền vang lên giọng nói không vui oán trách:“Thấy bổn vương làm cho nàng mất hứng như vậy sao?”Ai vậy?Ai lại ở trong phòng ngủ của nàng?Tại sao lại là hắn? Không phải hắn đang phụng bồi oanh oanh yến yến của hắn sao?Hắn đang ở đại sảnh a, làm sao bỗng nhiên đi vào phòng của nàng?Lúc đi vào phòng, Đan nhi đã sớm lui ra ngoài, Lộ Nhi nổi giận nhìn nam nhân đang nằm trên giường của mình, cả giận nói:“Làm sao ngươi ở lại nằm trên giường của ta, đứng lên. . . . . .”Nàng muốn đi đến kéo hắn , nhưng hết lần này tới lần khác lại kiêng kỵ sức lực chênh lệch giữa hai người, Lộ Nhi do dự.“Đây là giường của nàng? Tất cả trong Vương phủ đều là của ta —— bao gồm cả nàng!”Đôi mắt híp lại, hắn một tay chống đầu, dáng vẻ lười biếng vô cùng.“Ta. . . . . . Đây là tiểu viện ngươi phân cho ra, chính là của ta . . . . . .”Ô ô, nàng không có thói quen trên giường của mình dính mùi vị của nam nhân, rất không quen!“Lộ Nhi, ta đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, nàng không nhớ ta sao?”Hai mắt hắn sáng quắc nhìn nàng, trên mặt mang một tia mệt mỏi, nhưng trong mắt. . . . . .Lại mang theo một chút tình cảm làm cho người ta không hiểu, một chút ôn nhu, dây dưa triền miên miên làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

Quyển 4 - Chương 130: Lộ Nhi, Ta Nhớ Nàng Lắm 1